Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Lư Thanh đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cây đại thụ phía xa xa, vẻ mặt chăm chú, nhưng nhìn ánh mắt phức tạp của nàng có thể biết nàng đang mang nhiều tâm sự.
Đối với nữ nhân, hôn nhân dường như là toàn bộ đời sống, là con gái nhà danh môn, nàng hoàn toàn không cần lo lắng đến những việc ngoài thân như cuộc sống tương lai, nàng cũng không cần lo không lấy được một hôn phu tốt, nhưng nàng chỉ muốn lấy người mình yêu, hai ngày hai đêm đó khiến nàng khắc cốt ghi tâm, cả đời khó có thể quên được.
Có điều… giấc mơ gần nàng đến vậy nhưng nàng lại không chạm đến được.
- Cô nương!
A Viên ở sau lưng thấp giọng nói:
- Trương công tử là người trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô nương.
Lư Thanh khẽ thở dài, nàng lo lắng không phải Trương lang, mà là những người có thể tác động đến việc hôn nhân của mình, bao gồm cả cha mẹ và hai gia tộc Thôi Lư, nhưng nàng lại không thể làm gì được.
Lúc này, có tiếng một nha hoàn bẩm báo ngoài cửa:
- Cô nương, phu nhân đã tới..
Đôi mày thanh tú của Lư Thanh nhíu lại. Nàng từ quận Bắc Hải trở về không bao lâu liền cãi nhau với mẫu thân một trận, sau đó không ai để ý đến ai, hôm nay mẫu thân lại đến đây làm gì?
Dù trong lòng nàng vẫn oán giận mẫu thân, nhưng dù sao vẫn là mẹ ruột của nàng, nàng đành gật đầu:
- Mời mẫu thân ta vào!
Cửa kêu két một tiếng rồi mở ra, Lư phu nhân thản nhiên đi vào khuê phòng của con gái. Bà liếc A Viên một cái, A viên lập tức biết điều hành lễ rồi lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Lư Thanh tiến lên thi lễ, hạ giọng nói:
- Con gái tham kiến mẫu thân!
- Ngồi xuống đi! Tối nay vi nương muốn nói chuyện với con một chút.
Lư phu nhân ngồi xuống, Lư Thanh cũng yên lặng ngồi bên cạnh mẫu thân. Nàng không nói gì, hai mắt cụp xuống, trên mặt không lộ chút cảm xúc gì.
Lư phu nhân thầm thở dài, quan hệ hai mẹ con không ngờ lạnh lẽo đến mức này, rốt cuộc là ai tạo nghiệt, trong lòng Lư phu nhân ít nhiều thấy hối hận.
- Chiều hôm nay ta đi tìm đại cữu của con rồi.
Ngữ khí của Lư phu nhân rất ôn hòa, không còn nhuệ khí gây sự như trước kia nữa, cũng không có vẻ hống hách nói một không được hai nữa. Theo giọng điệu có thể thấy bà đã nhượng bộ rồi.
- Ta đã nói rõ ràng với đại cữu, mong ông ấy không can thiệp vào chuyện hôn sự của con, ngay cả Thôi gia cũng không được can thiệp nữa.
Lư Thanh ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân kinh ngạc. Nàng dường như chưa hiểu được ý của mẫu thân, nhưng cảm nhận được điều gì đó. Chẳng lẽ mẫu thân…
Lư phu nhân cầm tay con gái, dịu dàng đặt vào tay nàng một khối ngọc:
- Đây là tín vật đính hôn mà Trương công tử tặng cho Lư gia chúng ta. Vi nương trao lại cho con.
Người Lư Thanh khẽ run, nàng quả thực không thể tin vào tai mình nữa, cũng không dám tin vào mắt mình, khối ngọc trong tay, hơn nữa còn là do mẫu thân đưa cho mình.
- Mẫu thân! Đây là…
Nàng run giọng hỏi.
Trong mắt Lư phu nhân hiện lên một tia hối lỗi, dịu dàng nói:
- Ngày con ra đời, ta muốn gả con cho Thôi gia, nghĩ rằng như vậy mới tốt cho con. Ta vẫn nghĩ như vậy suốt nhiều năm nay, cũng định làm như vậy, nhưng bỗng một ngày ta phát hiện chuyện mình mong đợi mười mấy năm thất bại trong gang tấc, cho nên mới nóng vội và bực bội, con có hiểu được lòng ta không?
