Sáng sớm ngày mới, mỗi gia đình ở Gia Thiện phường đều được nhận một phần lễ vật đặc thù gồm mười quả trứng gà, ba cân bánh ngọt và hai xâu tiền, bọc trong một tấm lụa đỏ rồi để vào một cái giỏ trúc, cùng lúc đó, tiếng pháo bắt đầu nổ vang liên tục, trong phường không ai không biết, hôm nay là ngày Trương Huyễn thành thân.
Đây là một loại phong tục rất quan trọng, lấy vợ gả chồng đều thông báo tới hàng xóm láng giềng, tặng lễ vật cho mọi người, một mặt là để mọi người chung vui, mặt khác cũng là để kín đáo nhắc nhở hàng xóm láng giềng, vào ngày này không nên làm việc gì phạm vào điều kiêng kỵ.
Quý phủ của Trương Huyễn vô cùng náo nhiệt, hai mươi mấy tên thân binh bận tối mặt tối mũi, toàn bộ phủ đều được quét dọn sạch sẽ, trong trung viện đã dựng lên thanh lư, thắp nến hỷ, giăng đèn kết hoa, nghe nói sẽ có đến hơn ba trăm khách đến ăn mừng, sắp xếp đến hơn một trăm năm mươi bàn, ngoại trừ hậu trạch, toàn bộ ngoại trạch và trong nhà đều bày đầy bàn ghế.
Người đến làm giúp cũng không ít, thân binh của Trương Huyễn phụ trách chào hỏi khách khứa mới đến ở ngoài cổng, Trương Huyễn còn mời đến ba mươi nhạc cơ từ Thiên Lại nhạc phường đến để đảm đương thị nữ, đưa thức ăn, bưng trà rót nước cho khách khứa.
Mặt khác, toàn bộ tiệc mừng đều được bao ở bên ngoài, rượu và thức ăn đều do quán rượu Thiên Tự Các chuẩn bị, hôm nay lầu đông của Thiên Tự Các đặc biệt ngừng kinh doanh một ngày.
Nữ quyến đều do vợ con của Lư Sở phụ trách tiếp đón, nếu nhất thời không có người tiếp đón khách, liền để Lư Khánh Nguyên cùng bạn tốt Lý Thanh Minh và Thôi Nguyên Hàn tạm thời đảm đương nhiệm vụ tiếp khách.
Mà nếu là khách nhân quan trọng, đành phải để hai người Lư Trác và Lư Sở ra tiếp đón, đây là lễ nghi bình thường gia đình người ở rể, thể hiện sự tôn trọng gia đình nhà gái, nhưng Trương Huyễn không có họ hàng, cũng không còn cách nào, cũng không thể để người ngoài đi chào hỏi khách, điều này sẽ khiến mọi người chê cười.
Dựa theo lễ nghi đã được quy định, trong tân phòng bày lên trướng nỉ trăm con, do thẩm thẩm của nhà gái mang đến trước thành thân một ngày trải vào quanh giường, đây cũng là phong tục của Tiên Ti lưu lại, tân hôn sẽ cùng trải qua trong trướng.
Đón dâu cũng là lễ tiết vô cùng quan trọng, bình thường sẽ tiến hành lúc ban đêm, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy, ví dụ như mùa hè để đến lúc sắc trời tối sẽ tương đối muộn, vì vậy khi hoàng hôn là có thể đi đón dâu được rồi, các tân khách thì sẽ ăn uống tiệc rượu tại nhà trai, cùng nhau nói chuyện chờ đợi tân nương đến cửa.
Trương Huyễn đầu đội mũ sa, thân mặc áo bào đỏ vui mừng cùng với tấn tương Tô Định Phương cưỡi ngựa đến Lư phủ đón dâu, phía trước là một đội nhạc công đang diễn tấu sáo và trống. Tiếng kèn trống thành thân vang lên rung trời.
Hơn mười thân binh mặc quần áo đỏ thẫm cũng đi theo cùng đến, cầm đầu là hai gã thân binh gánh một con nhạn hỷ. Nhạn được dùng dây đỏ buộc chặt, miệng cũng được buộc chặt, đây là một lễ vật rất quan trọng, không thể thiếu trong đón dâu, nếu người nghèo thì có thể dùng ngỗng để thay thế.
Sau đó là tám gã thân binh gánh bốn cái giỏ to. Bên trong chứa đầy tiền đồng tốt nhất, trên đường đi tung rắc sang hai bên đường, khiến cho từng bầy trẻ con cười vui vẻ cùng nhau tranh đoạt. Nơi nơi nghe thấy tiếng người vỗ tay và chúc mừng.
