Lần này Trương Huyễn khẩn cấp xuôi nam là vì kênh Thông Tế bị quân đội của Đỗ Phục Uy chặn lại, khiến cho giao thông nam bắc bị gián đoạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao lưu vận chuyển hàng hóa và vật tư nam bắc. Đây là đại sự mà triều đình đế quốc và quân chủ Đại Tùy đều không thể dễ dàng tha thứ được. Trương Huyễn là người được chọn để tiên phong khai thông kênh Thông Tế, khôi phục giao thông Bắc Nam.
Bọn họ từ Lạc Dương lên một con thuyền lớn hai ngàn thạch ở đầm Hắc Long, một đường đi về hướng đông. Lúc trời tối thì tiến vào Hoàng Hà. Sau khi rời khỏi Lạc Dương hai ngày, thuyền lớn đi vào kênh Thông Tế, rất nhanh đã tới huyện Huỳnh Trạch.
Hai bên bến tàu huyện Huỳnh Trạch đỗ hơn trăm chiếc thuyền lớn, thuyền con của Trương Huyễn chậm rãi cập bờ, Trương Huyễn đứng ở mép thuyền ngắm nhìn huyện thành cách đó không xa. Ngay tại phía nam thị trấn, một quân doanh đứng sừng sững trên bãi đất trống rộng rãi, một cây đại kỳ màu xanh đón gió tung bay trên không trung.
- Phu quân, lá cờ kia sao lại là màu xanh?
Lư Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn, trên người nàng khoác một tấm áo choàng màu đỏ. Mặc dù là sáng sớm mùa hè, nhưng gió trên sông rất lớn, nàng giữ tấm choàng vai thật chặt.
Trương Huyễn nhẹ nhàng ôm bả vai non mịn của nàng cười nói:
- Đó chính là chiến kỳ của ta, màu xanh đại biểu cho Thanh Châu, con rồng bay lên phía trên đại biểu cho thiên triều. Ta ngũ hành mệnh Thổ, thân rồng là màu đen, cho nên tên là Thanh Thiên Hắc Long Kỳ. Quân đội của chúng ta gọi là Thanh Long Quân.
- Vậy chẳng phải là quân đội của phu quân sao?
Trương Huyễn cười gật gật đầu, lúc này hắn thấy một đội kỵ binh vội vàng chạy tới bên này liền nói với kiều thê:
- Gió trên mặt sông quá lớn, nàng về khoang thuyền trước đi!
Gió trên mặt sông thực rất lớn, thổi cho mái tóc của Lư Thanh rối tung. Nàng gật gật đầu, xoay người quay về khoang thuyền.
Lúc này, thuyền lớn lung lay một chút, cuối cùng cập bờ ở bến tàu. Trương Huyễn bước nhanh xuống thuyền lớn, không bao lâu sau, hơn trăm kỵ binh chạy như gió bay chớp giật đến, dẫn đầu chính là ba đại tướng của hắn: La Sĩ Tín, Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung.
- Đại ca!
La Sĩ Tín xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước thi lễ cười nói:
- Chúc mừng đại ca thành hôn!
Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung cũng tiến lên chúc mừng, Trương Huyễn cười đánh vào hõm vai họ mỗi người một quyền:
- Mấy tên gia hỏa các ngươi sao lại không đến Lạc Dương uống rượu mừng của ta?
Uất Trì Cung gãi đầu nói:
- Thực ra chúng ta cũng định như vậy. Nhưng tướng quân không cho phép chúng ta tự ý tạm rời khỏi cương vị công tác, tướng quân quên rồi sao?
- Ta nói vậy lúc nào?
Chính Trương Huyễn cũng không nhịn được bật cười ha hả.
Lúc này, Tô Định Phương cũng bước nhanh xuống thuyền. La Sĩ Tín thấy y cao hứng hô to một tiếng, cười tiếp đón.
Tô Định Phương và La Sĩ Tín cười lớn ôm nhau một cái, hai người vừa nói vừa cười đi tới. Tô Định Phương vội vàng chào mọi người, Trương Huyễn cười nói:
- Sau này phải gọi Tô công tử là Tô tướng quân rồi, cùng tham gia tiễu phỉ với chúng ta, mọi người đều là tướng trong cùng một trướng.
- Không phải tướng quân nói còn có mấy quan văn sao?
Uất Trì Cung hỏi.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Còn có vài tên tham quân trẻ tuổi, bọn họ đi theo nhóm thứ hai.
Trương Huyễn lại nhìn phía sau một chút. Kỵ binh phía sau phần lớn đều là thân binh của mình, bọn họ đều xuống ngựa tiến lên thi lễ. Trương Huyễn nói với nhóm thân binh vài câu, lại hỏi Bùi Hành Nghiễm:
- Phòng tiên sinh đâu?
- Phòng tiên sinh còn ở quân doanh.