- Con hiểu rồi, nhưng còn ngọc này…
Lư phu nhân cười nói:
- Sáng hôm nay ta đi gặp Trương công tử, ta nghĩ con đã một lòng muốn gả cho hắn, ta cũng không ngăn trở nữa, chỉ mong hắn có thể trân trọng con.
- Mẫu thân…
Nước mắt tuôn trào, Lư Thanh nhào vào lòng mẫu thân, không kìm nổi cúi đầu khóc òa lên.
- Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã mít ướt, bây giờ… vẫn là như vậy!
Lư phu nhân khẽ vuốt tóc con, mắt bà cũng đỏ lên.
- Ta đã đồng ý Trương công tử rồi, phụ thân con cũng đồng ý, ngày mai Tô Nhị Nương sẽ đến làm mối, Tô gia làm mối càng có ý nghĩa, có người mai mối như vậy, định ngày rồi, ta có thể nhìn con nở mày nở mặt đi xuất giá, cũng như hoàn thành được một tâm nguyện.
Lư Thanh ở trong lòng mẫu thân nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng trong nước mắt lại có niềm vui, và cả sự cảm kích.
***
Tin tức Trương Huyễn sẽ cưới con gái Lư gia lan truyền rất nhanh, một số người mẫn cảm với chính trị lập tức cho rằng Trương Huyễn lần này dựa vào quý tộc Hà Bắc, nhưng người hiểu rõ nội tình lại biết rõ quý tộc Hà Bắc cũng không đồng lòng bền chặt với nhau.
Tỷ như Bác Lăng Thôi thị vẫn chưa chấp nhận Trương Huyễn, hơn nữa Bột Hải Hội thâm nhập rất sâu vào Hà Bắc, Trương Huyễn lấy con gái Lư thị, chỉ sợ lúc nào đó phải giao du với Bột Hải hội.
Trưa hôm nay, một cỗ xe ngựa từ cửa Đông chậm rãi đi vào thành Lạc Dương. Qua tấm sa mỏng ở cửa sổ, Đậu Khánh với ánh mắt phức tạp ngắm nhìn dòng người đi trên phố, vì lý do thân thể đau ốm, Anh hùng hội kết thúc nhưng lão vẫn ở lại Trường An.
Đậu Khánh quả thật rất gầy, trở nên vừa gầy vừa nhỏ, dường như chỉ còn lại một nắm xương, tóc hoa râm trên đầu cũng trở nên thưa thớt, trên tay và trên mặt có đầy đồi mồi, xem ra lão vô cùng già cả, thời gian còn lại không còn nhiều nữa.
Dù sức khỏe không cho phép lão lao lực bôn ba nữa, nhưng vài ngày trước lão nghe được một tin tức, khiến lão đứng ngồi không yên, không thể không chạy đến Lạc Dương.
Trong mắt Đậu Khánh tràn ngập âu lo. Lão nhận được thư của Độc Cô Thuận, Trương Huyễn sắp cưới con gái Lư thị, tin này làm lão vô cùng khiếp sợ, Trương Huyễn không ngờ đã liên hôn với quý tộc Hà Bắc.
Đậu Khánh hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, nghĩa là quý tộc Quan Lũng hoàn toàn mất đi cơ hội lôi kéo Trương Huyễn.
Điều này làm Đậu Khánh vô cùng buồn bã, nhưng việc đã đến nước này, lão chỉ có thể thừa nhận thất bại, lão vẫn cho rằng Trương Huyễn sẽ liên hôn với Bùi gia, hơn nữa Bùi gia đã ngầm hàng phục quý tộc Quan Lũng, vì thế lão không tiếp tục tranh giành Trương Huyễn nữa.
Nhưng thật không ngờ việc đời quanh co, Trương Huyễn lại cưới con gái Phạm Dương Lư thị làm vợ, điều này khiến trong lòng lão bị đả kích vô cùng.
Tuy nhiên Độc Cô Thuận mời lão đến bàn bạc, khiến Đậu Khánh hơi ngạc nhiên, trước giờ Cô Độc Thuận chưa từng để Trương Huyễn vào mắt, lúc này lại bắt đầu xem trọng rồi sao?
