Độc Cô Thuận không ngờ Đậu Khánh thẳng thắn như vậy, một lúc lâu sau mới cười khổ nói:
- Quả thật như thế, Bột Hải hội sẽ càng thâm nhập sâu vào các quận Hà Bắc, nghe nói không ít danh môn thế gia đã ngầm cấu kết với Bột Hải hội. Ta rất lo Bột Hải hội sẽ tranh thủ được lực lượng mạnh mẽ của Trương Huyễn.
Đậu Khánh thầm lắc đầu, Độc Cô Thuận thấy Trương Huyễn tác chiến sắc bén ở Thanh Châu, mới phát hiện lực lượng mạnh mẽ này, mới lo lắng hắn bị Bột Hải hội sử dụng, nếu lôi kéo hắn sớm hơn thì bây giờ đâu phải lo lắng gì.
Dù trong lòng hơi bất mãn, nhưng Đậu Khánh không thể hiện ra mặt, lão mỉm cười nói:
- Đệ thật ra vẫn luôn chú ý đến người này, không cần lo hắn sẽ hàng phục Bột Hải hội, cho đến nay đệ chỉ thấy hắn làm hại Bột Hải hội.
- Làm sao biết được?
Đương nhiên Đậu Khánh không nói mình nắm giữ nhiều tin tức tình báo về Trương Huyễn, chỉ nói đại khái:
- Nếu hắn ủng hộ Bột Hải hội thì Bột Hải hội đã sớm thâm nhập vào Thanh Châu, nhưng cho đến nay Bột Hải hội vẫn chưa phát triển ở Thanh Châu, còn Thái thú quận Bắc Hải trước đây là Lương Trí chết không rõ ràng, không phải là vì Lương Trí là người của Bột Hải hội sao?
Độc Cô Thuận trầm mặc một lát lại nói:
- Chỉ sợ sĩ tộc Hà Bắc và Bột Hải hội có quan hệ mờ ám, hắn lại liên hôn với sĩ tộc Hà Bắc, tự nhiên sẽ có mối quan hệ với Bột Hải hội.
- Cũng không hẳn là vậy!
Đậu Khánh cười nói:
- Theo đệ được biết, sĩ tộc Hà Bắc có hai nhà thật sự có quan hệ mật thiết với Bột Hải hội là Bác Lăng Thôi thị và Bột Hải Cao thị, Lư thị chắc là vẫn chưa bị Bột Hải hội lôi kéo, Bác Lăng Thôi thị cũng chỉ có một bộ phận có quan hệ với Bột Hải hội, những danh môn thế gia này trong chính trị sẽ không dễ dàng đứng cùng một bên, nếu không bọn họ đã sớm bị diệt vong rồi.
- Hiền đệ nói có lý, chỉ mong là ta lo buồn vô cớ.
Độc Cô Thuận chuyển chủ đề, làm như không có việc gì hỏi:
- Tình hình Kiến Thành bên đó thế nào rồi?
Đậu Khánh hơi ngẩn người, lão bỗng hiểu được có lẽ đây là mục đích thực sự mà Độc Cô Thuận muốn gặp mình, từ khi Độc Cô Thuận nghiêng về Nguyên gia, việc của Lý Kiến Thành không báo cáo với Độc Cô Thuận nữa, vẫn là Đậu Khánh âm thầm chỉ đạo.
Chẳng lẽ Độc Cô Thuận muốn nhúng tay vào việc của Lý gia sao? Hay là… dã tâm của Độc Cô Thuận bắt đầu vọng động?
- Thời gian trước sức khỏe không tốt, ta lâu rồi không hỏi tới, chuyện này Thúc Đức vẫn đang phụ trách, Độc cô huynh có thể trực tiếp viết thư hỏi Thúc Đức.
Uyển chuyển từ chối Độc Cô Thuận, Đậu Khánh lại hỏi dò:
- Quân Ngõa Cương xảy ra chuyện gì sao?
Độc Cô Thuận gật đầu:
- Trương Tu Đà và Tuân Vương Dương Khánh đồng thời dâng tấu lên triều đình, hai bên đều buộc tội đối phương không tận tâm tiêu diệt quân Ngõa Cương. Chuyện này ầm ĩ ở triều đình, ai cũng biết hai người không hòa thuận với nhau.
- Vậy thiên tử tỏ thái độ như thế nào?
Đậu Khánh lại hỏi.
- Thiên tử không tỏ thái độ gì, chỉ lệnh cho Bộ Binh xử lý thích đáng việc này.
Nói đến đây, Độc Cô Thuận không kìm nổi khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cười nhạo hỏi han:
- Hiền đệ cảm thấy bộ Binh sẽ nghiêng về phía ai?
Đậu Khánh lắc đầu:
- Huynh trưởng biết rõ còn cố hỏi!
