Lư Thận hoảng sợ, người trong cung đến là có việc gì? Ông vội vàng ra ngoài đón.
Người đến là một hoạn quan ngoài năm mươi tuổi, vẻ mặt ngạo mạn, nói với Lư Thận và Lư Trác với giọng sắc nhọn:
- Truyền ý chỉ của hoàng hậu, triệu con gái của Quốc Tử Giám Tế Tửu Lư Trác vào cung tiếp kiến, khâm thử!
Mọi người trong Lư gia ngơ ngác nhìn nhau, muốn triệu kiến đứa con gái nào, là Lư Thanh sao? Hoàng hậu nương nương triệu Lư Thanh vào cung làm gì?
Lư Thận vội vàng sai bảo gia nhân:
- Mang hai mươi lượng hoàng kim đến đây!
Hai mươi lượng hoàng kim đến tay, lão hoạn quan lập tức tươi cười:
- Lư lão gia chủ thật khách khí quá!
Lư Thận nhân cơ hội này hỏi:
- Không biết hoàng hậu nương nương sao lại muốn gặp cháu gái của ta?
- Đương nhiên là chuyện tốt rồi, lệnh tôn nữ không phải sắp xuất giá sao? Hoàng hậu nương nương rất thích nàng nên muốn gặp nàng, đúng rồi, nếu cảm thấy không tiện, mẫu thân của nàng có thể vào cung với nàng.
Đây là tác dụng của vàng bạc, nếu không có hai mươi lượng này, câu cuối cùng sẽ không được nói ra. Đây chắc là ý ngoài lời của Tiêu hoàng hậu, nói hay không nói là quyền của hoạn quan, về đạo lý đối nhân xử thế, Lư Trác quả thật không bằng phụ thân.
Nghe nói thê tử có thể đi cùng con gái vào cung, Lư Trác nhẹ nhàng thở ra.
Lư Thận tiễn hoạn quan ra cửa chính, rồi liếc nhìn Lư Trác một cái, phụ tử hai người cùng tới thư phòng.
Lư Thận ngồi xuống, nhìn con trai:
- Con hình như hơi căng thẳng?
Lư Trác thở dài:
- Con cảm thấy tiến cung hơi không an toàn, phụ thân cũng biết tướng mạo cả Thanh nhi có thể xem là trang tuyệt sắc.
Lư Thận mỉm cười:
- Điều này ta lại không lo lắng, đương kim thiên tử cho dù tham vọng viển vông, ý nghĩ kích động, nhưng không phải là kẻ hoang dâm háo sắc, ngươi xem y chỉ có mấy đứa con, thì biết y căn bản không rảnh bận tâm chuyện hậu cung. Hơn nữa hoàng hậu nương nương muốn tiếp kiến Thanh nhi, ta nghĩ chắc là thiên tử muốn cho Trương Huyễn chút thể diện, không phải Giang Hoài lại xảy ra chuyện rồi sao? Đang lúc cần dùng người, hoàng hậu lại tiếp kiến Thanh nhi, coi như là muốn lung lạc Trương Huyễn.
Lư Trác không thể không thừa nhận phụ thân nhìn vấn đề tỉnh táo hơn sao với mình, y thật sự có chút tâm loạn như ma, y không nói gì thêm nữa, hai cha con đều trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Lư Thận khe khẽ thở dài:
- Thật ra ta không muốn gặp gỡ Hà Nội Trương thị.
- Phụ thân, tại sao vậy?
Lư Thận mỉm cười:
- Nếu Trương Huyễn không có người thân thì Lư gia chính là người thân của hắn. Có đứa cháu rể nắm quân quyền như vậy, ta không nỡ chia sẻ với người khác.
- Phụ thân hình như quên mất em rể rồi.
Em rể của Lư Trác chính là La Nghệ, con rể của Lư Thận, cũng là đô đốc U Châu. Lư Trác muốn nhắc phụ thân, Lư gia bọn họ vẫn còn một con rể nắm quân quyền.
Nhưng Lư Thận lại lắc đầu:
- Mặc dù La Nghệ là con rể của ta, nhưng dã tâm của y quá lớn, lại là người âm hiểm giảo hoạt, hơn nữa lại có quan hệ không rõ ràng với Bột Hải hội. Nếu Lư gia xảy ra chuyện, y chưa chắc đã giúp chúng ta, ta hiểu y rất rõ, nếu so sánh hai người, ta thích Trương Huyễn hơn, hắn là người nhân nghĩa, có thể đảm đương đạo nghĩa, ta không muốn hắn thật sự trở thành người của Hà Nội Trương thị.
