Ở Đôn Hóa phường, Lạc Dương có một tòa nhà khoảng mười mẫu đất, đây là phủ của Lễ bộ lang trung Trương Lập, Trương thị là thế gia vọng tộc, rất nhiều tộc Trương thị đã trở thành quận vọng.
Tuy nhiên, Trương thị quận vọng nổi tiếng có ba tộc, đầu tiên là Kinh Triệu Trương thị, đây là quận vọng lớn nhất của Trương thị, cũng là gia tộc của đại tướng quân Trương Cẩn, thậm chí Trương Tu Đà cũng thuộc chi hệ của Kinh Triệu Trương thị, tiếp theo là Thanh Hà Trương thị, nhiều quan chức Hà Bắc đều xuất thân từ Thanh Hà Trương thị.
Cuối cùng là Hà Nội Trương thị, mấy chục năm nay Hà Nội Trương thị có chút xuống dốc, nhưng ở thời Bắc Chu Bắc Tề tiếng tăm lừng lẫy, có hai tướng quốc, môn sinh làm quan ở khắp nơi nhiều không đếm xuể.
Tuy nhiên sau khi triều Tùy thành lập, Hà Nội Trương thị dần dần xuống dốc, trong nội bộ gia tộc đấu đá lẫn nhau, làm cho hai chi hệ trọng yếu trong họ chuyển đến Ba Thục và Giang Nam.
Vào thời đại Dương Quảng, Hà Nội Trương Thị nhân tài điêu linh, không có đệ tử ưu tú theo học, không bồi dưỡng được môn sinh giỏi, bản thân gia tộc cũng không có nhân tài nào, toàn thể gia tộc chỉ có hai Huyện lệnh, một Huyện thừa, và có Lễ bộ lang trung Trương Lập, cả gia tộc chỉ sống dựa vào tài sản mà tổ tiên để lại.
Thật ra chỉ nhìn vào nhà ở là nhìn ra manh mối, gần như tất cả danh môn thế gia đều mua đất xây nhà ở kinh thành, đại gia tộc xây nhà lớn, tiểu gia tộc xây nhà nhỏ.
Tòa nhà của Trương thị gia tộc chỉ có tám mẫu, đều là đất mua trước khi triều Tùy dời đô, nếu đợi đến bây giờ mới mua thì có lẽ Trương thị gia tộc không có khả năng, nhiều khi không phải có tiền là có thể ở nhà lớn, còn phụ thuộc vào địa vị và danh vọng.
Tỷ như Trương Huyễn, hắn vẫn muốn mua nhà ở Lạc Thủy phía nam kinh thành, nhưng không mua được, nhưng khi hắn được phong làm tướng quân, rất nhanh sau đó có nhiều người muốn giới thiệu nhà cho hắn.
Lúc chạng vạng tối, có một chiếc xe ngựa dừng lại trước phủ của Trương thị, chủ nhân Trương Lập đứng trên bậc thang chờ đợi từ sớm. Trương Lập tuổi chừng bốn mươi, dáng người cao gầy, thoạt nhìn có vẻ khôn khéo giỏi giang, y thấy xe ngựa dừng hẳn thì vội chạy ra nghênh đón.
- Hoan nghênh Lư công đến tệ phủ, Lư công đến thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này!
Thái độ của Trương Lập có chút ngượng ngập, cũng khó trách, Phạm Dương Lư thị là một trong năm gia tộc được trọng vọng trong thiên hạ, trong các thế gia ở Sơn Đông có uy vọng rất lớn, Hà Nội Trương Thị xách giày cho Lư thị cũng không xứng. Hơn nữa Lư Trác là quan tam phẩm, trong khi Trương Lập chỉ là chức quan nhỏ lục phẩm, địa vị thua kém quá xa.
Lư Trác cười ha hả:
- Trương sứ quân không cần đa lễ, ta vội vã đến quấy rầy, mong Trương sứ quân bỏ qua cho!
- Không dám! Không dám! Mời Lư Công vào phủ!
Trương Lập cung kính mời Lư Trác đi vào cửa chính, đến phòng khách hai người phân chủ khách ngồi xuống, một nha đầu dâng trà lên.
Trương Lập tuy rằng đã nhận được thiếp thông báo sẽ đến của Lư Trác, nhưng y lại không biết Lư Trác đến có dụng ý gì, y và Lư Trác hàn huyên mấy câu về thời tiết và thời cuộc gần đây, rồi chờ Lư Trác chủ động nói ra mục đích đến đây.
Lư Trác và phụ thân đã thảo luận trước, không thể nói trực tiếp vào vấn đề, hơn nữa y sẽ đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Theo lý mà nói, hiện tại việc hôn sự của Lư gia và Trương Huyễn đã được bàn tán huyên náo ở kinh thành, ai gặp cũng chúc mừng, là nhân vật số hai của Trương thị, nhưng Trương Lập lại hoàn toàn không nhắc đến việc hôn sự của hai nhà Lư, Trương, điều này khiến Lư Trác càng thêm nghi ngờ.