- Đúng là biết mà vẫn hỏi, nghe nói mỗi năm Dương Khánh đều ngầm tặng cho bộ Binh một vạn quan tiền, trong khi Trương Tu Đà chỉ tặng có mấy chục sọt dưa muối. Ngay trẻ con ba tuổi cũng biết kết quả thế nào, nghe nói bộ Binh lật lại hồ sơ của Trương Tu Đà, nói y từ trước đến nay đi đánh giặc đều khó phối hợp với người khác, còn chỉ trích y năm kia trở mặt với quan phủ địa phương khiến mấy vạn dân ở bốn quận bị giết, như vậy rõ ràng là đang thiên vị Dương Khánh.
- Vậy nên huynh trưởng muốn thông qua Kiến Thành tìm hiểu tình hình thật sự, có phải vậy không?
Độc Cô Thuận cố nhiên là muốn lôi kéo Lý Uyên, có điều hiện tại y hỏi thăm Lý Kiến Thành không chỉ vì đơn giản muốn hỏi tình hình như vậy, y có dụng ý sâu hơn, tuy nhiên y cũng nhìn thấy Đậu Khánh đang có ý lảng tránh, nên y không hỏi kỹ nữa, cứ theo lời Đậu Khánh, trực tiếp đi hỏi cháu trai của Lý Uyên là được.
Độc Cô cười ha hả, liền chuyển đề tài khác:
- Sang năm Dương Quảng và Đột Quyết Khả Hãn sẽ gặp nhau ở hồ Khất Phục, việc này hiền đệ có biết không?
- Đệ có nghe nói, chuyện này có vẻ hơi đường đột phải không?
- Thật ra cũng không đường đột, từ khi Khải Dân Khả Hãn qua đời, Dương Quảng vẫn chưa gặp Khả Hãn hiện tại là Thủy Tất Khả Hãn nên lần này Thủy Tất Khả Hãn xuôi nam triều gặp thiên tử đại Tùy, coi như là lễ của thần tử, quan trọng hơn là Dương Quảng muốn ổn định Đột Quyết, để thực hiện kế hoạch Nam Bắc nhị đô của mình.
Đậu Khánh ngẩn ra:
- Nam Bắc nhị đô là gì vậy?
- Chính là Giang Đô chính thức trở thành Nam Đô, ta nghe nói Dương Quảng định trong tương lai, hai mùa thu và mùa đông sẽ định cư ở Nam đô, mùa xuân và mùa hạ trở về Lạc Dương, cũng chính là Bắc Đô, nghe nói như vậy có thể khiến Nam Bắc càng thêm hòa hợp.
- Kẻ này chính là thích gây sức ép!
Đậu Khánh lạnh lùng nói.
- Gây sức ép không tốt sao?
Độc Cô Thuận cười híp mắt:
- Không gây sức ép, chúng ta làm sao có cơ hội?
- Ta thấy huynh trưởng muốn xây dựng lại Vũ Xuyên Phủ rồi?
Đậu Khánh rõ ràng cảm nhận được dã tâm bắt đầu bành trướng của Độc Cô Thuận.
- Vũ Xuyên phủ có xây dựng lại hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta nắm lấy cơ hội Dương Quảng tiễu trừ Bột Hải hội, cần phải chuẩn bị rồi, tỷ như mọi người lại tụ họp, hiền đệ cảm thấy thế nào?
- Phương án này đệ đồng ý, không biết huynh trưởng định tụ hội ở đâu?
- Tất nhiên là ở Trường An, thời gian định là lúc tế lễ tết trung nguyên, lúc đó, mọi người đều quay về Trường An để tế lễ tổ tiên, lúc này tụ họp là thích hợp nhất, cũng không bị triều đình hoài nghi.
Đậu Khánh yên lặng tính toán một lúc, chỉ còn có một tháng, thời gian có vẻ gấp rút.
- Được rồi! Chúng ta chia nhau đi thông báo cho mọi người, thời gian là đêm Tết Trung Nguyên, địa điểm tại chùa Báo Ân.
Độc Cô Thuận chậm rãi gật đầu:
- Chúng ta thống nhất như vậy!
***
Vì hạ tuần tháng sáu Trương Huyễn chính thức dẫn quân đi Giang Hoài, vậy nên thời gian ở kinh thành của hắn không còn nhiều, Lư gia liền nghe theo đề nghị của Tô gia là làm hôn sự giản lược.
Tuy nhiên, từ Đông Hán đến Lưỡng Tấn nam bắc triều vì xã hội có nhiều biến động, mọi người không để ý đến sáu loại lễ nghi nữa, chỉ còn bái lễ, cả nghi thức hợp cẩn cũng không cần nữa, loại hôn lễ đơn giản này vì để bớt tiền bớt việc, đến nay vẫn còn phổ biến thịnh hành trong dân gian, chỉ có hoàng thất quý tộc mới khôi phục lại lục lễ.
Cho nên Lư gia đồng ý chọn hôn lễ đơn giản, chỉ dùng nạp tài, thỉnh kỳ và nghênh thân ba bước đó, vấn danh, nạp cát và nạp chinh đều bỏ qua, nạp tài nhất định phải có, cũng như làm mối, tục ngữ nói: “Bầu trời không mây thì không có mưa, dưới đất không có bà mối thì không thành thân được”, vậy mới gọi là cưới hỏi đàng hoàng.
