Mặt Trương Huyễn lại hơi đỏ lên, vội vàng hạ thấp người nói với Tô Uy:
- Đa tạ Tô tướng quốc quan tâm ty chức.
Tô Uy cười khoát tay:
- Ta cũng là nghe Trương đại soái nói qua, ông ấy muốn làm mai và chủ hôn cho ngươi, nhưng tiếc là ông ấy lại không thể hồi kinh, khả năng là một thời gian dài nữa cũng không rảnh bận tâm đến chuyện này, cho nên ta chủ động gánh vác. Nguyên Đỉnh không trách lão phu nhiều chuyện chứ?
- Đương nhiên sẽ không, vãn bối cầu còn không được.
- Vậy ta sẽ làm thay ông ấy.
Tô Uy rất cao hứng. Trương Huyễn lại thống khoái đáp ứng, ông ta uống một hớp rượu lại chậm rãi nói:
- Kỳ thật điều thánh thượng tiếc nuối vì ngươi nhất chính là ngươi vẫn chưa thành gia. Ngươi hiểu thâm ý trong chuyện này chứ?
Thanh âm Trương Huyễn hơi lạnh:
- Nếu ta có một đứa con trai, lại lưu lại kinh thành, chức quan của ta sẽ thăng lên rất cao, ý của tướng quốc là vậy sao?
Tô Uy chậm rãi gật đầu:
- Nói ra có chút không dễ nghe, nhưng đúng là ý này. Thành gia lập nghiệp liên quan đến tiền đồ của ngươi.
Lúc này, Tô Nhị nương ở bên cạnh sẵng giọng:
- Phụ thân, lời này quả thật khiến cho người ta khó tiếp thụ được. Trương tướng quân lấy vợ sinh con chẳng lẽ chỉ vì thăng chức sao?
Tô Uy ha hả cười:
- Ta nói chuyện không suy nghĩ, phạt một chén rượu!
Ông ta giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, áy náy cười với Trương Huyễn, lại hỏi:
- Chúng ta bàn chuyện, ta cũng biết tướng quân không có thân nhân gì, nhưng xử lý chuyện hôn nhân, cần tiến hành trong nhà trai. Trương tướng quân cảm thấy mượn phủ đệ của ta thế nào? Hay là tìm một tòa phủ trạch khác?
Trương Huyễn căn bản không có nghĩ đến lần này hồi kinh lại gặp phải việc lập gia đình. Nhưng ngẫm lại cũng không thể trì hoãn nữa, về phần phủ trạch vẫn luôn là vấn đề hắn đang suy tính, đương nhiên hắn cũng có thể mượn Tô phủ.
Nhưng như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn đã là Tô đảng. Không nói đến việc hắn và Tô Uy không có giao tình như vậy, cho dù có hắn cũng có thể lảng tránh. Hơn nữa không thể đắc tội Bùi Củ vì những chi tiết này.
Trương Huyễn cười cười nói:
- Ta vẫn muốn mua một tòa phủ trạch ở kinh thành. Nhưng mua nhà ở kinh thành quá khó khăn, hoặc là không thích hợp, thích lại không có, đó cũng là một tâm bệnh của ta.
Trương Huyễn hàm súc từ chối đề nghị của Tô Uy. Cử hành hôn lễ của hắn ở Tô phủ, làm sao có thể? Hắn và Tô Uy vô thân vô cố, cho dù mượn phủ trạch của Trương Tu Đà cũng sẽ không thành hôn ở Tô phủ.
Trương Huyễn từ chối khéo khiến trong lòng Tô Uy hơi hơi có chút thất vọng. Tuy nhiên đã ở trong dự liệu của ông ta, ông ta cười hỏi:
- Không biết tướng quân muốn loại phủ trạch như thế nào? Nói không chừng ta có thể giúp đỡ một chút.
Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:
- Đầu tiên là phải ở phía nam Lạc Thủy, tiếp theo phải rộng chừng năm mẫu, hơi lớn một chút cũng không sao. Mặt khác phải mới bảy tám phần, không cần tu sửa gì là có thể vào ở ngay, tốt nhất là nhiều cây cối một chút.
Tô Quân mỉm cười:
- Yêu cầu của Trương tướng quân cũng không thấp nha!
Tô Nhị nương ngồi ở đối diện lại như thoáng chút suy nghĩ, nàng trầm tư một lát cười nói:
- Có lẽ thực sự có một tòa nhà như vậy.
Tô Uy cũng kinh ngạc hỏi han:
- Thật sao?
