Trương Huyễn chuyển vào nhà mới vào ngày thứ hai sau khi mua nhà, thủ tục khế ước đã xử lý thỏa đáng, năm trăm lượng hoàng kim cũng đã trả cho Mạch gia. Bởi vậy, ngôi nhà ở Gia Thiện phường này chính thức trở thành nhà ở tại kinh thành của Trương Huyễn.
Chuyển vào nhà mới luôn có nhiều việc bận rộn. Trương Huyễn mua rất nhiều đồ dùng gia dụng. Mạch gia đưa tới hàng trăm hòm xiểng đồ gia dụng như tủ, giường, Tô gia đem tặng mười mấy người nha hoàn và vú già. Người và vật phẩm được tặng như mưa đến kịp lúc làm cho Trương Huyễn và các thân binh có thể mau chóng ổn định chỗ ở.
Tuy rằng đồ gia dụng không thiếu, nhưng Trương Huyễn cũng không ở tại nhà sau nên nhà sau tạm thời đóng cửa. Hắn ở hai gian phòng của nhà giữa, một gian là phòng ngủ, gian còn lại là thư phòng.
Bên ngoài thư phòng trồng mấy cây mai và cây hạnh, cây rất lớn bao phủ trên nóc nhà, khiến trong phòng dù cho là giữa mùa hè cũng không thấy nóng bức.
Lúc này, Trương Huyễn đang ngồi ở thư phòng cẩn thận xem bản đồ Giang Hoài mà bộ Binh vừa mới gửi tới. Bản đồ lớn đến mức chứa đầy trong một rương lớn, bao gồm toàn bộ bản đồ Giang Hoài và bản đồ các quận khác cùng với bản đồ hành quân tác chiến sau nhiều lần tác chiến ghi lại, cái gì cần có thì đều có.
Điều làm Trương Huyễn càng thêm hứng thú đó là toàn bộ bản đồ Giang Hoài được vẽ trên một tấm lụa trắng, trải ra vừa vặn phủ vừa một chiếc giường lớn.
Hôm qua, bộ Lại đã phê chuẩn yêu cầu của hắn, chính thức phong Vi Vân Khởi làm quận thừa Bắc Hải, điều này làm hắn thở phào, ít nhất sau khi hắn rời Thanh Châu, thế lực của hắn ở Bắc Hải vẫn chưa bị loại trừ.
Lúc này, một tiểu nha hoàn bưng một ly trà đi vào thư phòng, đặt lên bàn:
- Công tử, mời dùng trà!
Trương Huyễn bưng trà lên, đánh giá nha hoàn gầy yếu trước mặt. Nha hoàn này tên là Tiểu Thúy, mới mười một tuổi, trời sinh bộ dạng vừa gầy vừa nhỏ, mẫu thân của nàng cũng là một trong năm người tôi tớ trong phủ, hiện đang là đầu bếp, lại mập mạp trắng trẻo, mẹ con hai người bán thân cho Mạch gia, bây giờ được bán cho Trương Huyễn cùng với ngôi nhà.
Tiểu nha hoàn thông minh lanh lợi, Trương Huyễn cũng rất thích nàng.
- Tiểu Thúy, ngươi là người ở đâu?
Trương Huyễn uống một ngụm trà rồi cười hỏi.
- Hồi bẩm công tử, Tiểu Thúy là người ở Phong huyện, quận Bành Thành.
- Phong Huyện khá tốt, có nhiều lương thực, sao lại lưu lạc đến kinh thành làm nô tỳ?
Tiểu Thúy cúi đầu rụt rè nói:
- Phụ thân ngã bệnh. Nhà nô tỳ bán đi ruộng tốt để chữa bệnh, cuối cùng vẫn không chữa khỏi. Nô tỳ và mẹ sống không nổi, đành phải xin ăn đến kinh thành, vừa lúc gặp được Mạch gia mua người hầu, chúng tôi liền bán mình vào phủ.
- Ồ, các ngươi ở Mạch gia bao nhiêu năm rồi?
- Hơn bốn năm rồi, nhưng chúng tôi chỉ ở tòa nhà này thôi.
Trương Huyễn gật đầu cười nói:
- Các ngươi có muốn quay về quê không?
Trương Huyễn thuận miệng nói một câu lại khiến Tiểu Thúy sợ đến mức sắc mặt đại biến, quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Công tử, ngàn vạn lần đừng đuổi chúng tôi đi, chúng tôi thật không có nơi nào để đi.
Trương Huyễn vội vàng nói:
- Mau đứng lên đi. Ta không đuổi các ngươi đi, chỉ muốn hỏi các ngươi có muốn về quê không thôi? Ngươi không muốn về tảo mộ cho phụ thân sao?