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại trước quán rượu Thiên Tự Các. Đây chính là sản nghiệp của Độc Cô gia, Độc Cô Thuận hẹn gặp lão ở nơi này.
Đậu Khánh được hai tùy tùng đỡ lên lầu ba, đi vào hành lang phía trong cùng, chỉ thấy cuối hành lang có tám võ sĩ vai rộng eo thon, hông dắt chiến đao, đang đứng đó. Người nào cũng uy phong lẫm liệt, đây là thị vệ của Độc Cô Thuận, bọn họ thấy Đậu Khánh đến thì cùng khom mình thi lễ.
Đậu Khánh khoát tay:
- Các ngươi lui xuống trước đi!
- Vâng!
Tám gã võ sĩ thi lễ rồi lui xuống.
Đậu Khánh mở cửa phòng, đi vào căn phòng thần bí. Trong phòng có hai gian, bố trí rất thanh nhã, gian phía trong trên bàn có để hai đệm ngồi, trên mỗi bàn nhỏ đều có một phần cơm canh, phía trước cửa sổ đang có một người lớn tuổi thân hình cao lớn đứng khoanh tay, đầu đội kim quan, mặc trường bào màu vàng nhạt. Tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng sống lưng lại thẳng tắp, đó là gia chủ Độc Cô thị Độc Cô Thuận.
Nghe tiếng bước chân, Độc Cô Thuận từ từ quay người lại, mỉm cười:
- Thật xin lỗi, phải tiếp đãi hiền đệ trong này.
- Huynh trưởng không cần xin lỗi, ta hiểu được chỗ khó xử của huynh.
Độc Cô Thuận đưa tay:
- Mời ngồi!
Hai người cùng ngồi xuống, Đậu Khánh thân thiết hỏi han:
- Thiên tử vẫn đang giám thị huynh trưởng sao?
Đậu Khánh hiểu rõ sở dĩ Độc Cô Thuận không tiếp đãi y trong phủ, vì đang bị triều đình giám thị. Có thể nói Đậu Khánh bị giám thị nhưng vẫn dễ chịu hơn vì y không phải ở kinh thành.
Độc Cô Thuận gật đầu:
- Từ sau khi Nguyên Mân tự sát, giám thị ở phủ của ta tăng lên gấp ba, đương kim thiên tử vô cùng cảnh giác với chúng ta, thực tế chứng minh chúng ta hủy bỏ Vũ Xuyên phủ là hành động vô cùng sáng suốt.
- Làm sao biết được?
Đậu Khánh thản nhiên hỏi.
- Từ sau án ám sát Trần Lưu, mục tiêu của Dương Quảng đã chuyển sang Bột Hải hội, bởi vì chúng ta không có Vũ Xuyên phủ, y cũng chỉ giám thị một mình ta, hủy bỏ giám thị các phủ đệ khác, có thể tưởng tượng, nếu Vũ Xuyên Phủ còn ở đó, y nhất định cho rằng ám sát ở Trần Lưu là do Hỏa Phượng gây nên.
Độc Cô Thuận rõ ràng hơi kích động, nói nhiều hơn bình thường, lão có quá nhiều tâm sự muốn nói với Đậu Khánh.
Nhưng Đậu Khánh vẫn thản nhiên, lão rót cho mình một chén rượu, từ từ hớp một ngụm, dường như đang thưởng thức rượu ngon ngọt ngào, sau một lúc lâu, Đậu Khánh bỗng hỏi:
- Sao huynh trưởng bỗng nhiên lại quan tâm đến Trương Huyễn?
Độc Cô Thuận lộ vẻ ngại ngùng, lão nhớ rất rõ chính mình từng kiên quyết phản đối người không có quan hệ huyết thống với quý tộc Quan Lũng là Trương Huyễn gia nhập Vũ Xuyên Phủ, lúc này y bỗng thấy rằng Trương Huyễn rất quan trọng.
Độc Cô Thuận thở dài:
- Ta cũng không ngờ hắn sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, khống chế được Giang Hoài, trong tay có hai vạn quân. Người như vậy lại đầu quân cho quý tộc Hà Bắc khiến lòng ta thấy bất an.
- Thật ra huynh trưởng sợ hắn sẽ đầu quân cho Bột Hải hội phải không?
Đậu Khánh gay gắt nói.