Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 444 - Chương 401: Nhà Mới, Cửa Hàng Cũ

Chương 401: Nhà mới, cửa hàng cũ
Chương 401: Nhà mới, cửa hàng cũ

Thủ tục mua bán phòng ốc của triều Tùy cũng không phức tạp, viết một phần khế ước, hai bên và trung gian cùng ký tên đồng ý, sau đó ba bên đến quan phủ đối chứng. Sau khi quan phủ hỏi, đồng ý chuyển nhượng, khế ước mua bán nhà ban đầu liền trở thành phế thải, bắt đầu làm một khế ước mới. Quan phủ và chủ nhà mới mỗi bên một bản. Sau đó lại nộp tiền thuế và phí trung gian, mua bán nhà liền được thành lập.

Nhưng đó chỉ là đối với dân chúng bình thường mua bán nhà. Đối với quan viên mua bán nhà thì đơn giản hơn nhiều, ít nhất không cần ba bên phải đến huyện nha, có thể ủy thác người nhà hoặc người trung gian làm thay việc đó.

Sau khi Trương Huyễn và Mạch Mạnh Tài đạt thành hiệp nghị, chuyện còn lại bọn họ không cần hỏi tới, Tô Nhị Nương tự nhiên sẽ giúp bọn họ làm thỏa đáng, bao gồm khế ước mua bán nhà, sang tên, giao vàng, vân vân, hoàn toàn không cần họ quan tâm.

Mọi người trước sau cáo từ rời đi, chỉ còn một mình Trương Huyễn ở lại nhà mới của mình. Mặc dù thủ tục pháp lý mua bán tòa nhà này vẫn chưa xong, vẫn chưa phải là tài sản của Trương Huyễn, nhưng trên thực tế Mạch Mạnh Tài đã giao lại chìa khóa cho Trương Huyễn. Bọn họ lời nói gói vàng, tòa nhà này đã thuộc về Trương Huyễn.

Trương Huyễn ngồi trong một gian phòng cẩn thận đánh giá. Tuy rằng ở quận Bắc Hải và huyện Ích Đô hắn cũng có một tòa quan trạch, nhưng tòa nhà trước mắt dường như lại làm cho Trương Huyễn càng có cảm giác “nhà”, tường trắng ngói đen, cầu nhỏ kênh nước, liễu xanh râm mát, giả sơn cá cảnh, phiến đá u tĩnh nằm trong rừng trúc rậm rạp.

Một tòa đình nhỏ hình bát giác được xây trên sườn đất cao mấy trượng. Trên gò đất đủ các loại cây đào, cây mận, chỉ lộ ra một góc đình nhỏ.

Vô luận nhìn thế nào, hậu hoa viên rộng ba mẫu đất cũng là một tòa lâm viên tinh mỹ tuyệt luân. Phòng ngủ của chủ nhân là một tòa độc viện, có bảy tám gian phòng ốc, hai bên đều có một tòa tiểu viện, nối liền cửa nhỏ và chủ viện. Một bên là nội thư phòng của chủ nhân, một bên là nơi ở của tiểu thiếp.

Mặc dù trước đây là chỗ ở của tiểu thiếp Mạch Thiết Trượng, nhưng tòa nhà này cũng không phải là do nàng thiết kế, hẳn còn có chủ nhân sớm hơn.

Trương Huyễn đi ra từ sau tòa nhà, bên cạnh cổng chính nhà sau có một lão quản gia, ông ta khom người thi lễ với Trương Huyễn:

- Tiểu nhân Từ Thiên tham kiến tân chủ nhân!

- Ngươi là quản gia của tòa nhà này?

Trương Huyễn liếc mắt đánh giá ông ta một cái hỏi.

- Chính là tiểu nhân. Bắt đầu từ khi chủ mẫu trở về nhà mẹ đẻ ở Quan Trung năm kia, tiểu nhân vẫn ở lại đây trông coi tòa nhà này.

- Ồ…

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Nghe nói chủ nhân trước của tòa nhà này đã bệnh qua đời?

- Vâng! Nàng là ái thiếp của Mạch lão gia, thân thể vẫn không tốt, sau khi Mạch lão gia bỏ mình ở Liêu Đông, nàng thương tâm muốn chết. Về nhà mẹ đẻ không bao lâu thì nghe nói bệnh nặng qua đời, cửa chính tòa nhà này đã đóng ba năm.

Trương Huyễn còn nhớ rõ Mạch Mạnh Tài đã nói, tòa nhà này có năm hạ nhân, cũng đều là của mình. Phỏng chừng Mạch Mạnh Tài đã nói cho bọn họ. Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:

- Ngươi gọi tất cả mọi người trong nhà đến đây, ta có lời muốn nói.

Quản gia vội vàng đi, không bao lâu sau, năm hạ nhân lục tục đến, ba nữ hai nam. Ngoại trừ quản gia, người kia cũng đã già, hẳn là người làm vườn, phụ trách chăm sóc cây cối hoa cỏ trong tòa nhà.