Giống như phủ đệ của Trương Huyễn, khắp bên trong Lư phủ cũng giăng đèn kết hoa. Tuy rằng Lư Trác và Lư Khánh Nguyên đều đi đến Trương phủ bận rộn tiếp khách trước đó, nhưng trong Lư phủ cũng có không ít người đang đợi chú rể đến.
Trong phòng, Lư Thanh đã đội mũ phượng lên. Phía trên nàng mặc hỷ phục màu xanh nhạt của tân nương, phía dưới mặc váy dài đỏ thẫm, nước da như tuyết như ngọc, khuôn mặt trang điểm như tranh vẽ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa được trang điểm tỉ mỉ càng lộ ra vẻ đẹp mỹ mạo tuyệt luân.
Từ lúc trời chưa sáng đã dậy, trang điểm mất gần nửa ngày, mẫu thân giúp nàng trang điểm đầu tiên, tất cả đều được chuẩn bị sắp xếp đầy đủ, giờ chỉ chờ tân lang đến đón dâu.
Trong lòng Lư Thanh vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, mặc dù nàng chờ mong ngày này đã lâu, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra vào đêm tân hôn, nàng vẫn không nhịn được xấu hổ ra mặt.
Lúc này, tiểu nha hoàn Lê Hương bưng lên một đĩa bánh hoa quế cùng với một chén bánh trôi và cháo rồi nói:
- Tiểu thư, phu nhân làm cho người một chút điểm tâm.
A Viên đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ:
- Từ sáng sớm đến giờ nguyên một ngày đều chưa ăn gì, thân thể cũng không thể chịu được, tiểu thư chịu khó ăn chút đi!
Lư Thanh lắc đầu:
- Ta không muốn ăn, A Viên, ngươi ăn đi!
- Nếu không thì đợi nó nguội bớt, đợi lát nữa thì ăn!
A Viên đem cháo đặt lên bàn nhỏ, nàng thấy Lê Hương nháy mắt với mình liền đi ra ngoài cùng nàng.
- Quyết định rồi sao?
A Viên vội hỏi.
Dựa theo quy củ của thế gia khi gả con, thứ nữ xuất giá sẽ mang theo một nha hoàn hồi môn, đích nữ xuất giá thì mang theo hai nha hoàn hồi môn, nha hoàn hồi môn không giống bình thường, bởi vì không tránh được việc vợ chồng sau này, cuối cùng bình thường đều sẽ trở thành tiểu thiếp, trừ phi là người có tư sắc quá tệ mới có thể chuyển thành nữ quản gia.
Lư Thanh là đích nữ, nàng ít nhất phải mang theo hai nha hoàn hồi môn, một người nhất định là A Viên, nhưng người kia lại chậm chạp chưa quyết định.
Có lẽ Lư Thanh không quan tâm, nhưng A Viên lại rất quan tâm, nàng cũng không hiểu hàm nghĩa của nha hoàn hồi môn, nhưng nàng hy vọng người đó có thể là bạn tốt của mình Lê Hương, bình thường cũng có người để tâm sự một chút.
Lê Hương ngượng ngùng gật đầu:
- Phu nhân quyết định rồi, sẽ để ta đi.
A Viên vui mừng mà ôm lấy nàng:
- Ta chính là đã nói rồi! Ngươi đã đi theo tiểu thư nhiều năm, trừ ngươi ra, người khác cũng không thích hợp.
Tính tình Lê Hương trời sinh nhút nhát dịu dàng, nàng đã từng đưa tin cho Trương Huyễn, đối với Trương Huyễn có ấn tượng vô cùng tốt, có thể làm nha hoàn của hắn trong lòng nàng cũng có chút vui mừng, ít nhất về sau không cần nhìn sắc mặt phu nhân và Mã Ấu Bà.
Lúc này, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng kèn trống, hai người cả kinh, chỉ thấy phù dâu Lư Vân chạy nhanh đến, ở dưới lầu hô to:
- Nhanh lên chuẩn bị xuống lầu, cô gia tới nghênh thân rồi.
Trong phòng, Lư Thanh lập tức đứng lên, trong lòng vô cùng bồn chồn, khẩn trương bối rối dị thường, rốt cuộc hắn đã tới.
Đến nhà gái đón dâu có rất nhiều phong tục, tỷ như làm thơ, tỷ như bắn tên mở cửa, tỷ như lập trướng đòi tiền,… tuy nhiên những phong tục đó chỉ là tự đặt ra để thêm may mắn náo nhiệt, có thể làm cũng có thể không làm.
Nhưng có một việc nhất định phải làm, đó chính là tế nhạn, đại biểu cho hồng tin truyền thư, ý là nhân duyên ngàn dặm một đường liên hệ.
