Hoàng Tấn là thương nhân tơ lụa lớn nhất Tịnh Châu, có quan hệ rất thân thiết với Lý Uyên. Y có tài lực hùng hậu, tầm nhìn xa trông rộng, cực kỳ có đầu óc buôn bán.
Hoàng Tấn luôn muốn sát nhập việc kinh doanh vải vóc, hiện tại y đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng, duy chỉ thiếu khuyết một cửa hàng mặt tiền thật lớn ở kinh thành. Lúc này y đang chuẩn bị đặt một cửa hàng mặt tiền ở nam thị, đang trong quá trình khảo sát. Y nhắm trúng cửa hàng kia của Trương Huyễn, về diện tích, vị trí và việc giao thông vận chuyển đều làm cho ông ta cực kỳ hài lòng, chỉ có điều không gặp được chủ nhân, đã khiến ông ta vừa thất vọng, lại vừa lo lắng.
Dù có đi khảo sát những cửa hàng khác nhưng còn kém xa cửa hàng ông ta nhắm trúng này. Đang lúc ông ta lòng nóng như lửa đốt, chủ nhân cửa hàng cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhưng dù thế nào Hoàng Tấn cũng không ngờ được chủ nhân của cửa hàng này lại chính là Trương Huyễn, ông ta âm thầm cả kinh, e sợ Trương Huyễn không chịu đồng ý nhượng của hàng này cho mình.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã phát hiện lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa, Trương Huyễn rõ ràng rất vui lòng cho ông ta thuê cửa hàng này, hơn nữa còn có chút sợ ông ta sẽ không thuê.
- Hoàng đông chủ, cửa hàng của ta chuyển cho ông, hơn nữa tiền thuê ta cũng có thể bớt cho ông một nửa, ông muốn bài trí, mở rộng thế nào ta cũng để tùy ý ông. Tóm lại, ta sẽ cho ông tất cả lợi ích thực tế, nhưng ta có một điều kiện nho nhỏ.
Trương Huyễn nói đến đây thì dừng lại, uống một ngụm trà, ý vị thâm trường nhìn ông ta một cái.
Hoàng Tấn là đại thương nhân khôn khéo đến nhường nào, lập tức nhận ra thâm ý trong lời nói của Trương Huyễn, chỉ sợ hắn muốn lợi dụng cửa hàng của mình làm chuyện gì đó cũng nên?
Nhưng hắn đã nói đến nước này, Hoàng Tấn không thể rút lui nữa rồi. Ông ta đã biết quá nhiều, bây giờ bỏ cuộc giữa chừng có lẽ đã muộn rồi.
Hoàng Tấn đành kiên trì nói:
- Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm hết sức.
- Hoàng đông chủ đương nhiên có thể làm được!
Trương Huyễn cười tủm tỉm nói:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, cửa hàng của Hoàng đông chủ chắc hẳn cần không ít tiểu nhị, ta bố trí ba người, có được không?
Mặc dù Trương Huyễn cũng không nói hắn bố trí tiểu nhị làm gì, nhưng trong thâm tâm Hoàng Tấn hiểu rõ. Nếu ông ta đồng ý, chỉ sợ sẽ phải lên thuyền của Trương Huyễn, nhưng nếu như không đồng ý, ông ta sẽ lại đắc tội với người trẻ tuổi là chư hầu một phương này, điều này làm cho ông ta nhất thời có hơi do dự khó quyết định.
Lúc này, Trương Huyễn lại chậm rãi nói:
- Hoàng đông chủ là người thông minh, nên biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Nếu không muốn hợp tác, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần cửa hàng không có vấn đề gì, ta cũng sẽ không quấy rầy Hoàng đông chủ, một lời đã định!
Ý trong lời nói của Trương Huyễn chính là nói cho Hoàng Tấn biết, cửa hàng không có chuyện gì thì thôi, một khi xảy ra chuyện không may, đừng hòng hắn không đếm xỉa đến, đây là lời uy hiếp rất trắng trợn.
Hoàng Tấn cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng ông ta bắt đầu hơi hối hận, nhưng cũng không còn cách nào. Ông ta chỉ là một kẻ thương nhân, làm sao có thể chọc vào người đang đang đứng trên đầu ngọn gió là Trương Huyễn.
Ông ta biết mình đã bước lên con thuyền cướp biển của Trương Huyễn rồi, còn muốn xuống chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trương Huyễn hiểu rất rõ tâm tư của ông ta, lại cười nhạt nói:
- Sau này ta sẽ tới làm quan vùng Giang Hoài. Giang Hoài vải vóc dư thừa, nếu hợp tác vui vẻ nói không chừng ta còn có thể trợ giúp Hoàng đông chủ một tay.
Trương Huyễn vừa đấm vừa xoa rốt cuộc khiến Hoàng Tấn khuất phục. Trong lòng ông ta thầm thở dài, thôi được, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, nói không chừng có Trương Huyễn trợ giúp, mình có thể nhập một lượng lớn hàng từ Giang Hoài, cũng có thể nhờ thế mà được lời lãi càng nhiều hơn.
