Hơn một trăm chiến thuyền chở hai vạn binh lính đi dọc theo kênh Thông Tế xuôi dòng xuống, liên tục trong vòng hơn mười dặm. Trong màn đêm, đội tàu chậm rãi đi vào sông Hoài, mặt nước lăn tăn gợn sóng, xa xa có thể mơ hồ thấy tường thành huyện Hu Dị ở bờ bên kia sông Hoài tối đen như mực cùng với rừng cây dương cao lớn tươi tốt hai bên bờ sông.
Trương Huyễn đứng ở đầu thuyền, lạnh lùng nhìn chăm chú phía tây sông Hoài. Tiến vào sông Hoài, cũng là tiến vào trung tâm địa bàn của Đỗ Phục Uy. Trên thực tế, sau khi đội thuyền tiến vào quận Hạ Bì, cũng đã bị vây trong phạm vi thế lực của Đỗ Phục Uy. Thậm chí phạm vi thế lực của Đỗ Phục Uy còn kéo dài đến quận Tiếu nam bộ.
Dĩnh Thủy, Phì Thủy, Hoán Thủy, Qua Thủy, Tuy Thủy, Tứ Thủy, kênh Thông Tế, Mộc Thủy, vân vân, thủy hệ hùng mạnh của sông Hoài tựa như những nhánh xúc tu, khiến cho thế lực Giang Hoài Quân của Đỗ Phục Uy luồn đến tận Trung Nguyên.
Trương Huyễn cũng biết dân phong Giang Hoài dũng mãnh, quân đội tác chiến dũng mãnh, hung ác như sói, từ Hoài Nam Quân của Vương Thế Sung có thể thấy được phần nào. Thiên tử Dương Quảng điều mình đến Giang Hoài, nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật cũng là một lần khiêu chiến lớn.
- Thuyền gia quyến không sao chứ?
Uất Trì Cung chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn, có chút lo lắng hỏi.
Lần này xuôi nam, không chỉ có thê tử mới cưới của Trương Huyễn, còn có gia quyến của rất nhiều tướng sĩ cũng đi theo chiến thuyền xuôi nam. Tỷ như vợ con Uất Trì Cung, phụ thân La Sĩ Tín, vân vân, chừng hơn sáu ngàn người. Bọn họ chủ yếu ngồi trên mười chiếc thuyền lớn đi trước, đã tiến vào sông Hoài trước.
Trương Huyễn nghe ra sự sầu lo trong giọng nói của y, biết là y lo lắng cho vợ con, liền cười an ủi nói:
- Nếu quân đội của Đỗ Phục Uy đánh lén chúng ta, bình thường đều đã chặn phía trước lại, hoặc là đánh lén ở phía sau, sẽ không đánh ở giữa, như vậy rất dễ bị bao vây. Trừ phi tình báo của y rất lợi hại, nắm giữ chi tiết của chúng ta, có lẽ bọn họ sẽ mạo hiểm đánh lén đội tàu gia quyến, nhưng khả năng xấu nhất ta cũng đã nghĩ đến rồi.
- Chúng ta dừng lại ở huyện Hạ Khâu lấy nước, ta hoài nghi mấy người trên bờ chính là thám tử của Đỗ Phục Uy.
- Đương nhiên có khả năng này, nhưng quân đội chúng ta dễ bị đánh lén vậy sao?
Trương Huyễn cười vỗ vỗ bờ vai của Uất Trì Cung:
- Không cần lo lắng, các loại khả năng có thể xảy ra ta đều đã nghĩ đến rồi. Chỉ cần bọn họ dám đến, ít nhất phải lột của bọn họ một lớp da.
Uất Trì Cung yên lặng gật gật đầu, y không sở trường thủy chiến, quân đội bị điều đến Giang Hoài tác chiến, y lại có cảm giác lực bất tòng tâm.
Thời gian đã đến canh một, trong rừng cây dương rậm rạp ở bờ nam sông Hoài, một đội quân mấy trăm người áo đen đang nhìn chằm chằm vào thuyền lớn đi trên mặt sông. Sau lưng hai hàng cây dương là một rãnh thoát nước rộng, phía trên được che giấu bằng những bụi cây đan xen vào nhau, phía dưới thì cất giấu hơn ba mươi thuyền nhỏ.
Người áo đen cầm đầu dáng người khôi ngô, tay cầm một cây lang nha bổng, chính là mãnh tướng sông Hoài Miêu Hải Triều. Từ nhỏ y đã lớn lên ở ngay tại sông Hoài, đối với từng cọng cây ngọn cỏ trên sông Hoài rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa nhiều năm làm thủy tặc, kinh nghiệm đánh cướp vô cùng phong phú.
Mục tiêu của y chính là thuyền chuyên chở vật tư phía sau của quân Tùy, nhưng không thể trực tiếp tấn công, cần công kích thuyền chở gia quyến trước. Quân Tùy tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu viện, khi đó thuyền sau của quân Tùy đã không còn ai trông coi.