Tế nhạn hoàn thành, nhà gái có thể ra cửa lên xe, cuối cùng gia đình nhà gái sẽ đem một chậu nước tạt gia ngoài, đại biểu hôn nhân đến một bước này đã là nước đổ khó hốt, đương nhiên ý nghĩa đằng sau nó là con gái đã gả ra ngoài như bát nước đã hắt đi.
Trương Huyễn cũng không quá khó xử, khi Tô Định Phương nhét ra ngoài cho ba mươi mấy người một bao giấy đỏ đựng một thỏi vàng nặng một lượng, người của Lư gia liền vô cùng vui vẻ vây quanh Trương Huyễn đang đi vào phòng chính, bởi vì màn đêm đã xuống, tân khách còn đang tại nhà trai uống rượu chờ, bọn họ không có nhiều thời gian ngây ngốc ở đây, nhất định phải đón tân nương đi ngay.
Trong phòng chính đã bố trí tốt nghi thức tế nhạn, từ giữa kéo ra một lớp vải che đỏ, bên trong có một cái yên ngựa quấn đầy kim tuyến, A Viên và Lê Hương giúp tân nương cẩn thận cưỡi lên yên ngựa, Lư Vân ở một bên mỉm cười duyên dáng nói:
- Cô gia, tốt lành!
Bên kia, người tấn tương Tô Định Phương lấy ra nhạn đã được bao bọc kỹ, đưa cho Trương Huyễn, lặng lẽ chỉ vào vải đỏ, xuyên thấu qua vải đỏ có thể thấy thân ảnh mơ hồ của Lư Thanh.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta ném đây!
Hắn nhẹ nhàng đem nhạn đỏ ném qua màn vải, bên kia Lư Thanh đã chuẩn bị tốt, lập tức liền tiếp được nhạn đỏ ném tới, sau đó một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Nghi thức tế nhạn đã thành công viên mãn, đây là một điềm tốt.
Đương nhiên, cuối cùng Trương Huyễn phải bỏ tiền chuộc nhạn đỏ để phóng sinh, lúc này nghi thức tế nhạn mới thực sự hoàn thành.
Lúc này, huynh trưởng của Lư Thanh Lư Khánh An hô lớn:
- Giờ lành đã đến, tân nương lên xe!
Nước mắt của Lư Thanh bỗng nhiên chảy xuống, nàng quỳ xuống thi lễ với mẫu thân:
- Mẫu thân, nữ nhi phải đi rồi!
Lư phu nhân cũng có chút thương cảm, nâng nữ nhi dậy miễn cưỡng nói:
- Đi thôi! Đừng để trễ giờ. Vi nương lập tức cũng sẽ đi qua đó.
Lư Thanh gật gật đầu, được A Viên và Lư Hương giúp đỡ đỡ lên một chiếc xe ngựa rộng rãi. Xe ngựa chậm rãi đi qua, hơn mười nữ nhân của Lư gia đuổi theo sau xe ngựa, trong tay cầm chậu nước bằng đồng giội ra ngoài.
Lư phu nhân nhìn xe ngựa đón nữ nhi đi xa. Ít nhất nữ nhi cũng xuất giá rồi, trong lòng bà cũng có một loại mất mát không nói ra được, không khỏi khe khẽ thở dài.
…..
Từ xưa đến nay người Hán thành thân đều phải dựng thanh lư, đây là bởi vì người dân bần hàn không có nhà lớn, cũng không có nhiều tân khách lắm. Vì vậy bình thường sẽ dựng một căn lều ở ven đường, dễ dàng cho việc chiêu đãi tân khách, hình thành nên phong tục, về sau liền lấy tên là thanh lư, cho dù là gia đình phú quý cũng sẽ dựng thanh lư ở trong viện, dùng để tổ chức hôn lễ.
Bởi vì đón dâu vào ban đêm, vì vậy khi đã đón dâu về, đã sắp đến thời gian đóng cửa phường, những tân khách cuối cùng cũng liếc xem hôn lễ liền vội vàng rời đi.
Trong tiếng pháo liên tục vang lên không ngừng, xe ngựa chậm rãi dừng ở trước cửa, dựa theo phong tục, tân nương trong hôn lễ không thể dùng chân không đi vào nhà trai, vì vậy gia đình phú quý sẽ dùng thảm, gia đình bần hàn thì dùng hai chiếc chăn chiên dải lên để đi vào.