Tuy nhiên còn có một khả năng, có lẽ Trương Huyễn và Trương thị gia tộc có mâu thuẫn gì đó, nên Trương gia mới không muốn nhắc đến chuyện này.
Lư Trác uống ngụm trà rồi cười nói:
- Ngày kia là ngày hôn lễ của con gái ta, hôm nay ta đến để đưa thiệp mời, hoan nghênh Trương lang trung đến dự.
Trương Lập bừng tỉnh:
- Ta nhớ ra rồi, con gái Lư công gả cho Trương tướng quân, xem trí nhớ của ta này, lại quên mất chuyện này, xin chúc mừng Lư công!
Lư Trác cười ha hả:
- Không biết Trương tướng quân có đưa thiệp mời cho Lang trung chưa, nếu hắn đã mời rồi thì ta không cần đưa nữa.
- Ta và Trương tướng quân không mấy thân thiết với nhau, hơn nữa hắn có quan hệ mật thiết với bộ Binh, không có liên hệ nhiều với bộ Lễ chúng ta, Bộ Lễ thật ra có quan hệ chặt chẽ với Quốc tử giám nhiều hơn.
Thăm dò đến mức độ này, Lư Trác đã có thể bảy phần chắc chắn, Trương Huyễn và Trương thị Hà Nội không có quan hệ gì, nếu không Trương Lập sẽ không có thái độ như vậy.
Lư Trác lấy thiệp mời đặt lên bàn:
- Người đến là được rồi, đừng tặng lễ vật gì cả!
- Sao như vậy được! Tâm ý nhất định phải đưa tặng, đây là lễ tiết, ta sao có thể thất lễ.
Lư Trác không nói gì nữa mà đứng lên:
- Còn mười mấy thiệp mời phải đưa, ta phải cáo từ đây, ngày kia mời lang trung đến chung vui!
Trương Lập tiễn Lư Trác ra cửa chính, đứng nhìn xe ngựa đi xa dần. Trong lòng Trương Lập có chút nghi ngờ, y và Trương Huyễn đương nhiên không quen biết, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng đối với Lư gia thật ra cũng không có giao tình gì, sao Lư Trác lại mời y?
Đương nhiên, Trương Lập không phải là không chú ý đến Trương Huyễn, năm ngoái danh tiếng Trương Huyễn nổi như cồn, bắc diệt Trương Kim Xưng, nam quét sạch Lang Gia quận, quét sạch toàn bộ loạn phỉ ở Thanh Châu, đến năm nay lại được thiên tử trọng dụng, phong làm Giang Hoài chiêu thảo sứ.
Hơn nữa, nghe đồn Trương Huyễn là người quận Hà Nội, Trương Lập làm sao có thể không chú ý. Đầu năm nay y đặc biệt về nhà để tra gia phả, tìm khắp các chi hệ vẫn không tra ra được cái tên Trương Huyễn. Điều này khiến Trương Lập vô cùng phiền não, quận Hà Nội khó khăn lắm mới xuất hiện một danh nhân họ Trương, không ngờ lại không có chút quan hệ nào với Hà Nội Trương thị.
Trương Lập nhìn tấm thiệp trong tay, thật ra y không muốn đi dự một hôn lễ không có quan hệ gì với mình, Trương Lập thở dài, tiện tay đưa thiệp cho quản gia, quay người rầu rĩ không vui đi vào trong phủ.
***
Lư Trác rời khỏi Trương phủ liền quay về phủ đệ của mình, lúc này trời vừa sập tối, nhưng vẫn còn một lúc nữa mới đến thời gian đóng cửa thành, dân chúng ra ngoài hóng gió khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ, ban ngày nóng bức khiến mọi người không dám ra ngoài, đến ban đêm lạnh hơn thì phố xá mới bắt đầu náo nhiệt.
Xe ngựa của Lư Trác vừa dừng trước phủ đệ, đã thấy trước cửa có mười mấy con chiến mã, do hai mã phu trông coi, y vội vàng xuống xe hỏi:
- Ai đến đây vậy?
Một mã phu cười nói:
- Lão gia, cô gia vừa mới đến!
Lư Trác mừng rỡ, lập tức bước nhanh vào cửa lớn, quản gia đuổi theo phía sau nói với y:
- Lão gia, cô gia đang ở phòng khách, đang trò chuyện với lão thái gia.
Thông thường, trước khi thành thân, chú rể sẽ không đến thăm hỏi nhà gái, cho dù là có việc gì, cũng do người nhà hoặc bà mối đến truyền tin. Tuy nhiên Trương Huyễn không có người thân, rất nhiều việc hắn đều phải tự mình làm, điều này không tính là thất lễ, ở mức độ nào đó là một loại hạ mình, là sự tôn trọng với nhà gái.