Miêu Hải Triều thở ra một hơi, y chuẩn bị đầy đủ, tin tưởng mình nhất định sẽ thành công.
- Tướng quân, đến rồi!
Một tên binh lính chỉ vào chiếc thuyền lớn nhất phía xa thấp giọng hô.
Miêu Hải Triều cũng nhìn thấy, một con thuyền có một lá cờ hình tam giác treo trên cột buồm đang đi tới bên này, mấy chiếc thuyền lớn phía sau cũng treo cờ tam giác. Trong khi đội tàu quân Tùy tiếp nước ở huyện Hạ Khâu, thám tử của y đã phát hiện mấy chiếc thuyền treo cờ tam giác là thuyền chở gia quyến của quân Tùy, đây cũng là kinh nghiệm của Miêu Hải Triều, trước tiên thăm dò rõ ràng tình báo quân địch, sau đó mới ra tay.
Miêu Hải Triều nhẹ nhàng xua tay:
- Xuống nước!
Hơn ba trăm tên quỷ nước chia làm ba đội, vô thanh vô tức xuống nước, chia ra đi về hướng ba chiếc thuyền lớn chở gia quyến. Kỹ năng bơi của những tên quỷ nước này đều rất cao, từ nhỏ sống ở bờ sông Hoài, còn linh hoạt hơn cả cá. Bọn họ ở trong nước rất ít thò đầu ra, nhanh chóng đến gần ba chiếc thuyền lớn. Từng cái móc sắt mang theo móc câu bay ra từ trong nước, chuẩn xác móc vào mạn thuyền. Nhóm quỷ nước nổi hết lên mặt nước, dán chặt vào vách thuyền bám trèo lên.
Lúc này tim Mạnh Hải Triều nhảy lên tới tận cổ họng, y vô cùng khẩn trương, thành bại ở ngay lúc này.
Mắt thấy một gã quỷ nước dẫn đầu nhảy nhảy lên boong tàu, lại nghe thấy một tiếng hét thảm, tên quỷ nước này bị một đao đánh bay đầu, đầu người bay ra ngoài. Thế cục đột biến, chỉ thấy trên ba chiếc thuyền lớn tuôn ra vô số binh lính quân Tùy, cùng nhau bắn tên xuống phía dưới. Mưa tên dày đặc bắn về phía hơn ba trăm tên quỷ nước.
Quỷ nước không kịp đề phòng, đều kêu thảm thiết. rơi xuống nước. Quỷ nước phía sau thấy tình hình không ổn, đều tự nhảy cầu chạy trốn. Nhưng binh lính quân Tùy cũng không ngừng bắn, tên vẫn bay dày đặc như trước bắn về phía mặt nước, bắn chết hết đám quỷ nước.
Trên bờ sông, Miêu Hải Triều giật mình trợn mắt há hốc mồm. Y nghĩ mãi cũng không thông, rõ ràng thuyền vận chuyển gia quyến sao lại có nhiều binh lính quân Tùy như vậy, chẳng lẽ thám tử của y nghĩ sai sao?
Lúc này, mấy thuyền chở bính lính rời khỏi đội tàu, lái về phía bờ nam. Khi cách bờ còn có trăm bước, vô số mũi tên nỏ đã bắn ra không trung, bắn về phía quân giặc đang mai phục ở bờ nam.
Miêu Hải Triều thấy tình thế không ổn, không kịp đợi quỷ nước trở về đã nhảy lên thuyền nhỏ ra lệnh:
- Lập tức lui lại!
Từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ lái vào rãnh thoát nước, chạy về một con sông nhỏ cách đó không xa. Trong lòng Miêu Hải Triều căm tức, y không biết vấn đề rốt cuộc là nằm ở chỗ nào? Là thám tử của y sai sao? Nhưng rõ ràng cảm thấy quân Tùy có phòng bị, cung nỏ thủ này dường như đã mai phục sẵn trên thuyền, chẳng lẽ quân Tùy đã khám phá ra kế hoạch của mình?
Lúc này, một con thuyền lớn quân Tùy không ngờ lại đốt lửa, cực kỳ chói mắt trong đêm. Miêu Hải Triều ngây dại, chuyện gì đang xảy ra? Y bỗng hét lớn một tiếng:
- Lập tức thông tri cho huynh đệ phía sau, lập tức lui lại!
Có hơn một ngàn người chuẩn bị tấn công thuyền sau quân Tùy. Bọn họ mai phục ở phía tây huyện Hu Dị, ngồi trên hơn một trăm chiến thuyền nhỏ. Bọn họ đang chờ tiền phương truyền tín hiệu, dựa theo đó bố trí. Một khi Miêu Hải Triều tấn công thuyền gia quyến xong, chiến thuyền quân Tùy tất nhiên sẽ đến trợ giúp. Như vậy thuyền lớn chở vật tư phía sau sẽ lạc đàn, trở thành con mồi của quân phản loạn.
