Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 449 - Chương 406: Lư Gia Bàn Chuyện

Chương 406: Lư gia bàn chuyện
Chương 406: Lư gia bàn chuyện

Trương Huyễn vội vàng đến bên ngoài điện Văn Thành, vừa lúc sắp đến thời gian triệu kiến của hắn, trên bậc thang đã có một hoạn quan đang nghển cổ mong ngóng, vừa thấy Trương Huyễn đến liền thở phào, vội chạy đến:

- Tướng quân nếu chưa đến nữa sẽ lỡ mất việc lớn!

- Đã đến giờ rồi sao?

Trương Huyễn hỏi.

- Đã quá giờ rồi, tuy nhiên thánh thượng đang triệu kiến gấp mấy vị tướng quốc, tướng quân vẫn còn may mắn đấy!

- Xảy ra chuyện gì sao?

Trương Huyễn mẫn cảm hỏi.

- Cụ thể không rõ là chuyện gì, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Trương Huyễn gật gật đầu, bước nhanh lên bậc, ngay lúc này, trong điện truyền ra tiếng gọi:

- Thánh thượng có chỉ, tuyên tướng quân Trương Huyễn tiếp kiến!

- Thánh thượng có chỉ, tuyên tướng quân Trương Huyễn tiếp kiến!

Trương Huyễn vội vàng bước nhanh vào trong điện, đi đến trước cửa ngự thư phòng, thì một hoạn quan vào bẩm báo, một lát đi ra nói:

- Thánh thượng tuyên tướng quân vào nội điện!

Trương Huyễn sửa sang lại áo mũ, bước nhanh vào ngự thư phòng.

Không khí trong ngự thư phòng hơi áp lực và khẩn trương. Vài vị tướng quốc đang ngồi trên ghế, xếp thành nửa vòng tròn, còn Dương Quảng khoanh tay đứng trước bản đồ trên tường, hết sức chăm chú nhìn bản đồ tường thành.

Lúc này, Trương Huyễn thấy Vệ Huyền xua tay, ý bảo hắn đừng quấy rầy thánh thượng suy nghĩ, Trương Huyễn hiểu ý liền khoanh tay đứng ở một bên.

Rất lâu sau Dương Quảng mới thở dài:

- Thật sự là vô dụng! Làm trẫm quá thất vọng!

Y quay người lại thì nhìn thấy Trương Huyễn. Trương Huyễn vội vàng tiến lên, khom mình thi lễ:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng gật đầu, nói với thượng thư bộ Binh Vệ Huyền:

- Vệ ái khanh, nói qua tình hình cho Trương tướng quân biết.

Vệ Huyền đứng lên, nói với Trương Huyễn:

- Ba ngày trước nhận được tin Đỗ Phục Uy chặn kênh Thông Tế, một đội thuyền chuyển lương thực từ Giang Đô lên phía Bắc đã bị quân phản loạn cướp đi, trên thuyền có khoảng một trăm ngàn thạch lương thực.

Tin này khiến Trương Huyễn vô cùng bất ngờ, Đỗ Phục Uy đã hành động rồi sao?

Hắn hỏi lại:

- Bị cướp ở khu vực nào?

Vệ Huyền liếc nhìn bản đồ trên tường rồi nói:

- Trên sông Hoài, việc này xảy ra khoảng mười ngày trước, bây giờ vận chuyển nam bắc trên kênh Thông Tế đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tô Uy bên cạnh lại bổ sung:

- Hiện giờ quân đội cả vùng Giang Hoài chỉ có hai vạn quân do đại tướng quân Trần Lăng chỉ huy. Tuy nhiên thánh thượng đã quyết định để Trần Lăng về miền nam thay thế Ngư Câu La.

Nói đến đây, Tô Uy liếc nhìn Trương Huyễn, ngụ ý rằng ‘đối phó với Đỗ Phục Uy phải nhờ vào ngươi rồi!’

Trương Huyễn đương nhiên hiểu rõ các vị tướng quốc bàn chuyện sao lại tìm hắn, chính là muốn trao trọng trách này cho hắn. Có điều vừa rồi thiên tử đang nói ai không có năng lực? Hắn cảm thấy ở đó chắc hẳn có quân đội.

Vệ Huyền dường như hiểu được ý nghĩ của Trương Huyễn, bèn chậm rãi nói:

- Hiện giờ việc diệt phỉ ở Giang Hoài đều do Công Tôn Thượng tạm thời phụ trách. Y dẫn mấy ngàn quân đuổi đến sông Hoài, muốn đoạt lại thuyền lương, không ngờ giữa đường bị lọt vào ổ phục kích, toàn quân bị tiêu diệt, thật là khiến người ta thất vọng!