Lư Trác hiểu rõ tâm tình của phụ thân, y mỉm cười nói:
- Thật ra con cảm thấy Trương Huyễn và Hà Nội Trương thị không có bất cứ quan hệ nào, căn bản cũng không học ở Trương gia, nếu thật sự có quan hệ, Hà Nội Trương thị sớm đã tìm đến cửa rồi, còn cần chúng ta phải đi gặp sao, trong lòng con chắc chắn như vậy.
- Ngươi hiểu rõ là được rồi!
Lư Thận ngẫm nghĩ một chút, lại chậm rãi nói:
- Tuy nhiên vì Trương Huyễn đã có nhắc đến nên vẫn nên đi gặp Trương Lập, coi như là lễ tiết thăm hỏi, nhưng nhớ kĩ, trước tiên ngươi đừng nói gì cả, để y chủ động nói, xem thử thái độ bọn họ như thế nào? Nếu bọn họ không biết chuyện gì, thì ngươi đừng nói nữa, coi như là Lư gia mời y tham dự tiệc cưới.
- Con hiểu rồi, xin phụ thân yên tâm!
***
Một chiếc xe ngựa được mười mấy thị vệ hộ tống chậm rãi dừng lại trước cửa Gia Dự Môn trong cung, một cung nữ tiến lên phía trước nói:
- Phu nhân, xe ngựa không được đi vào nữa, mời phu nhân vào cung.
Lư Thanh và mẫu thân được cung nữ đỡ xuống xe, mười mấy cung nữ trẻ tuổi khỏe mạnh khiêng hai chiếc kiệu gấm chờ đợi đã lâu, đây là thân trước của kiệu, chỉ là không có khoang kiệu, vì trời rất nóng, bên cạnh còn có một hoạn quan giơ lọng che nắng bằng lụa xanh.
Lư Thanh hơi căng thẳng, nàng lần đầu tiên vào cung, cũng không biết vì sao hoàng hậu nương nương lại triệu kiến nàng, chắc có liên quan tới việc ngày kia nàng xuất giá, nhưng so với việc căng thẳng về việc xuất giá, lúc này Lư Thanh thấy căng thẳng hơn nhiều.
- Thanh nhi, bình tĩnh một chút, hoàng hậu là người rất tử tế.
Lư phu nhân thấy con gái căng thẳng, thấp giọng an ủi nàng.
Lư phu nhân mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng lại có một cảm xúc khác, trong lòng bà có chút không thoải mái, bà chỉ nghe nói hoàng hậu rất tử tế với người khác, nhưng trước giờ bà chưa từng được hoàng hậu triệu kiến, trong khi con gái chưa xuất giá đã được hoàng hậu coi trọng.
Bà đường đường là con gái của Thôi thị, phu nhân của Lư thị gia chủ, nhưng trong lòng đế vương vẫn không quan trọng bằng vợ của một tướng quân, mặc dù Lư Thanh là con gái của bà, nhưng trong lòng bà vẫn dâng lên một tia ghen tị.
Hai bộ kiệu đi vào nội điện cung Dao Trì, cung nữ mời bọn họ xuống kiệu, đợi ở thiên điện, không lâu sau, một cung nữ đi đến, thi lễ với Lư Thanh:
- Mời Lư cô nương đi theo nô tỳ, hoàng hậu nương nương đang đợi.
Cung nữ lại nói với Lư phu nhân:
- Mời phu nhân đợi ở đây một lát, Lư cô nương sẽ ra ngay thôi.
Lư phu nhân biết người hoàng hậu muốn triệu kiến không phải là mình, chỉ là để bà đi theo con gái vào cung, trong lòng nàng bất đắc dĩ thở dài, chỉ dặn dò con gái một số lễ nghi, rồi để con gái đi cùng cung nữ vào nội điện, trong điện chỉ còn một mình Lư phu nhân nôn nóng bất an đi qua đi lại.
Lư Thanh đi vào một hành lang, đi qua một cửa nhỏ, bỗng thấy có người nắm lấy tay mình, bàn tay nhẵn nhụi mịn màng, là tay con gái, nhưng nàng vẫn giật mình hoảng sợ, vừa nghiêng đầu, thấy một tiểu cô nương đang cười hì hì, tóc chải thành búi hai bên, mi thanh mục tú, chính là tiểu công chúa lần trước giúp nàng thoát khỏi Lư phủ.
- Hóa ra là người!
- Đương nhiên là ta rồi!
Dương Cát Nhi cười hi hi đáp:
- Thanh tỷ tỷ vào cung, ta đương nhiên phải tới đón tiếp!