Ngày thành hôn định vào hạ tuần tháng sáu, trước khi Trương Huyễn rời kinh thành hai ngày, thời gian tương đối gấp gáp, Lư Trác đặc biệt xin nghỉ nửa tháng, lại phái người đi Trác quận mời ông nội đến làm chủ hôn, đây cũng là nghĩ đến việc cha mẹ Trương Huyễn đều đã qua đời, nếu chỉ có cha mẹ nhà gái thì có hơi không thỏa đáng, nên mới mời ông nội đến, vậy thì không có vấn đề gì nữa.
Trước ngày thành hôn tám ngày, Trương Huyễn vẫn bận bù đầu, hắn đã phái người điều binh vào kinh thành, hắn không thể về quận Bắc Hải nữa, nên cần phải điều toàn bộ hai vạn quân của hắn đến tạm trú ở quận Huỳnh Dương, tập hợp xong hắn sẽ dẫn đại quân trực tiếp đi Giang Hoài diệt phỉ.
Ngoại trừ việc công, Trương Huyễn đương nhiên của bận rộn việc hôn sự, bên hắn chủ yếu là chuẩn bị hôn lễ, cần mua rất nhiều vật phẩm.
Mặt khác còn cần mời dàn nhạc, hỷ nương, khách khứa, bố trí phòng cưới… tất cả hắn đều không hiểu ra sao, không biết bắt đầu từ đâu.
Cũng may Tô Nhị Nương là người khôn khéo giỏi giang nên giúp đỡ cho hắn rất nhiều.
Buổi sáng, hơn mười xe bò chở đầy đồ gia dụng chậm rãi tiến vào Gia Thiện phường, dừng ngay ở cổng phụ nhà Trương Huyễn, một vị nam tử trung niên bước nhanh về phía trước, hành lễ với quản gia Từ Thiên vẻ mặt vẫn còn mơ hồ:
- Đây là phủ của Trương tướng quân phải không?
- Đúng vậy! Xin hỏi các người là…
Vị nam tử trung niên này lấy ra một phong thư cười nói:
- Tại hạ là nhị quản gia Kim Minh của Bùi phủ, phụng lệnh lão gia nhà ta đem tặng Trương tướng quân một số vật phẩm, của ít lòng nhiều.
Nói xong, không đợi Từ quản gia đồng ý, y vẫy tay nói:
- Khiêng đồ xuống!
Hơn mười người dân phu khiêng những đồ gia dụng trên xe bò xuống, Từ quản gia ngăn cản không được, vội vàng chạy vào trong phủ bẩm báo.
Không bao lâu, Trương Huyễn cũng bước nhanh ra cửa phủ, hôm qua hắn nhận được thánh chỉ, yêu cầu hắn hôm nay vào triều tiếp kiến thiên tử, hắn vừa thay quần áo xong đang định xuất phát, nghe quản gia nói Bùi phủ đem tặng nhiều đồ đạc, điều này khiến hắn cũng không thấy kỳ quái, bất kể như thế nào, Bùi Củ cũng sẽ thể hiện một chút, nếu y cũng giống như những quan viên khác, chờ đến ngày thành hôn mới đem quà mừng đến thì mới thật kì lạ.
Đồ gia dụng trên xe bò đã dỡ xuống để đầy dưới đất, quản gia của Bùi phủ nhìn thấy Trương Huyễn, liền vội vàng thi lễ:
- Trương tướng quân, đây là chút lòng thành của lão gia nhà chúng tôi!
Trương Huyễn tiến lên đánh giá một chút những đồ đạc này, đều là gỗ lim tơ vàng thượng hạng, tinh xảo, thậm chí còn có một số đồ bằng gỗ đàn hương, mặc dù không phải là gỗ tử đàn quý nhất, nhưng cũng là một loại gỗ quý hiếm.
Trong thời gian này, Trương Huyễn đã hiểu biết rất rõ các loại đồ gia dụng, những loại này giá trị ít nhất cả trăm lượng hoàng kim, không chỉ người bình thường, mà cả gia đình giàu có cũng chưa chắc dùng được thứ đồ tốt như vậy, Bùi Củ thật sự có lòng!
Trương Huyễn mặc dù không thiếu tiền mua những đồ gia dụng đó, nhưng cũng không muốn từ chối tâm ý của Bùi Củ, nên vui vẻ cười nói:
- Phiền quản gia giúp ta đem những đồ gia dụng này vào nhà, ta sẽ sai quản gia nhà ta sắp xếp.
Quản gia của Bùi phủ mừng rỡ, phất tay ra lệnh:
- Chuyển đồ vào đi!
Mọi người đáp vâng, lần lượt chuyển đồ vào trong, Trương Huyễn dặn dò quản gia:
- Nhờ quản gia thay ta sắp xếp, ta phải lập tức vào cung, không có thời gian xem xét việc này.
- Công tử yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Quản gia Từ Thiên vội vàng bảo mọi người chuyển đồ vào trong phủ, thân binh cũng chạy đến giúp mang vào trong.
Trương Huyễn nhìn một lát mới leo lên ngựa, dẫn theo vài tên thân binh, chạy vội đến hoàng thành.