Trương Huyễn cảm thấy ánh mắt mong chờ của Dương Quảng đang chiếu vào mình. Hắn lập tức khom người nói:

- Vi thần nguyện vì bệ hạ phân ưu!

Dương Quảng vui mừng gật đầu, y chính là chờ Trương Huyễn nói câu này:

- Quân đội của Trương tướng quân đã đến kinh thành rồi phải không?

- Hồi bẩm bệ hạ, vừa mới từ quận Bắc Hải xuất phát, có thể phải bảy, tám ngày sau mới đến quận Huỳnh Dương. Đến lúc đó vi thần sẽ đến quận Huỳnh Dương tập hợp cùng đại quân.

Lúc này, Bùi Củ mới cười nói:

- Bệ hạ, Trương tướng quân đang chuẩn bị hôn lễ. Hình như mấy ngày nữa là thành hôn, thật ra để Trương tướng quân thành hôn xong rồi đi Giang Hoài vẫn còn kịp.

Dương Quảng hơi ngạc nhiên, cười hỏi:

- Trương tướng quân cưới con gái nhà ai?

- Hồi bẩm bệ hạ, là con gái của Quốc Tử Giám Tế Tửu Lư Phủ quân.

- Haha, đây là một mối duyên tốt, chúc mừng tướng quân!

- Đa tạ bệ hạ!

Dương Quảng trầm tư một lát, lại cười nói với Trương Huyễn:

- Việc loạn phỉ cướp lương trên sông Hoài tuy rất nghiêm trọng, nhưng lúc này vẫn chưa gấp gáp, tướng quân có thể thành hôn xong rồi mới xuất phát.

- Bệ hạ thánh ân, vi thần vô cùng cảm kích.

- Thành hôn là đại sự của đời người, ngươi lui trước đi!

Trương Huyễn thi lễ từ từ đi ra, hóa ra thiên tử tìm hắn là muốn hắn mau chóng xuất binh đi Giang Hoài.

Hắn vừa đi đến đại điện, thì nghe có người gọi phía sau:

- Trương tướng quân xin dừng bước!

Trương Huyễn quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Củ, hắn tiến lên thi lễ:

- Bùi tướng quân sao cũng đi ra rồi?

- Ta đang định đi tới bộ Lại có chút việc gấp!

Bùi Củ thấp giọng cười nói:

- Trương tướng quân sắp thành hôn, xin chúc mừng!

Trong lòng Trương Huyễn lại không vui. Tô Nhị Nương đã cho hắn biết Bùi Củ ngầm cản trở chuyện hôn nhân của hắn. Hắn đương nhiên biết Bùi Củ muốn hắn lấy con gái Bùi gia, trở thành con rể Bùi gia, sau này tất nhiên trở thành gia tướng của Bùi thị, nhưng Trương Huyễn tuyệt đối không muốn phụ thuộc vào Bùi gia, điểm này hắn nhất định phải có thái độ rõ ràng.

Trong lòng bất mãn, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài chút nào, hắn thi lễ cười nói:

- Đa tạ Bùi công, hơn nữa Bùi công còn tặng đồ gia dụng, thật giống như tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

- Haha, một chút tâm ý mà thôi, thật ra nếu ta sớm biết tướng quân mua nhà vì sắp thành hôn, ta có một tòa nhà rất đẹp, ta có thể tặng cho tướng quân!

- Tâm ý của Bùi Công ta xin nhận, thật ra ta ở kinh thành sẽ không lâu, ở tòa nhà hiện tại đã đủ rồi, đa tạ Bùi công quan tâm!

Bùi Củ vỗ vỗ cánh tay của Trương Huyễn:

- Lần này đi Giang Hoài, mang cháu trai thứ của ta là Bùi Hoằng đi cùng! Ta muốn để y tôi luyện trong quân đội, để y đi tòng quân, chắc chắn sẽ có lợi cho y.

Thật sự Trương Huyễn không muốn đồng ý, nhưng cũng biết Bùi Củ đã nói như vậy, hắn không có cách nào từ chối, đành miễn cưỡng cười nói:

- Ta đương nhiên hoan nghênh, có điều về phía bộ Binh…

- Bộ Binh để ta sắp xếp, tướng quân không cần lo lắng, tập trung lo hôn sự, nếu cần giúp gì thì cứ nói với ta.

- Đa tạ Bùi công, cơ bản mọi việc đã xong rồi, không còn cần gì nữa, chỉ mong hôm đó Bùi công đến tham dự.

Bùi Củ cười to:

- Hôn lễ của Trương tướng quân, ta đương nhiên phải tham dự!

***

Thời gian trôi nhanh, ngày hôn lễ ngày càng tới gần, cả nhà Lư gia đều bận rộn, dù gì cũng là danh môn thế gia, con gái xuất giá tuy không phải là đại sự của gia tộc, nhưng cũng là một việc đáng chú ý.