Cầm tay tiểu công chúa, Lư Thanh nhẹ nhàng thở phào, trong lòng nàng đã có cảm giác an toàn, có tiểu công chúa ở bên, dường như nàng vớ được một khúc gỗ trong biển rộng thâm cung.
- Công chúa đi với ta được không?
Lư Thanh nói khẽ với Dương Cát Nhi.
Dương Cát Nhi cười cười gật đầu, an ủi nàng:
- Đừng sợ, mẹ ta tốt lắm, bà trước giờ chưa bao giờ chửi mắng ai.
Lư Thanh đương nhiên không phải sợ hoàng hậu, mà lo sẽ gặp thiên tử. Trong dân gian đồn đại thiên tử hoang dâm vô độ khiến nàng thật sự sợ hãi.
Dương Cát Nhi dẫn Lư Thanh đi qua đình viện, rất nhanh đi đến nội điện, trong điện xanh vàng rực rỡ, chỉ thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên một chiếc ghế ngà voi nạm vàng, trong tay bưng chén trà, mỉm cười đánh giá nàng.
Dương Cát Nhi chạy đến, nắm tay bà nũng nịu:
- Mẫu thân, con cũng muốn dự hôn lễ của Thanh tỷ tỷ!
Lư Thanh lập tức biết được người phụ nữ xinh đẹp này là Tiêu hoàng hậu, nàng vội vàng duyên dáng quỳ xuống thi lễ:
- Dân nữ Lư Thanh bái kiến Hoàng hậu nương nương. Chúc Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tiêu hoàng hậu tất nhiên là được trượng phu ủy thác triệu kiến Lư Thanh, điều này là để lung lạc Trương Huyễn, để hắn bình định loạn phỉ ở Giang Hoài tốt hơn, không chỉ triệu kiến mà còn phong cho nàng danh hiệu.
Tiêu hoàng hậu cẩn thận đánh giá Lư Thanh, thấy nàng da dẻ nõn nà, khí như u lan, cốt cách như hoa như ngọc, đôi mắt trong suốt long lanh, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, thảo nào Trương Huyễn một lòng muốn cưới nàng, quả thật rất có nhãn lực.
Tiêu hoàng hậu trong lòng cũng yêu thích nàng, liền cười nói:
- Thanh cô nương không cần đa lễ, mau mau đứng lên!
- Đa tạ hoàng hậu thiên tuế!
Lư Thanh đứng lên, trong lòng có chút bất an, Tiêu hoàng hậu kéo tay nàng cười hỏi:
- Người năm nay được bao nhiêu xuân xanh rồi?
- Dân nữ mười bảy tuổi.
- Đúng là tuổi thích hợp để xuất giá, thật ra ta không ủng hộ nữ nhân xuất giá quá sớm, mười hai mười ba tuổi đã xuất giá, cơ thể chưa trưởng thành, mười bảy mười tám tuổi là tốt nhất, người có đọc sách không?
Không đợi Lư Thanh trả lời, Tiêu hoàng hậu mỉm cười:
- Ta suýt chút nữa quên mất, Lư gia đào lý thiên hạ, ngươi đương nhiên là được học hành.
- Dân nữ năm tuổi bắt đầu đọc sách, học được tám năm, nữ công cũng được học qua.
- Vậy ngươi thích Trương tướng quân sao?
Tiêu hoàng hậu cười hỏi.
Lư Thanh xấu hổ gật đầu, tiểu công chúa bên cạnh cũng cười hì hì nói:
- Con cũng thích Trương đại ca!
Các cung nữ đều không nhịn được bật cười, Tiêu hoàng hậu vỗ nhẹ nàng:
- Tiểu nha đầu này, con thì có liên quan gì?
Dương Cát Nhi ngắt lời giúp Lư Thanh giấu được vẻ bối rối, nỗi bất an trong lòng Lư Thanh cũng dần biến mất.
Tuy nhiên Tiêu hoàng hậu cũng chỉ gặp nàng một chút, bà vẫy tay một cái, một cung nữ bưng ra một hộp gỗ tử đàn khảm đầy bảo ngọc đi ra, xem ra có vẻ rất nặng.
Tiêu hoàng hậu nói:
- Đây là chút tâm ý của ta tặng người nhân dịp thành hôn, cũng là lễ vật, mời nhận lấy!
Lư Thanh biết hoàng hậu ban cho không thể không nhận, nàng vội vàng thi lễ cảm tạ. Hai người lại nói chuyện vài câu thì Tiêu hoàng hậu nói mình có việc khác, sai người đưa Lư Thanh và mẫu thân xuất cung.