- Đi thôi! Chúng ta đến quân doanh rồi nói.
Trương Huyễn an bài thân binh thủ vệ thuyền lớn. Chính mình thì cưỡi ngựa đi theo vài tên đại tướng chạy về phía quân doanh.
Quân doanh hai vạn đại quân chiếm rất nhiều đất, đỉnh đại trướng chỉnh tề. Lúc Trương Huyễn đi vào đại doanh, vô số binh lính và tướng lĩnh chen chúc đến hai bên cửa doanh hoan nghênh chủ tướng trở về, không khí cực kỳ nhiệt liệt. Trương Huyễn bị hơn trăm tên tướng lĩnh vây quanh trong đại trướng như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Lần lượt nhìn từng khuôn mặt chờ mong, Trương Huyễn khoát tay áo, đám người lập tức an tĩnh lại.
- Hẳn mọi người cũng đã chú ý tới, quân kỳ của chúng ta đổi thành Thanh Thiên Hắc Long Kỳ. Điều này biểu thị chúng ta đến từ Thanh Châu, là một chi của Long Tường Quân. Chúng ta đã không còn là Phi Ưng Quân, mà là Thanh Long Quân. Thánh thượng đã đồng ý danh hiệu của chúng ta. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ suất lĩnh chư vị, suất lĩnh Thanh Long Quân nam chinh bắc chiến, tung hoành Đại Tùy. Chư vị, chúng ta không chỉ hưởng thụ kiếp này, còn có thể ghi tên vào sử sách, tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ giết về Thanh Châu!
Các tướng cùng nhau hoan hô lên:
- Thanh Long quân vạn tuế!
Bên trong tiếng hoan hô, Trương Huyễn xoay người đi vào đại trướng, lại bắt gặp vẻ mặt đang cười khổ của Phòng Huyền Linh. Trương Huyễn cười nói:
- Phòng quân sư có phải là không muốn theo ta đến Giang Hoài?
- Tướng quân nói gì vậy, sao ta lại không muốn, chỉ có điều…
Phòng Huyền Linh chỉ chỉ ra ngoài trướng:
- Vừa rồi tướng quân nói rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, nghe một chút, ngay cả vạn tuế cũng hô lên.
- Bọn họ hô là Thanh Long Quân vạn tuế, cũng không phải là Trương Huyễn vạn tuế!
Phòng Huyền Linh biết Trương Huyễn cũng không thèm để ý những chi tiết này, y chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đi cùng Trương Huyễn vào đại trướng.
- Huyền Linh, qua mấy ngày nữa sẽ có một mấy tham quân trẻ tuổi mới tới, để bọn họ đi theo ngươi đi.
Lần điều chỉnh quân đội này, Trương Huyễn lưu cả Vi Vân Khởi và Lưu Lăng ở quận Bắc Hải, quan văn gần như chỉ còn lại có một mình Phòng Huyền Linh, nhu cầu cấp bách là bổ sung nhân viên văn chức. Phòng Huyền Linh đã được Trương Huyễn coi là quân sư, cũng kiêm nhiệm Tư mã hành quân, áp lực rất lớn, y cũng cần có trợ thủ.
- Tổng cộng có mấy người đến?
Phòng Huyền Linh vội hỏi.
- Tổng cộng sẽ có bốn người, nhị cữu tử Lư Khánh Nguyên của ta, còn có Triệu Quận Lý thị Lý Thanh Minh và Thanh Hà Thôi thị Thôi Nguyên Hàn, còn có một tôn tử Bùi Hoằng của Bùi tướng quốc.
Phòng Huyền Linh chỉ cảm thấy từng đợt nhức đầu. Trên cơ bản những người này y đều biết, đều là con cháu danh môn, không ngờ ngay cả Tô Định Phương cũng đi theo Trương Huyễn nhập ngũ, xem ra bọn họ cũng không phải coi trọng Trương Huyễn một cách bình thường.
- Tướng quân không để bọn họ đến địa phương làm quan sao?
Trương Huyễn lắc lắc đầu:
- Bọn họ muốn đi theo ta. Vốn ta cũng định an bài Lý Thanh Minh làm huyện thừa Thọ Quang, nhưng y nghe nói ta đi Giang Hoài tiễu phỉ, kết quả là y lại thay đổi chủ ý, yêu cầu đi theo ta nhập ngũ. Ta cũng đáp ứng y. Phương diện làm ta đau đầu nhất chính là Bùi Hoằng. Ban đầu ta vốn không định nhận y, nhưng lại ngại mặt mũi của Bùi Củ.
- Tướng quân có thể nhận Nguyên Khánh, vì sao không thể nhận Bùi Hoằng?
Phòng Huyền Linh không hiểu cười hỏi.
- Mặc dù bọn họ là tộc nhân, lại là chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh!