Ba nữ nhân, hai là đầu bếp nữ, một ba mươi mấy tuổi, bộ dạng vừa trắng vừa béo, người kia tuổi khá lớn, hẳn là vợ con của quản gia Từ Thiên, còn có một tiểu nha hoàn gầy guộc vừa rồi dâng trà Trương Huyễn đã gặp qua.

- Tòa nhà này ba năm qua đều do các ngươi trông nom sao?

Mọi người khiếp đảm nhìn nhau, đều gật đầu vâng dạ, Trương Huyễn liếc mắt nhìn năm người một cái, lại nói:

- Các ngươi cũng biết, tòa nhà này Mạch công tử đã bán cho ta, nói vậy ta là ai các ngươi cũng đã biết. Ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ có một câu, nếu như muốn rời đi, ta thả tự do cho các ngươi, nếu không muốn rời đi, ta sẽ trả tiền công gấp đôi cho các ngươi, về sau cứ thanh thản ổn định ở nơi này, hiểu ý ta không?

Quản gia Từ Thiên nói:

- Đa tạ công tử, chúng ta đều không có chỗ nào để đi, sẽ an tâm ở lại, chỉ cầu công tử không đuổi chúng ta đi.

- Được rồi! Các ngươi đi trước, đợi lát nữa hai mươi binh sĩ của ta sẽ đến ở trước, còn có rất nhiều chuyện phải phiền đến các ngươi hỗ trợ.

Trong lòng mọi người cảm kích Trương Huyễn, đều thi lễ cáo từ đi. Trương Huyễn gọi quản gia lại, Từ Thiên thi lễ nói:

- Tướng quân có việc gì phân phó?

- Có không ít đồ linh tinh cần phải mua, ngươi tương đối quen thuộc vùng này, dẫn binh lính của ta đi mua đồ. Mặt khác ta sẽ sai binh lính cho ngươi một khoản tiền, vật tư, nguyên liệu nấu ăn linh tinh, thiếu cái gì chính ngươi đi mua thêm, tóm lại, phủ đệ phải nhanh chóng hoạt động lại một chút.

- Đa tạ công tử, sau khi về ta sẽ báo cáo thu chi cho công tử.

Trương Huyễn cười khoát tay:

- Báo cáo sổ sách thì không cần, những chuyện nhỏ nhặt này ta tin tưởng ngươi. Về sau trong phủ có phu nhân, việc này ta mặc kệ.

- Công tử…vẫn chưa có vợ sao?

Quản gia cẩn thận hỏi.

- Tạm thời thì chưa có, nói không chừng rất nhanh sẽ có, đi đi! Quay về binh lính của ta sẽ tìm ngươi.

- Vậy tiểu nhân cáo từ trước!

Quản gia đi trước một bước, Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, còn có một số chuyện hắn cũng cần nhanh chóng giải quyết.

***

Gia Thiện Phường ở phía nam Nam thị, ra khỏi cửa phường lách một chút sẽ đến cửa chính Nam thị, cách cửa nam Nam thị không đến trăm bước, Trương Huyễn tìm đến cửa hàng hắn đã mua từ trước. Nếu ngày hôm qua A Viên không đề cập đến, hắn suýt nữa đã quên mình có một cửa hàng.

Cửa hàng này sau khi mua vẫn bỏ không một đoạn thời gian, nhưng hiện tại Trương Huyễn quyết định sử dụng nó. Hắn cần an bài tai mắt ở Lạc Dương, thay mình tìm hiểu các loại tin tức ở kinh thành. Càng ngày hắn càng cảm nhận được sự quan trọng của tình báo.

Cửa chính cửa hàng vẫn đóng cửa như trước, mọi người xoay người xuống ngựa, một gã thân binh tiến lên gõ cửa. Lát sau, cửa chính két két một tiếng mở ra. Một lão nhân ló đầu ra nhìn thoáng qua:

- Các ngươi tìm ai?

- Ngô lão trượng, là ta!

Trương Huyễn cười đi lên trước.

Ngô Định Lễ lập tức nhận ra Trương Huyễn, ông ta kích động đi lên trước thi lễ:

- Hóa ra là công tử đã trở lại.

- Ta đã quay lại mấy ngày, nhưng vẫn chưa có thời gian đến đây.

- Ta cũng nghe nói, công tử được phong làm Tướng quân, còn có quan gì ở Giang Hoài, ta không nhớ được.

Trương Huyễn cười cười, dẫn vài tên thân binh vào cửa hàng. Hắn đánh giá cửa hàng trống rỗng một chút, lại quay đầu cười hỏi:

- Có ai đến thuê phòng để buôn bán không?

- Đương nhiên là có, luôn có người tới hỏi. Hôm qua còn có một đại thương nhân đến hỏi thăm, ta đều nói chủ nhân không ở Lạc Dương, ta không thể làm chủ.