- Được rồi! Ta đồng ý hợp tác với Trương tướng quân.
Hoàng Tấn đồng ý thuê cửa hàng của Trương Huyễn, cũng chấp nhận điều kiện của Trương Huyễn.
Trương Huyễn cũng vui vẻ cười nói:
- Ta cũng biết Hoàng đông chủ và Lý phủ công ở Thái Nguyên rất thân thiết, nhưng ta tin rằng Hoàng đông chủ sẽ thay chúng ta bảo vệ cho bí mật chung này.
Ý của Trương Huyễn rất rõ ràng, Hoàng Tấn lặng lẽ gật đầu:
- Xin tướng quân yên tâm. Ta biết rõ không nên nhiều lời.
- Vậy thì tốt, cửa hàng này ta giao cho Hoàng đông chủ, Hoàng đông chủ có thể tùy thời quản lý.
***
Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa. Mấy ngày nay, Lư phu nhân cũng không nhàn nhã trong nhà, bà ra ngoài tiếp rất nhiều phu nhân của quan lớn, từ chỗ những phu nhân này, rốt cuộc dần dần sáng tỏ Trương Huyễn đến tột cùng là người như thế nào.
Dù Lư phu nhân xuất thân là danh môn Thôi thị, đối với thân phận thế gia danh môn có một loại chấp nhất tầm thường, về phương diện khác, là nữ nhi Thôi thị, bà đương nhiên hi vọng con gái của mình gả cho Thôi thị, đây là tâm nguyện mười mấy năm qua của bà.
Nếu con gái vẫn còn có thể gả cho Thôi gia, cho dù Trương Huyễn có lên làm đại tướng quân cũng chẳng ích gì, bà nhất định sẽ kiên trì với ước nguyện ban đầu của mình.
Nhưng vấn đề là, từ khi con gái đi theo Trương Huyễn tới Bắc Hải, đám cưới với Thôi gia này đã chẳng khác nào cánh cửa bị đóng chặt lại, Thôi gia tuyệt đối sẽ không đón nhận Lư Thanh.
Đã không còn cách nào trở thành thông gia với Thôi thị, Lư phu nhân cũng mất đi một nửa lí do phản đối, chỉ còn lại cái danh thế gia hạn chế sự lựa chọn của Lư phu nhân.
Nếu Trương Huyễn là một thư sinh nghèo không danh tiếng không tiền bạc, hoặc là một quan quân nhỏ nhoi đứng chót ở tầng dưới, vậy thì thân phận danh môn thế gia vẫn sẽ có lực sát thương cực lớn như trước, nhưng bây giờ…
Khi Lư phu nhân hoàn toàn biết rõ về cuộc chinh phạt Giang Hoài, Tả vệ tướng quân có địa vị thế nào, cái thân phận danh môn thế gia này cũng không còn quá quan trọng nữa.
Lợi ích bắt đầu chiếm thế thượng phong, thiên tính xem trọng lợi ích của phụ nữ bắt đầu trỗi dậy trong lòng bà.
Trong phòng, Lư phu nhân lại một lần nữa mở thư huynh trưởng Thôi Triệu gửi cho bà ra. Đây là bức thư huynh trưởng vừa phái người mang đến sáng nay, so với bức thư hôm trước tỏ ý rút lui, bức thư này vẫn yêu cầu bà cực lực ngăn cản việc Trương Huyễn cưới Lư Thanh làm vợ.
Nếu như bức thư trước có chút cộng hưởng với sự căm giận trong lòng bà đối với Trương Huyễn, vậy thì bức thư hôm nay lại khiến trong lòng bà có một cảm giác khác.
Bà dần dần tỉnh ngộ, huynh trưởng phản đối Trương Huyễn lấy con gái mình chưa chắc là ý của Thôi gia, mà chỉ là suy nghĩ cá nhân của huynh trưởng mình.
Hơn nữa tối hôm qua trượng phu nói cho bà biết, Tướng quốc Tô Uy chuẩn bị thay Trương Huyễn làm mai mối tới cầu hôn, hơn nữa còn đồng ý làm nhà trai chủ trì việc hôn sự cho hắn. Nếu Lư gia cự tuyệt hôn sự này, Lư gia sẽ đắc tội với Tướng quốc, cho nên tối qua thái độ của trượng phu rất rõ ràng, Lư gia không thể cự tuyệt hôn sự đã tới cửa này.
Sự cường thế của trượng phu, thanh danh của nữ nhi, lại thêm sự ích kỷ của huynh trưởng, Lư phu nhân bắt đầu dao động, nhưng quan trọng hơn là địa vị của Trương Huyễn, lợi ích lớn như thế, sao bà có thể kìm được mà không bị hấp dẫn?
Lúc này, một nha hoàn ở cửa bẩm báo:
- Phu nhân, có khách đến ạ.
Lư phu nhân chợt bừng tỉnh từ trong trầm tư, bà vội vàng đứng dậy đi ra cửa. Sáng nay Tô phủ phái người tới đưa tin, Tô Nhị Nương sáng nay sẽ tới bái phỏng mình.
