Trời còn chưa có sáng rõ, Lư Thanh đã lặng lẽ thức dậy. Một đêm triền miên đã biến nàng từ một thiếu nữ thanh lịch tuyệt luân thành một thiếu phụ trẻ tuổi, ngay cả kiểu tóc cũng đổi từ búi hai vòng thành kiểu trụy mã cực kỳ lưu hành ở thượng tầng xã hội triều Tùy. Phục sức cũng từ kiểu hai tay quấn lụa cho thiếu nữ thành váy dài kiên bí.
Nhưng biến hóa lớn nhất chính là thân thể nàng. Nàng có thể cảm thấy rõ ràng được sự biến hóa của thân thể nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng. Nàng đành phải lặng lẽ tiếp nhận sự chuyển biến từ thiếu nữ thành thiếu phụ.
Lư Thanh ngồi trước bàn nhỏ uống một chén cháo ngân nhĩ. Cuối cùng nàng cũng khôi phục một chút tinh thần. Hai nha hoàn A Viên và Lê Hương đứng sau lưng nàng, không hẹn mà cùng đánh giá biến hóa của chủ nhân. Trong lòng hai người cũng không nhịn được cười trộm. Tối qua hai người bọn họ ngủ ở gian ngoài động phòng, nghe thấy rõ ràng tiếng động giằng co trong phòng một đêm, các nàng cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
- Lê Hương!
Lư Thanh gọi một tiếng.
Lê Hương lập tức phản ứng, đáp:
- Cô nương. . . . . Không! Phu nhân có gì chỉ bảo?
Nghe tiếng phu nhân này, khuôn mặt xinh đẹp của Lư Thanh không khỏi nóng lên. Nhưng sự thật đã là như thế, nàng chỉ có thể tận lực thích ứng với thân phận mới của mình.
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu xuôi nam, ngươi mời quản gia đến, ta có chuyện phải phân phó cho y.
- Phu nhân chờ một chút, ta lập tức đi tìm.
Lê Hương bước nhanh đi. Lúc này Lư Thanh mới lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn A Viên một cái, cắn môi nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ở đây cười trộm cái gì?
- Không có a!
A Viên cố nín cười nói:
- Ta đang quan sát cô nương, không! Quan sát biến hóa của phu nhân.
- Vậy ngươi nói ta thay đổi thế nào?
- Nói không ra, hình như là hơi béo ra một chút.
- Béo?
Lư Thanh cười mắng:
- Nha đầu chết tiệt này, mắt ngươi bị lé sao? Lại dám nói ta béo.
- Cũng không phải! Có lẽ là bởi vì phục sức, kiểu tóc còn có một loại cảm giác nói không ra lời, dù sao cũng cảm thấy hơi mập.
- Ai!
Lư Thanh thở dài:
- Ngày mai đi Giang Hoài rồi, vốn nên phải về nhà mẹ đẻ.
- Phu nhân không đi theo cùng tướng quân sao?
- Ta phải sắp xếp vài chuyện. Tối hôm qua chàng nói cho ta biết nhiều như vậy, chàng chỉ muốn làm chưởng quầy mặc kệ mộ thứ thôi.
Tối hôm qua Lư Thanh chỉ ngủ trong chốc lát, nàng và phu lang không chỉ ân ái, còn nói rất nhiều chuyện, nhưng lại khiến cho Lư Thanh cảm thấy nguy cơ.
Lúc này, quản gia Từ Thiên vội vàng chạy tới, quỳ xuống dập đầu nói:
- Tiểu nhân Từ Thiên tham kiến phu nhân!
Lư Thanh cười nói:
- Từ quản gia đứng lên, về sau không cần dập đầu, ta không thích.
- Tiểu nhân hiểu. Tướng quân cũng không thích, nhưng lần đầu tiên vẫn phải hành đại lễ.
- Từ quản gia, trong phủ tổng cộng có bao nhiêu người?
- Hồi bẩm phu nhân, tính cả ta tổng cộng hai mươi hai người, A Viên và Lê Hương cô nương không tính.
- Tiền tiêu vặt hàng tháng đều phát theo tháng sao?
- Hồi bẩm phu nhân, chuyện này thì không cố định. Nói thẳng, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ có tiền tiêu vặt hàng tháng.
