Sáng ngày kế tiếp, Tô Định Phương và Tô Nhị Nương đến khách sạn đúng hẹn, Trương Huyễn thì đã chờ lâu, ba người hàn huyên vài câu liền đi dọc theo đông nhai đi về hướng đông nam.
- Trương tướng quân, ngày hôm qua ta đã phái người liên hệ với Mạnh công tử.
Trước cửa xe ngựa, Tô Nhị Nương cười nói với Trương Huyễn:
- Tòa nhà này vẫn còn tốt, hôm nay y xin nghỉ nửa ngày ở nhà chờ chúng ta.
- Mạnh công tử biết ta muốn mua nhà sao?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Y biết, ta đã từng nói với y rồi. Nếu y đã xin nghỉ vì chuyện này chứng minh y không phản đối bán cho tướng quân. Phòng ở trong tòa nhà này cũng không tệ, chỉ có điều rộng hơn mười mẫu, không biết tướng quân có chấp nhận không?
Trương Huyễn vui vẻ gật đầu:
- Năm mẫu là tốt nhất, mười mẫu cũng không sao. Nếu như là hai mươi mẫu thì có chút huênh hoang quá rồi.
Tô Định Phương có chút sợ Tô Nhị Nương, y vẫn không dám lên tiếng. Lúc này y rốt cuộc không nhịn được nói lầm bầm:
- Lấy chức vụ hiện tại của đại ca, ở trong tòa nhà hai mươi mẫu cũng không sao, huênh hoang chỗ nào chứ?
- Tiểu Tam!
Tô Nhị Nương trừng mắt:
- Tướng quân là thượng ti của ngươi, sao lại xưng hô như vậy?
Tô Định Phương sợ tới mức cổ co rụt lại, không dám lên tiếng nữa, Trương Huyễn cười vỗ vỗ bả vai Tô Định Phương:
- Chỉ cần không ở quân doanh, gọi ta là đại ca cũng không có vấn đề gì.
- Tiểu tử thối này từ nhỏ đã không quy củ, gây chuyện thị phi khắp nơi. Lần này nó đến kinh thành, mẹ nó để cho ta quản thúc nó thật tốt, không thể để nó làm theo ý mình được. Trước tiên phải để nó tuân thủ quy củ mới được.
- Nhị cô, ta vẫn tốt mà! Gây chuyện thị phi lúc nào đâu.
- Chuyện xấu của ngươi trước đây ta còn nhớ rõ, muốn ta nói lại sao? Lúc ngươi năm tuổi đã làm gì trong tộc từ?
Tô Định Phương không dám lên tiếng nữa, bà cô này từ nhỏ đã hay giáo huấn y, thực làm cho y sợ hãi, không thể trêu vào, đành phải trốn tránh. Tô Định Phương hận không thể lập tức theo Trương Huyễn rời khỏi kinh thành đến Giang Hoài tác chiến.
Biệt trạch Mạch phủ nằm ở Gia Thiện Phường phía đông nam Nam thị. Phường này vì không ở trong Nam thị, cho nên chịu ảnh hưởng của Nam thị tương đối ít. Trong phường vô cùng yên tĩnh, không có xe ngựa chở hàng tới lui không dứt như các phường khác, cũng không có lao công hối hả. Có thể nhìn ra được người sống trong phường phần lớn đều gia cảnh giàu có, đường phố chỉnh tề, cây cao bóng cả, phòng trạch xen lẫn vào nhau.
Tiến đến cửa phường, Trương Huyễn đã thích hoàn cảnh nơi này, dựa vào Nam thị nhưng lại không chịu ảnh hưởng của Nam thị, có thể yên tĩnh trong ồn ào.
- Trương tướng quân, trong phường này có không ít đại quan sinh sống, thấy tòa nhà lớn kia không?
Tô Nhị Nương chỉ vào một tòa nhà lớn kín cổng cao tường phía trước cười nói:
- Đó là nhà của đại tướng quân Trương Cẩn, cách biệt trạch Mạch gia không xa.
Hóa ra nhà của Trương Cẩn cũng ở chỗ này, Trương Huyễn gật gật đầu. Hắn lại nhìn mấy tòa nhà bên cạnh, đều rất lớn, ít nhất đều rộng hai mươi mẫu, phỏng chừng cũng là nhà của đại thần trọng yếu trong triều đình.
Lúc này, bọn họ đi đến trước một tòa nhà có diện tích trung bình:
- Tới rồi, chính là tòa nhà này!
Tô Nhị Nương bảo xe ngựa dừng lại, xe ngựa chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn tòa nhà.
Trương Huyễn đánh giá phủ đệ này, quả thật bé hơn mấy tòa nhà bên cạnh một chút. Bởi vì đều là biệt trạch, cửa chính cũng không lớn. Một gốc cây hòe đứng sừng sững phía sau cửa chính giống như một cái ô khổng lồ che kín cửa chính. Có thể nhìn ra được tòa nhà này vừa sửa lại cách đây mấy năm, chí ít còn mới đến bảy tám phần.