Lư Trác đi vào phòng khách, thấy phụ thân đang nói chuyện với Trương Huyễn. Trương Huyễn thấy Lư Trác đi vào, lập tức đứng dậy thi lễ:
- Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân!
Tuy rằng vẫn là con rể tương lai, nhưng hôn sự đã định rồi nên danh phận cũng định theo, Trương Huyễn tự xưng con rể là bình thường.
Lư Trác vẻ mặt tươi cười nói:
- Hiền tế không cần phải khách khí, mời ngồi!
Y nhìn phụ thân, khẽ lắc đầu, ý nói Hà Nội Trương thị không phải là gia tộc của Trương Huyễn. Lư Thận lập tức thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên y cũng thấy hơi lạ, Trương Huyễn là người quận Hà Nội, không ngờ lại không có quan hệ gì với Hà Nội Trương thị, theo lý mà nói, người cùng họ trong cùng một quận phải có ít nhiều quan hệ mới đúng.
Lư Trác ngồi xuống, Lư Thận nói với y:
- Nguyên Đỉnh nói hắn nhận được thánh chỉ, thánh thượng lệnh cho hắn ngày mười lăm tháng sáu dẫn quân xuôi nam, là ngày thứ ba sau khi thành thân, nên có lẽ hắn không thể cùng Thanh nhi về lại nhà mẹ đẻ được.
Theo phong tục, ngày thứ ba sau khi thành thân, phải đi cùng thê tử về nhà mẹ đẻ. Nếu Trương Huyễn phải dẫn quân đi Giang Hoài, Lư Trác cũng không có cách nào khác, y ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
- Vậy Thanh nhi cũng cùng đi với con sao?
- Hồi bẩm nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chính là vì việc này nên muốn đến bàn bạc. Lần xuôi nam này không phải lập tức tác chiến, hơn nữa thánh thượng cũng đồng ý để con dẫn theo thê tử xuôi nam, con không muốn để Thanh nhi ở lại kinh thành.
Lư Thận bổ sung thêm:
- Chúng ta đã là người một nhà, có một số việc có thể nói thẳng, Đại Lang, Nguyên Đỉnh lo lắng Thanh nhi ở lại kinh thành sẽ trở thành con tin do triều đình khống chế.
Lư Trác thầm sợ hãi, không ngờ Trương Huyễn lại nghĩ như vậy, lẽ nào hắn không muốn làm theo ý chỉ của triều đình?
Trương Huyễn nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Lư Trác, biết y nhất thời không chấp nhận được liền giải thích:
- Đương nhiên con còn có suy nghĩ khác, con sợ nàng ở kinh thành không an toàn, dù sao con gây ra nhiều thù hằn, có nhiều người không thể bắt được con, chỉ sợ sẽ xuống tay với nàng, nên nàng ở bên cạnh con sẽ an toàn hơn.
Lư Trác cũng không biết làm thế nào. Chuyện này vốn là chuyện nhà của Trương Huyễn, hắn đến nói trước với mình là tôn trọng Lư gia. Nếu hắn không nói, trực tiếp mang thê tử của mình đi thì Lư gia cũng không làm gì được.
Tuy nhiên Lư Trác vẫn muốn biết tình hình gia tộc của Trương Huyễn, y trầm tư một lát lại hỏi:
- Sau khi thành thân, có về nhà mẹ đẻ hay không cũng không sao, chúng ta có thể hiểu được, nhưng bình thường đều phải đi bái tế mộ phần cha mẹ, chẳng lẽ hiền tế không định đi quận Hà Nội sao?
- Con định mang theo linh vị của cha mẹ xuôi nam, hơn nữa mộ cha mẹ con ở Trường An, không phải ở quận Hà Nội.
Lư Trác sửng sốt:
- Không phải ở quận Hà Nội sao?
Trương Huyễn cười nói:
- Nguyên quán của con ở Kinh Triệu, con sinh ra cũng ở Kinh Triệu, cha mẹ đều là người Kinh Triệu, sáu tuổi mới đi theo cha mẹ đến quận Hà Nội, cha mẹ qua đời, đương nhiên phải đem về an táng ở Kinh Triệu.
Lư Trác và phụ thân nhìn nhau, mới tỉnh ngộ, hóa ra Trương Huyễn căn bản không phải là người quận Hà Nội, thảo nào Hà Nội Trương thị và hắn không có quan hệ gì. Hắn là người Kinh Triệu, chẳng lẽ hắn là…
Trương Huyễn cười và bổ sung:
- Tổ tiên con đều là dân thường, không có quan hệ gì với Kinh Triệu Trương thị.