Tiểu Thúy bình tĩnh trở lại, từ từ đứng lên rơi lệ nói:
- Phụ thân sau khi qua đời đã bị hỏa thiêu, cũng không biết chôn ở đâu. Về quê không có người thân, nhà ở cũng không có. Ngoại trừ nơi này, nô tỳ và mẫu thân thật không có chỗ trú thân khác.
Trương Huyễn thầm thở dài, chỉ gật đầu:
- Được rồi! Nếu không muốn rời đi, các ngươi cứ ở lại, ta sẽ không đuổi các ngươi đi đâu.
- Đa tạ công tử!
Lúc này, quản gia Từ Thiên gấp gáp đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, ngoài cửa phủ có khách xin gặp!
- Khách nào vậy?
- Là một vị phu nhân.
Trương Huyễn tưởng là Tô Nhị Nương, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, nếu như là Tô Nhị Nương, Từ Quản gia phải nhận ra mới đúng.
- Là vị phu nhân nào?
Trương Huyễn lấy làm lạ truy hỏi.
- Hình như là Lư phu nhân.
Trương Huyễn đứng bật dậy. Lư phu nhân không phải là mẹ của Lư Thanh sao? Không ngờ bà lại đến đây, Trương Huyễn không kịp chuẩn bị, vội vàng nói:
- Mời phu nhân vào phòng khách, ta lập tức đến ngay.
Quản gia thi lễ rồi vội vàng đi ra. Trương Huyễn ăn mặc rất tùy tiện, áo ngắn quần đùi, chân mang guốc gỗ, tóc tai tùy tiện búi một búi, như thế này đi gặp Lư phu nhân thật không phải phép, hắn vội vàng mặc áo dài, Tiểu Thúy giúp hắn đội khăn, mang giày, rồi hắn mới vội vàng đi đến phòng khách.
Nói chung, Lư phu nhân là nữ nhân, không nên đến viếng thăm phủ của nam nhân, tuy nhiên bà là trưởng bối, hơn nữa Trương Huyễn có thể là con rể tương lai, bà đến gặp Trương Huyễn cũng không sao.
Lư phu nhân đi theo quản gia vào nhà, vừa đi vừa đánh giá ngôi nhà. Ngôi nhà này không tồi, môi trường yên tĩnh, kiến trúc tinh xảo, tuy rằng không phải nhà lớn, nhưng nhà rộng mười mẫu đất ở kinh thành cũng coi là xa xỉ, bà không khỏi thầm gật đầu, cửa ải tài sản coi là thông qua được.
Lư phu nhân dù xuất thân danh môn thế gia, nhưng bà rốt cuộc vẫn là nữ nhân, chú trọng thực tế là thiên tính của nữ nhân, bà chắc chắn không muốn con gái mình gả cho quan lớn nhưng nghèo khó.
Không bao lâu sau, hai người đã đi đến phòng khách, quản gia mời Lư phu nhân ngồi rồi sai nha hoàn dâng trà.
Lư phu nhân trong lòng hơi bất an. Hôm nay bà tìm đến Trương Huyễn dù có chút đường đột, nhưng bà sao có thể không đến, dù sao Thanh nhi cũng là con gái duy nhất, bà cần phải tìm hiểu Trương Huyễn kĩ lưỡng, mới có thể yên tâm giao con gái cho hắn.
Lư phu nhân đã gặp Trương Huyễn một lần. Trương Huyễn để lại cho bà ấn tượng không tốt lắm. Đương nhiên, ấn tượng không tốt là có nguyên nhân riêng. Lần này, bỏ qua những lý do đó, bà muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với Trương Huyễn.
Lúc này, nghe tiếng bước chân dồn dập vang tới, chỉ thấy Trương Huyễn bước nhanh đến, áy náy hành lễ:
- Vãn bối tham kiến phu nhân!
Lư phu nhân không đứng dậy, bà dù sao cũng là bề trên. Bà chỉ gật đầu với Trương Huyễn, khoát tay nói:
- Trương tướng quân, mời ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống. Lư phu nhân chậm rãi nói:
- Không mời mà đến, quấy rầy Trương tướng quân rồi.
- Phu nhân đừng khách khí, có việc gì cần sai bảo vãn bối, xin cứ nói ạ!
Lư phu nhân sắc mặc lộ ra ý cười thản nhiên, uống ngụm trà rồi nói:
- Có lẽ lời ta nói có chút đường đột, mong tướng quân không phiền.
Trương Huyễn im lặng không nói gì, hắn nhất thời không hiểu rõ ý tứ của Lư phu nhân, cách tốt nhất là bình tĩnh đối phó.