Trong phủ Trương Huyễn mượn một tấm thảm thật dài, trải từ cửa tới trước thanh lư, giữa thảm đặt một chậu than và chất đầy táo đỏ, lê cùng với chén đĩa vật phẩm khác, hai bên thảm tân khách đứng chật ních, nhưng tạm thời bọn họ không nhìn được tân nương, khi đó cũng không có khăn voan, nhưng có đến bảy tám chiếc quạt tròn che tân nương vô cùng chặt chẽ, hộ tống đến thanh lư, sau đó tiến vào màn che trong thanh lư.
Lúc này, Lư Trác vội vàng đi tới, nói khẽ với người điều khiển hôn lễ:
- Đã không còn sớm, có thể khởi hành hôn lễ rồi!
Người điều khiển hôn lễ gật gật đầu, y nhìn qua sắc trời, cao giọng hô:
- Giờ lành đã đến, hôn lễ bắt đầu!
Ở trong thanh lư đặt một chiếc bàn vô cùng rộng, được trải lên lụa đỏ, ở giữa màn che treo lên tấm chữ “Hỷ” lớn, hai bên thắp lên hai chiếc nến hỷ lớn, chính giữa đặt một loạt kết đỏ, dây lụa kéo dài đến tận hai bên màn.
Ở trên bàn là để bày bài vị thiên địa quân thân sư, bình thường chỉ bày bài vị thiên địa, nhưng nếu tình huống đặc biệt cũng có thể thay đổi, ví dụ như cha mẹ của một bên đã không còn, trong nhà không còn bề trên, dưới loại tình huống này dùng bài vị để thay thế.
Trương Huyễn chính là vào tình huống đặc biệt này, trong nhà đã không có bề trên, Lư gia đều có thể hiểu được, cứ dựa theo tình huống đặc biệt mà xử lý, tuy nhiên người chứng hôn phải là lão nhân có bối phận trong gia tộc, vì vậy Lư Trác đã khẩn cấp mời phụ thân từ Trác quận tới.
Lúc này tiếng kèn trống vang lên, người điều khiển hôn lễ hô to:
- Tân lang tân nương ra khỏi trướng!
Màn đỏ bị vén lên, bên trái là tân lang Trương Huyễn, tay cầm một đầu của kết đỏ, bên phải là tân nương Lư Thanh, tay cầm đầu kia của kết đỏ, hai người chậm rãi đến gần, quỳ xuống bồ đoàn, bên ngoài thanh lư chật ních tân khách xem hôn lễ, tiếng cười nói vang lên, rất nhiều người tán thưởng vẻ đẹp của tân nương.
- Hành bái lễ!
Hai người quỳ đối mặt với bài vị dập đầu lạy ba lần.
- Hành cẩn lễ!
Đây là khâu cuối cùng cũng là khâu mấu chốt của hôn lễ, một nam đồng tiến lên, trên tay nó bưng lên một mâm bày hai chén rượu được điêu khắc tỉ mỉ, bên cạnh để một bình rượu, đây là nghi thức hợp cẩn trứ danh, uống rượu hợp cẩn vào, phu thê hòa hợp, cùng nhau hưởng hoạn nạn vinh nhục.
Lư Thận đi đến trước mặt bọn họ, giơ chén rượu lên nói với mọi người:
- Hôm nay là ngày đại hỷ của tôn nữ ta và Trương tướng quân, lão phu chúc bọn họ bạch đầu giai lão, cùng chung hạnh phúc.
Sau đó Lư Thận nói với hai người:
- Hy vọng hai người các cháu có thể tôn trọng nhường nhịn lẫn nhau, ân ái như tân, cũng chúc các cháu phu xướng phụ tùy, sớm sinh quý tử, hãy uống cạn chén rượu này đi.
Y đưa chén rượu đến trước mặt Trương Huyễn, Trương Huyễn uống hết một nửa, còn lại đưa cho Lư Thanh, Lư Thanh ngượng ngùng nhẹ nhàng tiếp nhận chén rượu, hé miệng uống vào mặt khác của chén rượu.
Ngoài thanh lư lập tức vang lên một tràng vỗ tay.
Người điều khiển hôn lễ hô lớn:
- Hôn lễ đã thành, đưa vào động phòng!
Hai nha hoàn hồi môn và người chăm sóc hỉ nương vây quanh đưa vào động phòng, mọi người trước sau chui vào trong màn trăm con, cả nhóm đi quanh trướng một vòng, rắc hoa chúc phúc lên, sau đó lui ra khỏi tân phòng.
Lúc này, A Viên và Lê Hương kiển tra phòng xong, thổi tắt ngọn nến rồi lui ra ngoài, trong phòng một mảnh tối đen, nhưng trong lều trướng xuân ý dạt dào, thuận theo trời đất.