- Ngươi nói cho bọn họ biết, chủ nhân cửa hàng này là ta sao?

- Không có, công tử không cho ta nói, ta thủy chung vẫn giữ miệng giữ mồm.

Trương Huyễn gật gật đầu, lại hỏi:

- Đại thương nhân hôm qua tới là ai?

- Là thương nhân buôn bán tơ lụa lớn nhất ở Thái Nguyên, tên là Hoàng Tấn. Y có một cửa hàng ở Tây thị, nhưng y muốn mở rộng kinh doanh vải vóc, hơn nữa còn muốn làm ở Nam thị, liền nhìn trúng cửa hàng này của chúng ta. Y đã tới mấy lần, muốn ta viết thư cho chủ nhân cửa hàng.

Trương Huyễn rất rõ ràng trong mấy chục cửa hàng buôn vải, cửa hàng của mình có vị trí tốt nhất, chiếm đất lớn nhất. Nếu như muốn làm ăn lớn, cửa hàng mình chính là thích hợp nhất.

Hắn trầm tư một lát, thương nhân trục lợi sợ phiêu lưu, chuyện này có thể thương lượng.

- Được rồi! Ngươi đi nói cho Hoàng Tấn, ta ở trong khách sạn Cao Thăng bên cạnh bắc đại môn, trực tiếp bảo y đến tìm ta, ta sẽ nói chuyện với y.

- Ta biết khách sạn Cao Thăng, ta sẽ đi báo cho Hoàng đông chủ biết.

Ngô Định Lễ vừa xoay người muốn đi, Trương Huyễn đã gọi ông ta lại:

- Lão trượng, hỏi lại ngươi một chuyện.

- Mời công tử nói!

- Chất nhi Ngô Cương của ngươi còn làm việc ở Loa Mã Hành sao?

- Còn! Công tử muốn tìm nó sao?

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Ta còn muốn mời y đến chăm sóc ngựa giúp ta. Nếu y nguyện ý, lần này sẽ thuê lâu dài.

Chất nhi Ngô Cương của Ngô Định Lễ là một người chăn ngựa cực kỳ xuất sắc. Lần trước khi Anh hùng hội, chính y đã chăm sóc chiến mã cho mọi người, làm cho mấy thất ngựa đạt được trạng thái tốt nhất, để lại cho Trương Huyễn một ấn tượng sâu sắc. Nếu lần này y đồng ý hỗ trợ, Trương Huyễn liền chuẩn bị dẫn theo y đến Giang Hoài.

- Nếu tướng quân cho nó nhập ngũ, vậy là phúc khí của nó, ta phải đi tìm nó.

Ngô Định Lễ vội vàng đi, đám thân binh liền mồm năm miệng mười hỏi:

- Cửa hàng này cũng là của tướng quân sao?

Trương Huyễn cười nói:

- Đúng vậy! Sau này sẽ mở cửa tiệm, nhưng ta cần lưu hai người ở lại kinh thành, làm việc ở cửa hàng này, làm thám tử tình báo, các ngươi có ai nguyện ý lưu lại không?

***

Không đến nửa canh giờ, hai người Trương Huyễn muốn tìm đã lần lượt tới cửa. Ngô Cương hai lăm hai sáu tuổi, dáng người không cao, nhưng bộ dạng vô cùng khỏe mạnh. Tiểu tử này cực kỳ thật thà chất phác thành thật, hũ nút điển hình. Y vừa đến liền được đám thân binh nhất trí hoan nghênh. Bọn họ rất cần một người chăm sóc chiến mã. Hai mươi con chiến mã đã mệt muốn chết với tên tiểu nhị kiêm cả chăn ngựa, hơn nữa còn ngã bệnh một nửa, khiến cho đám thân binh vô cùng buồn rầu.

Ngô Cương đã tương đối quen thuộc với Trương Huyễn rồi. Y không nói hai lời liền vén tay áo lên bắt đầu kiểm tra nguyên nhân bệnh. Chiến mã uống phải nước để qua đêm, hơn nữa chuồng thông gió không tốt, đã bị nóng trong người.

Kế tiếp liền thấy y bắt đầu động thủ chải máng nước, đổi nước giếng, mở cửa sổ thông gió, tỉ mỉ chăm sóc mỗi một con chiến mã. Y nói cho binh lính biết, chiến mã còn cần chú ý sạch sẽ hơn cả người, nước nhất định phải sạch sẽ mát mẻ, hoàn cảnh nhất định phải khô ráo thông gió, nếu không ngựa Thanh Châu rất khó thích ứng với khí hậu Lạc Dương.

Rất nhanh Ngô Cương liền lấy được tín nhiệm của bọn lính. Tất cả mọi người đều yên tâm giao chiến mã cho y chăm sóc.

Trên khách đường, Trương Huyễn đang cùng đại thương nhân Hoàng Tấn nói chuyện lại là một cảnh tượng khác.

Bình Luận (0)
Comment