- Vậy không được, mọi người đều phải nuôi gia đình. Ngươi tính toán xem mọi người ở đây đã bao lâu, trước tiên ta sẽ trả nợ tiền tiêu vặt hàng tháng cho mọi người, sau đó lại phát tháng tiếp theo. Ngoài ra cuối năm còn có tiền niên liễm, cụ thể cấp bao nhiêu tiền, ta nghĩ mỗi tháng cũng không ít hơn mười xâu tiền!
Từ Thiên hoảng sợ:
- Phu nhân, vậy nhiều lắm. Chúng ta đều là nô tài bán mình, chỉ có một chút tiền tiêu vặt hàng tháng, không thể giống như người bên ngoài. Bình thường tôi tớ tối đa cũng chỉ có ba xâu tiền, các gia đình giàu có ở kinh thành đều dùng quy củ này.
Lư Thanh lắc đầu:
- Quy củ là do người định ra. Tối qua tướng quân nói với ta, dựa theo tiền công ở cửa hàng Nam thị để cấp tiền tiêu vặt hàng tháng cho tôi tớ. Quản gia dựa theo tiền công của đại chưởng quỹ, mỗi tháng ba mươi xâu, dùng tiền Khai Hoàng để trả. Kỳ thật Lư gia chúng ta cũng trả không thấp, mỗi tháng A Viên cũng có sáu quan tiền.
- Ân tình của phu nhân, chúng ta vô cùng cảm kích!
Từ Thiên cảm kích từ đáy lòng nói.
- Mặt khác, còn có một việc muốn sắp xếp một chút. Sáng mai ta sẽ đi theo tướng quân xuôi nam Giang Hoài, ngươi hỏi người trong phủ một câu, nếu nguyện ý thì có thể cùng đi với chúng ta. Nếu không muốn xuôi nam, vậy lưu lại kinh thành trông coi tòa nhà này.
- Chuyện này hôm trước tướng quân cũng đã đề cập qua rồi. Trên cơ bản mọi người đều nguyện ý đi theo tướng quân và phu nhân xuôi nam. Mặt khác, ta sẽ an bài tầm hai ba người lưu lại trông nhà.
- Vậy là tốt rồi, bảo mọi người nhanh chóng thu xếp đi! Ngày mai trời chưa sáng đã lên đường rồi.
***
Hôm nay là lần đầu tiên Lư Thanh đương gia, tuy rằng hơi chút căng thẳng, nhưng nàng vẫn xử lý tốt mọi chuyện. Cao thấp trong phủ đều đang bận rộn thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đi theo chủ nhân đến Giang Hoài.
Lư Thanh lại quay về tân phòng, nhưng mới vừa vào phòng đã bị vị hôn phu kéo vào trong bách tử trướng, nàng sợ tới mức vội vàng giữ chặt quần áo:
- Không được! Không được! Trời đã sáng rồi, tất cả mọi người đã thức dậy, phu quân đừng càn quấy nữa.
- Như vậy sao lại là càn quấy?
Trương Huyễn cười nói:
- Ta không khổ cực một chút, làm sao sinh con dưỡng cái?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lư Thanh bỗng dưng ửng đỏ, nghĩ đến việc cùng phu quân sinh con dưỡng cái, trong nội tâm nàng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào, nàng ôm cổ trượng phu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
- Buổi tối sẽ cùng phu quân ngẫm lại làm sao để sinh con dưỡng cái, ban ngày không được.
Trương Huyễn cười ha ha, hôn khuôn mặt xinh đẹp của nàng:
- Vậy ban ngày chúng ta làm gì?
- Có nhiều chuyện lắm, ta là phu nhân, nhất định phải lập quy củ trong phủ, phải tính toán trông coi tài sản trong nhà, phải suy xét trưa, tối ăn cái gì, còn phải thu xếp đồ đạc chuẩn bị ngày mai xuất phát. Hôm nay phỏng chừng ta sẽ bận chết mất.
Trương Huyễn thấy kiều thê của mình bắt đầu lo lắng việc nhà như một tiểu phụ nhân, trong lòng thực rất thích. Hắn chỉ vào trán nàng thấp giọng hỏi:
- Tối hôm qua đã bái đường, trong lòng có vui không?
Lư Thanh hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, nàng ngẫm lại nói tiếp:
- Phu quân, ta đến hậu hoa viên một chút! Ta muốn nhìn xem nhà chúng ta như thế nào?
- Nói đúng! Phu nhân lại không biết nhà mình trông như thế nào, đúng là rất kỳ cục.