Lúc này, Bùi Nguyên Khánh và vài tên đại tướng đều đi đến, Phòng Huyền Linh cũng không muốn hỏi nhiều, Trương Huyễn ngồi xuống soái vị, lại bảo mọi người cũng ngồi xuống.
- Lần này phụng mệnh đến chiến đấu ở Giang Hoài. Nói thật, hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Loạn phỉ Thanh Châu đã tiêu diệt xong, thiên tử cũng không để chúng ta ngồi hưởng thái bình, hoặc là lên phía bắc, hoặc là xuống phía nam. Đánh Ngõa Cương không đến lượt chúng ta, đánh loạn phỉ quận Thượng Cốc để lại cho Vương Thế Sung, cho nên chúng ta đành phải xuôi nam.
- Nhưng địa phương lớn như Giang Hoài, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?
Bùi Hành Nghiễm hỏi.
Trương Huyễn liếc mắt ra hiệu cho Phòng Huyền Linh một cái, Phòng Huyền Linh hiểu ý, đứng lên treo một bức bản đồ Giang Hoài lên giá gỗ.
Phòng Huyền Linh nói với mọi người:
- Căn cứ vào tin tức của triều đình, Đỗ Phục Uy cắt đứt thủy vận kênh Thông Tế, cướp đi mười vạn thạch quan lương. Ta đã phái thám báo đi trước tìm hiểu, tối hôm qua thám báo vừa mới đưa tin tình báo về, sự kiện cướp lương phát sinh trên sông Giang Hoài. Trước mắt mười vạn thạch quan lương không rõ tung tích, cùng lúc đó, trên sông Giang Hoài còn có thuyền canh gác tuần tra của Đỗ Phục Uy, đã không có con thuyền nào dám đi qua đoạn thủy vực này. Trên thực tế kênh Thông Tế đã bị cắt đứt.
Trương Huyễn hỏi:
- Có bao nhiêu thuyền canh gác?
- Trên tình báo nói có nhiều hơn trăm chiếc. Thuyền cũng không lớn, nhưng cực kỳ linh hoạt. Hơn nữa quân phản loạn lòng lang dạ sói, những con thuyền đi qua đều bị thiêu hủy. Nghe nói đã đốt hơn trăm tàu thuyền chở khách và thương đội.
- Mọi người đã rõ chưa?
Trương Huyễn chậm rãi nói:
- Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta, khôi phục giao thông nam bắc trên kênh Thông Tế. Nếu Đỗ Phục Uy tiếp tục làm vậy, tiếp theo chính là một tràng ác chiến.
Trương Huyễn lại hỏi Phòng Huyền Linh:
- Chúng ta có bao nhiêu lương thực?
- Hồi bẩm tướng quân, lần này nhà kho Giang Đô ủng hộ chúng ta mười vạn thạch quân lương. Mặt khác nhà kho Lê Dương phân phối hơn một trăm thuyền quân cho chúng ta, đều đang thả neo ở trên kênh Thông Tế. Chừng đó thuyền cũng là tiền vốn đối kháng với Đỗ Phục Uy của chúng ta trong tương lai. Mặt khác tiền lương của chúng ta đều để ở quận Bắc Hải, dựa theo lệnh của tướng quân, một nửa dùng để trấn an người nhà binh sĩ, một nửa khác để làm dự trữ chiến lược, do Vi trưởng sử phụ trách bảo quản.
Trương Huyễn gật gật đầu, lại nói với mọi người:
- Tuy rằng lần này triều đình thúc giục thực sự rất gấp, nhưng chúng ta không thể gấp, càng không thể bị triều đình hoặc Binh bộ điều khiển, như vậy sẽ rất bị động. Chúng ta nhất định phải chính mình bố trí đối kháng với quân của Đỗ Phục Uy. Trước không cần vội vàng động thủ với Đỗ Phục Uy, mà là phải ổn định quân đội. Cho nên bước đầu tiên là phải đến Giang Đô, hạ căn cơ xuống.
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi:
- Tướng quân, đại doanh của chúng ta phải thiết lập ở Giang Đô sao?
Trương Huyễn chậm rãi gật đầu:
- Hiện tại chủ tướng Giang Đô là Trần Lăng đại tướng quân, nhưng y sắp xuôi nam đến quận Ngô, thay thế Ngư Câu La vừa bị bắt. Y vừa đi, Giang Đô cũng chỉ còn có năm nghìn quân, cho nên thánh thượng yêu cầu chúng ta phụ trách phòng ngự bên ngoài Giang Đô. Binh bộ đồng ý cho chúng ta lựa chọn quận nha dừng chân, hoặc là thiết lập ở Giang Đô, hoặc là thiết lập ở Hợp Phì hoặc Lịch Dương. Ta nghĩ ở Giang Đô vẫn thích hợp nhất.
- Tướng quân, khi nào chúng ta xuất phát?
La Sĩ Tín không kìm nổi hỏi.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Sáng mai xuất phát ngay