Lúc này, cửa lớn mở ra, một gã nam tử trẻ tuổi bước nhanh ra. Chỉ thấy y dáng vẻ khôi ngô, tướng mạo đường đường, thanh âm nói chuyện như chuông đồng:
- Phu nhân đã tới, Mạnh Tài có lễ!
Hóa ra y chính là Mạch Mạnh Tài, con của Mạch Thiết Trượng. Trương Huyễn biết Mạch Thiết Trượng là mãnh tướng nổi danh của Đại Tùy, đáng tiếc chết trận ở Liêu Đông. Con của ông ta tuy rằng võ nghệ kém xa phụ thân, nhưng nhìn tướng mạo bề ngoài vẫn có mấy phần hơi giống phụ thân,
Mạch Mạnh Tài kế thừa tước vị Túc Quốc Công của phụ thân, lại được phong huân quan Quang Lộc Đại Phu. Nhưng chức quan thực tế của y lại là Hữu đồn vệ Hổ Bí lang tướng, cũng là một đời đại tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Có điều y càng là thế tập phụ ấm, không phải như Trương Huyễn tự dựa vào bản lãnh của mình phấn đấu đánh ra một con đường làm quan.
- Trương tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu!
Mạch Mạnh Tài lại chắp tay thi lễ với Trương Huyễn, trong mắt tràn đầy vẻ khâm phục. Y là thuộc cấp của Trương Cẩn, ở trong Anh hùng hội bại bởi Ngụy Văn Thông, đối với Trương Huyễn có thể đạt được thứ hạng Đệ tam, trong lòng vô cùng kính nể. Cho nên y nghe nói Trương Huyễn muốn mua nhà liền lập tức vui vẻ đồng ý.
Trương Huyễn thấy thái độ của y vô cùng thành khẩn, cũng vội vàng thi lễ nói:
- Uy danh của lệnh tôn Trương Huyễn đã sớm nghe như sấm bên tai, chỉ hận không thể đi theo ông ấy tung hoành.
Lời này của Trương Huyễn nói ra rất được, không chỉ khen ngợi uy danh của Mạch Thiết Trượng, đồng thời hắn cũng tham gia chiến dịch Cao Câu Ly, đối với Mạch Thiết Trượng chết trận ở Liêu Đông dĩ nhiên là tràn đầy cảm xúc, vô hình trung đã gắn kết quan hệ của hắn và Mạch Mạnh Tài.
Trong lòng Mạch Mạnh Tài cảm động, liền vội vàng khoát tay nói:
- Mời các vị vào!
Y dẫn mọi người đi vào phủ. Giống như các tòa đại trạch khác, ngay phía trước chính là một bức tường xây làm bình phong ở cổng. Đi qua bức tường bình phong chính là một mảnh xanh um ập tới, năm cây hạnh cực kỳ tươi tốt tráng kiện gần như biến thành một rừng cây nhỏ, từng tòa nhà được xây dựng nối liền thấp thoáng sau bụi cây.
- Nơi này là chính đường, hai bên là trắc đường, có thể sắp xếp quý khách đường và khách đường bình thường, sân rất lớn, có thể dựng lều cử hành yến hội.
Mạch Mạnh Tài vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người, y chỉ vào hai bên hành lang:
- Đi qua hành lang hai bên đều có một cánh cửa, đi thông đến đông viện và tây viện. Trước mắt đông viện bỏ không, tây viện là phòng ở của hạ nhân, trên cơ bản cũng để không, xin theo ta đến phía sau nhà.
Y dẫn ba người đến phía sau nhà, Tô Nhị Nương cười hỏi:
- Dưới Mạnh Tài ngươi còn có hai huynh đệ, sao lại muốn bán tòa nhà này, lưu lại cho huynh đệ không tốt hơn sao?
Mạch Mạnh Tài cười giải thích:
- Nhà cửa chúng ta không thiếu, chủ trạch ở Chính Bình Phường, lão gia còn có một tòa nhà lớn. Mặt khác ở Trường An còn có một tòa biệt trạch. Việc bán tòa biệt trạch này thực ra là ý của mẫu thân ta, muốn mua lại một tòa trang viên trong gia tộc, nhưng tiền mặt trong tay lại không đủ, chỉ đành bán một ít của cải lấy tiền mặt. Những vật khác đều tiếc không muốn bán, tòa nhà này lại không dùng làm gì, cho nên mẫu thân ta liền quyết định bán nó đi, tiền mua trang viên cũng đủ rồi, cũng không cần bán những vật khác nữa.
Y lại khoát tay chặn lại:
- Chúng ta vào trong xem đi.