- Chúng ta đi mau!
Lư Thanh kéo tay Trương Huyễn ra khỏi bách tử trướng, hai người chạy nhanh đến hậu hoa viên. Chỉ nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Lư Thanh quanh quẩn ở hậu trạch. A Viên và Lê Hương đang thu dọn đồ đạc trong phòng, nghe thấy tiếng cười truyền đến, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa sau.
Cửa sau đối diện với rừng trúc hậu hoa viên, chỉ thấy sâu trong rừng trúc, hai người kia đang ôm nhau hôn môi nhiệt liệt, làm A Viên và Lê Hương sợ tới mức đồng thời ngồi xổm xuống. Hai người le lưỡi một cái, cũng không nhịn được cười lên khanh khách.
Không biết qua bao lâu, hai người dính nhau như son với môi mới chậm rãi tách ra, khuôn mặt Lư Thanh đỏ bừng, hờn dỗi lườm hắn một cái:
- Cả ngày đều muốn khi dễ người ta, còn để cho người ta xem hậu hoa viên một chút hay không?
- Cam đoan không khi dễ.
Trương Huyễn gãi đầu, chỉ vào ngôi đình phía trước cười nói:
- Chúng ta lên đình xem, tầm nhìn nơi đó càng rộng hơn một chút.
Lư Thanh gật gật đầu, đi theo Trương Huyễn bước nhanh lên giả sơn.
***
Ngày kế trời chưa sáng, hơn mười cỗ xe ngựa chở đầy các loại vật phẩm rời khỏi phủ đệ của Trương Huyễn đi về phía ngoài cửa đông. Mặc dù phần lớn người trong nhà đều nguyện ý theo Trương Huyễn đến Giang Hoài, nhưng cùng đi lại không có mấy. Hai mươi mấy hạ nhân chia làm hai nhóm xuôi nam, bảy tám nha hoàn đi theo nhóm đầu tiên của phu nhân xuất phát. Nửa tháng sau, quản gia Từ Thiên lại dẫn một đám hạ nhân khác xuôi nam.
Bọn họ cũng không ngồi xe ngựa trực tiếp xuôi nam, mà là đến đầm Hắc Long ngoài thành lên thuyền, đi thuyền tới kênh Thông Tế, hội hợp với hai vạn đại quân trú đóng ở huyện Huỳnh Trạch. Sau đó đại quân lại đi theo kênh Thông Tế xuôi nam Giang Hoài.
Dưới sự hộ vệ của hai mươi mấy tên kỵ binh, xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài thành Lạc Dương.
Bên trong xe ngựa, Lư Thanh yên lặng nhìn chăm chú vào thành Lạc Dương được ánh bình minh bao phủ. Hôm nay là ngày thứ ba tân hôn của nàng, hẳn là phải về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng lại đi theo phu quân rời khỏi Lạc Dương, ngay cả thời gian về nhà thông báo cũng không có. Trong lòng Lư Thanh ít nhiều có chút thương cảm, hôm nay từ biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại người nhà.
- Phu nhân, tướng quân nói còn có thể trở về báo cáo công tác, ta cảm thấy có lẽ mùa đông chúng ta sẽ trở về, chậm nhất là mùa xuân sang năm sẽ trở về.
A Viên ở một bên an ủi chủ mẫu.
Lư Thanh cười cười:
- Kỳ thật có trở về hay không cũng không vấn đề gì, chúng ta cũng không liên quan nhiều đến Lạc Dương, cũng không phải rời khỏi quận Trác. Chỉ có điều đáng lẽ phải cáo biệt với người nhà một chút. Kỳ thật ngẫm lại cũng không có gì, bọn họ biết hôm nay ta phải đi, hơn nữa nhị ca cũng phải đi Giang Hoài.
Lư Thanh tự an ủi mình.
- Phu nhân, cụ thể là chúng ta đi nơi nào?
Lê Hương ngồi ở một góc nhỏ giọng hỏi.
- Chúng ta đi Giang Đô, biết không?
Lê Hương gật gật đầu:
- Ta có cữu cữu ở Giang Đô, nghe ông ấy nói ở bên đó cũng không khác nhiều với Lạc Dương.
- Đúng vậy đó! Bên kia rất náo nhiệt, cũng rất an toàn, hơn nữa mùa đông cũng ấm áp như ở Lạc Dương…
Lư Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này lòng nàng đã bay đến phương nam xa xôi.