Suất lĩnh đội tàu quân giặc là tướng lĩnh thuộc cấp của Miêu Hải Triều, Vương Xuyên. Y và Miêu Hải Triều là đồng hương, là phụ tá đắc lực của y, cực kỳ tinh thông kỹ năng bơi.
Vương Xuyên ngồi xổm quỳ ở đầu thuyền, đang kiên nhẫn đợi tín hiệu của tiền phương. Lúc này, mặt sông phía xa bỗng có ánh lửa dấy lên, y nhảy dựng lên. Nhất định là chủ tướng ở bên kia đã thành công, bên cạnh có binh lính hô to:
- Tướng quân, chiến thuyền của quân Tùy dừng lại rồi.
Chỉ thấy đội tàu của quân Tùy dừng lại trên mặt nước, mười thuyền lớn chở vật tư cũng lẳng lặng bỏ neo trên mặt sông, mà các thuyền con hộ vệ của chúng đều chạy về phía trước.
Cơ hội xuất hiện rồi, Vương Xuyên vui mừng quá đỗi, cao giọng ra lệnh:
- Toàn quân giết lên!
Hơn trăm thuyền lao nhanh ra khỏi chỗ bí mật, hăng hái chạy tới đội tàu quân Tùy cách đó hơn hai dặm.
Ngoại hình của thuyền Vận Thâu không giống với chiến thuyền. Không hề góc cạnh như chiến thuyền mà khá tròn, thể tích cũng lớn, cực kỳ nổi bật trong đội thuyền, liếc mắt là có thể nhận ra, bình thường chỉ có rất ít binh lính trông coi. Hơn trăm chiếc thuyền nhanh chóng đến gần thuyền hàng, bọn họ muốn kéo cả thuyền hàng và vật tư trên đó đi.
Nhưng khi bọn họ tới gần thuyền hàng, thuyền hàng bỗng nhiên trào ra một đống quân Tùy, từ trên cao nhìn xuống bắn tên vào hơn trăm thuyền nhỏ. Tên bay dày đặc về phía thuyền nhỏ, quân giặc lập tức tử thương thảm trọng, kêu thảm thiết rơi xuống sông Hoài. Chỉ một lần bắn tên đã có hơn ba trăm tên giặc rơi xuống nước. Hai mươi mấy chiếc khoái thuyền đã không còn binh lính, thuyền không xoay tròn trên mặt nước.
Binh lính quân giặc còn lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay đầu thuyền muốn chạy trốn. Lúc này, một đội thuyền vọt tới từ một bên, thuyền lớn đi đầu chừng ba nghìn thạch, quán tính cực lớn đâm văng mười mấy chiếc thuyền con. Chúng tạo thành bức tường ngăn trên mặt nước, cắt đứt đường lui của quân phản loạn.
Tên ở hai bên cùng nhau bắn về phía thuyền giặc ở giữa, quân phản loạn tử thương thảm trọng, rơi vào đường cùng chỉ đành nhảy sông chạy trối chết. Mấy trăm quân giặc liều mạng bơi về phía bờ nam, bọn họ chỉ có cơ hội đào mệnh này mà thôi.
Trên thuyền lớn đi đầu, Trương Huyễn lạnh lùng nhìn quân giặc đang chạy trối chết trong nước ra lệnh:
- Châm lửa!
Đuốc được đốt lên trên thuyền lớn, hiển nhiên quân Tùy đã sớm có chuẩn bị. Ánh lửa lập tức nổi lên bốn phía trên bờ nam, mấy ngàn binh lính quân Tùy dưới sự suất lĩnh của Bùi Hành Nghiễm hiện đang ở bờ nam. Bọn họ không lưu tình chút nào, bắn tên như mưa về phía binh lính quân giặc đang sắp bơi tới bờ nam.
Mấy vòng bắn tên qua đi, trên mặt nước đã không còn binh lính nào bơi lội. Bao gồm cả phó tướng Vương Xuyên thì có hơn 1500 binh lính quân giặc toàn bộ táng thân trên sông Hoài.
Trong một con sông nhỏ phía xa. Miêu Hải Triều nhìn hỏa quang mãnh liệt ở bờ nam, bao vây bốn phía, đám binh lính của y tuyệt đối không thể chạy trốn được. Miêu Hải Triều vừa hối hận lại vừa hận, tuyệt vọng quỳ rạp xuống đầu thuyền, không kìm nổi khóc lớn.
Gã bất hạnh chui vào cạm bẫy quân Tùy, hai ngàn thủy quân tinh nhuệ y lựa chọn chỉ còn lại không tới trăm người, điều này khiến cho y không còn mặt mũi nào gặp chủ công Đỗ Phục Uy nữa.