- Phụ thân quên rồi sao? Mạch Mạnh Tài có một tòa biệt trạch muốn chuyển nhượng, tháng trước y còn tìm tới phụ thân, hỏi phụ thân có hứng thú hay không.
Tô Uy lập tức nhớ ra, ông ta cười nói với Trương Huyễn:
- Là con trai của tướng quân Mạch Thiết Trượng. Hình như ta đã từng khen biệt trạch của Mạch gia bọn họ không tệ. Tháng trước Mạch Mạnh Tài liền tới tìm ta, nói muốn bán tòa biệt trạch này, hỏi ta có hứng thú không, ta nói để ta suy nghĩ một chút, kết quả là quên mất.
Tô Uy lại hỏi con gái:
- Đã qua một tháng, tòa trạch tử kia còn không?
Tô Nhị nương cười nói:
- Nếu y trưng cầu ý kiến của phụ thân, hơn nữa phụ thân còn chưa trả lời, ta nghĩ hẳn là vẫn còn.
Trương Huyễn mừng rỡ:
- Ta có thể xem một lần không?
Tô Nhị nương gật gật đầu cười nói:
- Nếu tướng quân có thời gian, ngày mai ta có thể bồi tướng quân đi xem một lần.
Trương Huyễn hơi hơi ngẩn ra, đi theo một quả phụ xem phòng, người bên ngoài có thể nói gì hay không?
Nhưng nghĩ lại người ta còn không thèm để ý, mình cũng đâu cần nghĩ nhiều như vậy? Lại nói Tô Định Phương sẽ đi với mình, có sao đâu?
Hắn vui vẻ gật đầu:
- Vậy phiền Nhị nương rồi!
***
Sau khi ăn cơm trưa, Trương Huyễn liền cáo từ rời khỏi Tô phủ. Hắn đồng ý để Tô Uy làm người mai mối, thay mình đến Lư phủ cầu hôn.
Bản thân Trương Huyễn cũng không ngờ việc hôn nhân lại tới nhanh như vậy, hắn không có chút chuẩn bị nào. Trù bị hôn sự, chuẩn bị nhà, thậm chí ngay cả thân nhân nghênh đón cùng mình hắn cũng không tìm thấy. Thẳng đến khi rời khỏi Lư phủ, Trương Huyễn mới cảm nhận được sự khẩn trương, hắn có nên hoãn lại một chút không.
Nhưng có một việc lại làm hắn sốt ruột khó chịu nổi. Giống như lần trước đến ăn cơm ở trong phủ Bùi Uẩn, hắn gần như đói bụng đến mức ngực dán vào sau lưng, hắn nhất định phải kiếm chỗ nào ăn ngon một chút.
Trương Huyễn dẫn theo vài tên thân binh giục ngựa chạy về phía Nam thị.
Lúc còn cách Nam thị mấy trăm bước, hắn đã thấy được tấm biển lớn chữ vàng của quán rượu Thiên Tự Các. Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng nghe thấy phía sau có người gọi hắn.
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rất bình thường chạy đến, trước cửa xe có một tiểu cô nương đang hưng phấn ngoắc tay với mình, chính là A Viên mấy tháng không gặp.
Trương Huyễn vội vàng ghìm chặt chiến mã. Lát sau xe ngựa chạy đến gần, A Viên nhảy xuống từ trong xe ngựa, vạn phần vui mừng nói:
- Công tử, ta đang muốn đi tìm ngài!
- Ngươi đi đâu tìm ta? Ngươi biết ta ở đâu sao?
Trương Huyễn không khỏi cười hỏi.
- Ta không biết, nhưng ta phỏng chừng ngài ở kho hàng Nam thị.
Lúc này Trương Huyễn mới nhớ là mình ở Nam thị hình như có một cửa hàng trống. Hắn gần như đã quên mất việc này, cũng may có A Viên nhắc nhở.
- Xem ra đúng là trùng hợp, ta lại không ở kho hàng bên kia mà lại ở một khách sạn khác. May mà ngươi gặp được ta, nếu không khẳng định không tìm thấy ta.
- Công tử, ta đến đưa thư thay Thanh cô nương.
A Viên vội vàng lấy thư ra đưa cho Trương Huyễn.
Trương Huyễn nhận lấy thư, chỉ vào tửu quán cách đó không xa cười nói:
- Đi vào ngồi một lát, nói cho ta nghe tình hình sau khi các ngươi về kinh.
Trương Huyễn dẫn theo A Viên vào quán rượu Thiên Tự Các, ngồi xuống ở một chỗ gần cửa sổ lầu hai.