Lư phu nhân thầm gật đầu, thái độ này chấp nhận được, điều này rất quan trọng với bà.
- Xin hỏi tướng quân là người ở đâu?
- Vãn bội là người quận Hà Nội.
- Ồ! Không biết lệnh tôn là…
- Chỉ là một người dân thường mà thôi!
Trương Huyễn cười cười, hắn lại nói câu chuyện mà hắn cũng sắp tin là thật rồi:
- Phụ thân mẫu thân đã qua đời từ rất sớm, vãn bối sống cùng với thúc phụ, nhưng năm kia xảy ra bạo loạn Dương Huyền Cảm, vợ chồng thúc phụ cũng lạc mất tung tích.
- Trương tướng quân còn người thân nào khác không?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Thôn trang đã bị thiêu rụi thành bình địa, vài người bà con xa cũng chết trong loạn quân, vãn bối không còn ai thân thích.
Câu trả lời của Trương Huyễn mặc dù không làm Lư phu nhân hài lòng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của bà. Đã nghe nói Trương Huyễn không có căn cơ, không có thân thế, tuổi còn trẻ đã có thể làm tướng quân, thực ra là dị số.
Trầm ngâm một lát, Lư phu nhân lại hỏi:
- Trương tướng quân có đi học không?
Đây cũng là điều kiện rất quan trọng. Nếu Trương Huyễn là người thô kệch, một chữ bẻ đôi cũng không biết, bà không thể chấp nhận. Nhưng Lư phu nhân lập tức nhớ rằng trượng phu của bà có nói học thức của Trương Huyễn không tệ, như vậy chắc chắn có đi học, mình đã hỏi thừa rồi.
Trương Huyễn cười nói:
- Thúc phụ gia thế giàu có, nên từng gửi vãn bối đến nhà Trương thị học tập.
Lư phu nhân nhất thời chấn động, vội vàng hỏi:
- Là nhà học giả Trương thị ở Hà Nội sao?
- Vâng đúng ạ!
Lư phu nhân trong lòng bỗng dâng lên một tia hi vọng, điều tiếc nuối lớn nhất của bà về Trương Huyễn đó là hắn không phải xuất thân thế gia, Trương thị gia tộc được trọng vọng ở quận Hà Nội, tuy rằng không phải là thiên hạ danh môn, nhưng cũng được coi là danh vọng thế gia, nếu Trương Huyễn và Trương thị ở Hà Nội có quan hệ với nhau, vậy không còn gì tốt hơn rồi.
- Xin hỏi tướng quân và Trương thị ở Hà Nội có quan hệ như thế nào?
Trương Huyễn nhìn ra tâm tình cấp bách của Lư phu nhân. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được, nếu thân thế của hắn là bịa ra thì bịa thêm một hai câu cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
- Vãn bối không biết mình và Trương thị có quan hệ gì, chuyện này thúc phụ không chịu nói.
Trương Huyễn trả lời vô cùng khéo léo, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, điều này khiến Lư phu nhân càng thêm hi vọng, bà lại truy vấn:
- Vậy trong nhà các ngươi có tế lễ không?
- Vãn bối không tham gia tế lễ, tuy nhiên mỗi dịp năm mới thúc phụ đều ra ngoài tế lễ, nghe thúc mẫu nói có rất nhiều người tham gia, nam tử phải hai mươi tuổi trở lên mới được tham gia tế lễ.
Nhiều người tham gia tế lễ vậy không phải là gia tộc nhỏ. Câu trả lời này của Trương Huyễn càng làm cho Lư phu nhân tin vào phán đoán của mình. Trương Huyễn chắc hẳn là người trong họ của Trương thị ở Hà Nội, có lẽ hắn là con của vợ lẽ, mới không có tư cách tế lễ. Bà thầm nghĩ, lúc nào có cơ hội đi Hà Nội xác nhận lại, nếu Trương Huyễn đúng là xuất thân thế gia, thì con gái của mình gả cho hắn không tính là thiệt thòi nữa.
Nghĩ vậy, sắc mặc Lư phu nhân càng thêm hòa hoãn, lúc này mới chậm rãi nói:
- Trương tướng quân có thể tặng Lư gia một tín vật hay không? Hôm nay Tô Nhị Nương có đến và nhắc đến việc của Trương tướng quân, theo quy củ của Lư gia, lần cầu thân đầu tiên cần phải đưa tặng tín vật, cho dù thành hay không thành, đều cần có tín vật này.
Đối với Lư phu nhân, điều quan trọng không phải là tín vật của Trương Huyễn, mà là bà muốn mượn tín vật của Trương Huyễn để làm dịu đi mâu thuẫn giữa bà và con gái, đây mới chính là mục đích bà tới chỗ Trương Huyễn hôm nay.