Lư phu nhân đương nhiên biết Tô Nhị Nương, con gái của Tướng quốc Tô Uy, thê tử của Lại bộ Thị lang tiền nhiệm Đỗ Minh Trọng, Lư phu nhân lờ mờ đoán được mục đích Tô Nhị Nương tới đây.
Không bao lâu, nữ quản gia Mã Ấu Bà dẫn Tô Nhị Nương vào bên trong, Lư phu nhân ra đón, cười nói:
- Sao hôm nay Nhị Nương lại tới đây thế này.
- Hiếm khi trời mát mẻ như hôm nay, muốn ra ngoài một lát, tự nhiên lại muốn tới bái phỏng a tỷ!
Tô Nhị Nương thân mật đỡ lấy cánh tay Lư phu nhân, hai người cười cười nói nói đi vào trong nội đường.
Hai người ngồi xuống trong nội đường, nha hoàn dâng bánh đậu xanh và hai chén trà lạnh cho họ, Tô Nhị Nương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà lạnh, thở phào cười nói:
- Mấy hôm nay muội thật là xấu xí đi mà, ba ngày cứ phải chạy ngược chạy xuôi, làn da sắp bị rám đen hết rồi.
- Mặt trời chói chang thế này, Nhị Nương đang bận việc gì?
Lư phu nhân cười hỏi.
- Không giấu gì a tỷ, phụ thân bảo ta giúp đỡ Trương tướng quân bài trí ngôi nhà mới, nhà mới nằm ở phường Gia Thiện, hôm qua ta đã dẫn hơn mười nha hoàn vú già tới, loay hoay mãi chẳng nghỉ ngơi được khắc nào.
Tô Nhị Nương nói ra rất nhẹ nhàng, lại chuyển chủ đề đến chuyện về Trương Huyễn.
Trong lòng Lư phu nhân thầm nghĩ, quả nhiên vì việc của Trương Huyễn mà đến. Có điều giờ đây bà cũng không ghét Trương Huyễn, thậm chí ở một mức độ nào đã đã chấp nhận hôn sự này rồi, bà nhấp một hớp trà lạnh, cười mà không nói.
Tô Nhị Nương ướm thử một chút, thấy Lư phu nhân cũng không ngắt lời mình, trong lòng mừng thầm, nàng biết rõ có thể tiếp tục nói về chuyện này, nhưng hôm nay mục đích Tô Nhị Nương tìm Lư phu nhân cũng không phải trực tiếp bàn chuyện hôn sự, nàng phụng lệnh phụ thân đến nói cho Lư phu nhân một vài bí mật mà bà nên biết, nàng nhất định phải khai thông cánh cửa chỗ Lư phu nhân, tác thành chuyện hôn sự này.
- Ngày hôm qua muội gặp Ngọc Nương, a tỷ còn nhớ cô ấy không! Chúng ta vẫn cùng tới Hoàng Các Tự thắp hương đó.
Lư phu nhân đương nhiên rất quen thuộc với Vương Ngọc Nương này, con gái của Thái Nguyên Vương thị, nhỏ hơn mình một tuổi, từ nhỏ đã qua lại với mình, thiếu chút nữa còn gả cho huynh trưởng của mình, nhưng cuối cùng lại gả cho trưởng tử của Bùi Uẩn – Bùi Tuyên Khí, cũng là một người phụ nữ rất lợi hại.
- Ta đương nhiên biết cô ấy, chỉ có điều sao Nhị Nương lại nhắc đến nàng?
Lư phu nhân không hiểu hỏi.
- Là thế này, nàng nói cho ta biết một chuyện, chuyện này rõ ràng có liên quan đến Lư gia, cho nên muội nghĩ mãi, vẫn quyết định nói chuyện này với đại tỷ.
- Là chuyện gì?
Tô Nhị Nương không chút hoang mang cười nói:
- Trong lòng Bùi gia âm thầm mời chào Trương Huyễn làm rể, gả Bùi Trí Trí cho hắn, nhưng Trương Huyễn thích Thanh nhi của đại tỷ hơn, ta nghe Ngọc Nương nói, Bùi tướng quốc đặc biệt tới tìm lệnh huynh, mong lệnh huynh ra mặt ngăn cản Lư gia cùng Trương Huyễn liên nhân.
Lư phu nhân chấn động, đứng bật dậy:
- Chuyện… chuyện này là thật?
- Đây là lời Ngọc Nương nói cho muội biết, nhất định không sai chút nào.
Lư phu nhân chậm rãi ngồi xuống, trong lòng bà rốt cuộc bừng tỉnh, tại sao huynh trưởng hai lần ba lượt bảo mình phản đối hôn sự của Thanh nhi và Trương Huyễn, thì ra là Bùi gia đứng sau xui khiến.
Giờ khắc này bà mới đột nhiên ý thức được, bà thiếu chút nữa đã bị huynh trưởng lợi dụng rồi.