Hơn nữa, Lư lão gia nghe nói cháu gái sắp gả cho Trương Huyễn, ông không ngại tuổi già, từ Trác quận đi đến kinh thành, ngoài ra, còn có hơn mười người nhà họ Lư cũng đến kinh thành giúp đỡ.

Trong nội đường, gia chủ Lư Thận đang cùng cả nhà thảo luận một số chi tiết của hôn lễ, không ngờ Trương Huyễn không có một người thân nào, điều này khiến y vô cùng kinh ngạc.

- Đại Lang, không phải ta nói ngươi, nếu Trương công tử có thúc phụ thúc mẫu vẫn còn, ngươi nên nghĩ cách tìm được bọn họ, sao lại để không có ai của nhà trai đến tham dự hôn lễ?

Lão gia rất bất mãn với con trai, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế tối thiểu cũng không suy nghĩ chu toàn. Nếu Lư gia và Trương gia kết làm thông gia, nên nể mặt Trương Huyễn, ông cho rằng con trai chê địa vị thấp kém của nhà trai nên không muốn bọn họ tham dự.

Lư Trác sợ hãi vội vàng đứng lên giải thích:

- Phụ thân, không phải con không đi tìm người nhà của hắn, thật ra ngay cả hắn cũng không biết tung tích thúc phụ, thúc mẫu, con biết đi đâu mà tìm?

- Hừ!

Lư Thận hừ một tiếng, giọng càng nặng nề thêm:

- Có tìm được không là một chuyện, có đi tìm hay không lại là một chuyện khác, đây là vấn đề thái độ tối thiểu, ngươi đường đường là một Quốc Tử Giám Tế Tửu, chuyện nhỏ nhặt này cũng cần ta dạy sao?

Lư Trác bị phụ thân trách mắng trước mặt mọi người, y không dám tranh luận, chỉ yên lặng chịu đựng.

Lúc này, Lư phu nhân thấy trượng phu khó xử, liền giải vây giúp trượng phu:

- Phụ thân, con nghe nói Trương Huyễn hình như là người của Trương thị ở Hà Nội, sao chúng ta không xác nhận xem, nếu hắn thật sự là người của Trương thị ở Hà Nội, vậy chúng ta liên hệ với Trương thị ở Hà Nội cũng được.

Lư Thận ngây người:

- Hắn là người của Trương thị ở Hà Nội?

- Hắn nói hắn từng học ở Trương gia.

Lư Sở ngồi bên kia cười nói:

- Nhị thúc, thật ra không phải là dòng chính của Trương thị cũng không quan trọng, ta nghĩ nếu cùng ở quận Hà Nội, nhất định có quan hệ ít nhiều, huống chi hắn thừa nhận từng học ở Trương gia, ta cảm thấy hắn rất có thể là người trong tộc họ, có thể là bà con xa, nhưng dù xa cũng hơn là không có, Nhị thúc thấy sao?

Lư Thận trầm tư không nói, Trương thị ở quận Hà Nội tuy cũng được trọng vọng, nhưng chỉ là một thế gia bậc trung, còn lâu mới có thể tương đồng với Phạm Dương Lư thị. Nói thật, kết giao với Trương thị ở Hà Nội, ông cảm thấy hơi mất mặt, còn không bằng không có gia tộc, nhưng ông cảm thấy khó nói, nói như vậy thì Lư gia có vẻ cao ngạo vô lễ, Trương Huyễn có thể không có người thân nào, nhưng loại bà con xa này thì…

Trầm tư rất lâu sau, Lư Thận mới nhìn sang con cả Lư Trác, chính là đang hỏi ý kiến y.

Lư Trác hiểu được ý của phụ thân nên chậm rãi nói:

- Ngày kia là hôn lễ rồi, sợ không kịp thời gian nữa.

Lư Sở khẽ mỉm cười:

- Thật ra không cần đi đến quận Hà Nội, nhân vật số hai của Trương gia đang ở kinh thành, huynh trưởng quên rồi sao?

- Ngươi nói Lễ bộ lang trung Trương Lập sao?

Lư Sở gật đầu:

- Chính là y, y là đệ đệ của Trương thị gia chủ Trương Khải, cũng là người làm quan lớn nhất của Hà Nội Trương thị, có địa vị rất cao ở Trương gia, huynh trưởng có thời gian có thể đi thăm hỏi y!

Lư Trác không dám tự mình quyết định nên lại nhìn phụ thân:

- Ý phụ thân như thế nào?

Lư Thận ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:

- Ngươi có thể đi gặp!

- Vâng! Tối nay con sẽ đi.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng hấp tấp chạy vào, khom người nói:

- Lão gia, có người trong cung đến!

Bình Luận (0)
Comment