Trương Huyễn gọi mười mấy món ăn, để thân binh ăn cơm ở bàn bên cạnh. Hắn lại gọi một chút đồ ăn, lúc này mới mở thư của Lư Thanh gửi cho mình.
Trong thư Lư Thanh uyển chuyển hỏi hắn có phải đến kinh thành công việc bề bộn hay không, hắn mới ý thức được là mình vẫn chưa đến gặp Lư Thanh. Bất kể nói thế nào, ít nhất mình cũng phải để nàng biết rằng mình luôn luôn nhớ nàng.
Trong lòng Trương Huyễn thực sự hơi áy náy. Thực sự hắn vì chuyện có thể trở về Thanh Châu hay không mà lo lắng, nhưng lại chẳng quan tâm đến việc tới Lư phủ thăm Lư Thanh một chút.
Cuối thư, Lư Thanh nhắc đến việc Thôi Triệu uy hiếp phụ thân nàng, không cho Lư Trác gả con gái cho mình, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao tình trăm năm giữa hai nhà Thôi Lư. Phụ thân nàng vì chuyện này mà cảm thấy rất khó nghĩ. Nàng cũng lo lắng không ngừng, lo lắng phụ thân không chịu nổi áp lực.
Xem xong thư, trong lòng Trương Huyễn âm thầm căm tức. Hắn không ngờ Thôi gia lại vẫn tiếp tục can thiệp đến hôn sự của Lư Thanh. Hắn khắc chế lửa giận trong lòng, hỏi A Viên:
- Trong Lư phủ vẫn do phu nhân làm chủ sao?
- Rất nhiều người đều nói Lư phủ là do phu nhân làm chủ, nhưng ta tự mình cảm thấy phu nhân cũng không hoàn toàn là đương gia. Phu nhân vì có Thôi gia làm hậu đài cho nên lão gia cũng hay nhường nhịn bà, không muốn tranh chấp với bà. Nhưng ta cảm thấy đại sự chân chính vẫn là do lão gia làm chủ.
- Vậy Thanh cô nương lo lắng cái gì?
A Viên lắc đầu:
- Ta cũng không biết cô nương viết gì trong thư, nhưng ta phỏng chừng cô nương lo lắng Thôi gia sẽ làm khó dễ. Vì phu nhân cũng từng nói rõ, chỉ cần một ngày còn có bà, chỉ cần có Thôi gia, cô nương đừng mơ tưởng đạt được tâm nguyện.
Dừng một chút, A Viên lại thấp giọng nói:
- Trước lúc đi ta nghe nói Thôi Văn Tượng đã tới tìm phu nhân, cũng chính là cô mẫu của y. Kết quả là Lư công tử xông vào chửi cho y một trận. Nghe bọn nha hoàn nói, Thôi Văn Tượng đến là vì chuyện hôn sự của Thanh cô nương.
Trương Huyễn chậm rãi uống một hớp rượu, hắn thực sự rất khó hiểu, tại sao Thôi gia lại phải phá hoại đám hỏi của mình và Lư gia. Một loại trực giác nói cho hắn biết, đó cũng không đơn giản là Thôi gia xả giận. Thôi thị dù sao cũng là đệ nhất thế gia Hà Bắc, vì giải tỏa cơn giận mà đắc tội với mình, đây không phải là khí độ mà một thế gia nên có. Chuyện này tất có kỳ quái khác.
- Công tử, bây giờ chúng ta phải làm gì?
A Viên lo lắng hỏi.
Trương Huyễn cười cười nói:
- Không cần lo lắng, ta đã thỉnh cầu Tô tướng quốc thay ta đến Lư phủ cầu hôn. Mặt khác ngày mai ta cũng muốn đi xem nhà, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.
A Viên vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cười như hoa nở:
- Ta phải về nói tin tốt này cho cô nương biết. Ông trời có mắt, cô nương cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
A Viên một khắc cũng không muốn chậm trễ nữa, thậm chí ngay cả món thịt vịt chiên bơ nàng thích nhất cũng không ăn, đứng dậy bước đi. Trương Huyễn thấy lòng nàng như lửa đốt liền vỗ tay một cái, gọi một gã thân binh để gã hộ tống A Viên quay về Lư phủ.
A Viên vội vàng rời khỏi, Trương Huyễn từ từ ăn bánh nướng, chỉ cảm thấy trong lòng có việc cực kỳ phức tạp cần hoàn thành, lại nhất thời không biết bắt đầu từ đâu?