Mạch Mạnh Tài dẫn mọi người đi vào bên trong tòa nhà. Lúc này Tô Định Phương thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Ta nghe nói tòa nhà này thật ra là do Mạch Thiết Trượng mua cho một tiểu thiếp được sủng ái ở. Sau khi Mạch Thiết Trượng bỏ mình, tiểu thiếp của ông ta cũng ngã bệnh qua đời, nhưng cũng không phải qua đời trong tòa nhà này mà là ốm chết ở nhà mẹ đẻ. Mà Mạch phu nhân oán hận tòa nhà này cho nên mới bán đi.
Trương Huyễn âm thầm giật mình, khó trách tòa nhà này phong cách vô cùng lịch sự tao nhã, kiến trúc lại khá bí mật, hóa ra là xây cho tiểu thiếp ở. Nhưng loại phong cách này hắn cũng rất thích, thu liễm mà khiêm tốn, chất lượng phòng ốc cũng không tệ, dụng cụ gia đình đầy đủ hết, chỉ cần hơi thu dọn một chút là có thể vào ở rồi.
Trương Huyễn đã nhìn trúng tòa nhà này, liền cười nói:
- Mạnh Tài huynh, không cần xem nữa, ta rất thích tòa nhà này.
Mạch Mạnh Tài cười ha hả:
- Một khi đã như vậy, chúng ta đến đại sảnh ngồi một chút.
Mấy người quay về ngồi trong đại đường, một tiểu nha hoàn rất gầy mang trà lên cho bọn họ.
Tô Nhị Nương cười nói:
- Mạnh Tài, Trương tướng quân là người sảng khoái, ta nguyện ý làm trung gian, nếu Trương tướng quân muốn mua tòa nhà này, ngươi nói giá đi!
Mạch Mạnh Tài trầm ngâm một chút nói:
- Tòa nhà này mẫu thân muốn ta bán với giá năm trăm lượng vàng, nhưng nếu Trương tướng quân muốn mua, lại do Tô tướng quốc giới thiệu, ta sẽ hạ giá một chút, 450 lượng vàng, bao gồm tất cả những đồ vật trong tòa nhà, còn có năm hạ nhân.
Ở kinh thành rất khó mua nhà, lại là một tòa nhà rộng mười mẫu, hơn nữa đường và phòng xá còn tốt như vậy, bán năm trăm lượng hoàng kim tuyệt đối không đắt, ngược lại còn cực kỳ tiện nghi. Cho dù bán ngàn lượng vàng cũng sẽ có người giành mua. Trương Huyễn nắm chắc tâm lý, cười cười nói:
- Mua với giá năm trăm lượng vàng là ta đã buôn bán lời, ta không thể chiếm tiện nghi này được, ta dùng tám trăm lượng vàng mua nó.
Mạch Mạnh Tài hoảng sợ, liên tục khoát tay nói:
- Không! Không! Sao có thể lấy của tướng quân nhiều tiền như vậy. Thế này đi! Năm trăm lượng vàng, đây là giá gốc mười năm trước cha ta mua nó, còn có phí dụng mấy năm tu sửa nữa, song phương đều không thiệt thòi, tướng quân thấy thế nào?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Tuy là nói như vậy, nhưng năm trăm lượng vàng có thể mua một tòa nhà như vậy ở kinh thành, ta cảm thấy đã chiếm tiện nghi lớn, thẹn trong lòng rồi!
Tô Nhị Nương ở một bên cười nói:
- Chưa từng nhìn thấy loại mua bán này của các ngươi. Người bán nhà liều mạng giảm giá, người mua lại liều mạng tăng giá, thật là khác người.
Mạch Mạnh Tài nhẹ nhàng thở dài nói:
- Bán tòa nhà này cũng phải xem người mua là ai, đó là lời mẫu thân ta dặn. Bán nhà không phải là để kiếm tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện bán. Rất nhiều người đều muốn đến xem nhà, đều bị ta chối khéo. Mẫu thân ta nghe nói Trương tướng quân muốn mua, không chút do dự đồng ý ngay, một đồng cũng không tăng giá.
- Vì sao?
Tô Định Phương bên cạnh khó hiểu hỏi.
- Bởi vì Trương tướng quân đánh tan Cao Câu Ly, lập nhiều công đầu trong đại quân, thay cha ta báo đại thù, khiến cho cha ta dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt. Chỉ bằng điểm này, đưa không tòa nhà này cho Trương tướng quân cũng không sao, chỉ sợ Trương tướng quân không chịu.
Trong lòng Trương Huyễn cảm động, chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy ta liền nhận ý tốt này của Mạnh Tài huynh, tòa nhà này ta mua với giá năm trăm lượng vàng.
Mạch Mạnh Tài vui vẻ nói:
- Chúng ta một lời đã định, thành giao!