Trời dần dần sáng, trên đầu thành huyện Hóa Minh, sắc mặt Đỗ Phục Uy âm u lạnh lẽo nhìn mười mấy chiếc thuyền con đi tới từ phía đông. Binh lính trên thuyền không đến trăm người, mỗi người đều chật vật không chịu nổi.
Hai ngàn thủy quân tinh nhuệ xuất chiến chiều hôm qua kết quả chỉ còn có mấy người như vậy trở về, lửa giận trong lồng ngực Đỗ Phục Uy bắt đầu cháy lên hừng hực.
Không bao lâu sau, Miêu Hải Triều cởi bỏ áo giáp trên người lên bờ, quỳ phục xuống trước mặt Đỗ Phục Uy:
- Ty chức quá ngu xuẩn, hao binh tổn tướng, nguyện chịu xử phạt của chủ công!
Sắc mặt Đỗ Phục Uy thay đổi mấy lần, miễn cưỡng mỉm cười, tranh thủ đỡ Miêu Hải Triều dậy, cởi bỏ kinh điều, lại cởi áo bào của mình đưa cho y mặc vào:
- Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ gặp nạn, chúng ta phải cùng nhau chịu trách nhiệm chứ không phải trách cứ nhau, phát sinh nội chiến. Ta sẽ không trách cứ ngươi.
Miêu Hải Triều cảm động dị thường, nghĩ đến sự lỗ mãng của mình làm cho toàn quân bị giết, y lại không kìm nổi cúi đầu rơi lệ nói:
- Ty chức không ngờ lại rơi vào bẫy của Trương Huyễn, ty chức tội đáng muôn chết!
- Ngươi dùng tình báo ở huyện Hạ Khâu sao?
Đỗ Phục Uy hỏi.
- Hồi bẩm chủ công, đúng là ty chức chiếm được tình báo ở huyện Hạ Khâu mới quyết định đánh lén quân Tù , nhưng dường như tình báo sai lệch, đó căn bản không phải thuyền gia quyến mà là vô số cung nỏ thủ quân Tùy mai phục sẵn.
Đỗ Phục Uy lắc lắc đầu:
- Ngươi còn nhìn không ra sao? Không phải tình báo sai lệch, mà là Trương Huyễn nhìn thấu dụng ý của ngươi, mới tương kế tựu kế. Đội tàu chạy tới sông Hoài, hắn làm sao có thể không đề phòng? Chính ngươi cũng nói cung nỗ thủ mai phục sẵn. Đó rõ ràng chính là cạm bẫy đối phương đặt ra, chẳng lẽ không đúng sao?
Miêu Hải Triều cúi đầu không nói, gã không thể không thừa nhận chính mình rơi vào cạm bẫy. Thuyền gia quyến, thuyền hàng vận chuyển vật tư phía sau đều là cạm bẫy quân Tùy bày ra, nếu không thủ hạ của mình cũng không toàn quân bị diệt. Y không khỏi thở dài.
Đỗ Phục Uy khoanh tay đi vài bước, Miêu Hải Triều thất bại khiến lòng y sinh cảnh giác. Y biết lúc này mình đã gặp phải kình địch, nếu mình sơ suất rất có thể sẽ thất bại trên tay Trương Huyễn.
Đoạn kênh Thông Tế trên sông Hoài ước chừng hai trăm dặm, sau khi quân Tùy toàn diệt đạo phỉ đánh lén, tiếp tục dọc theo sông Hoài đi về phía đông, tiến nhập Hàn Câu ở huyện Sơn Dương, dọc theo Sơn Dương, An Nghi đến huyện Cao Bưu. Hai ngày sau, đội tàu đã sắp đến Giang Đô.
Sau khi đi qua sông Hoài, không khí rõ ràng trở nên ẩm ướt hơn. Hai bên bờ sông càng thêm xanh. Hai bên bờ sông là ruộng lúa mênh mông, mạng lưới sông ngòi dày đặc. Từng thôn trang rải rác nằm giữa ruộng lúa, sông nhỏ và rừng cây.
Sáng ngày mới, Lư Thanh đã dậy thật sớm. Nàng mặc một thân váy dài rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh búi lên đỉnh đầu lộ ra cái cổ thon dài tuyết trắng như cổ thiên nga. Nàng đứng trước cửa sổ nhìn ra phong cảnh như tranh vẽ hai bên, trong mắt tràn đầy say mê. So sánh với phong cảnh khô khan tục tằn ở phương bắc, nàng càng ưa thích vẻ đẹp ướt át thanh tú ở phía nam hơn.
Trương Huyễn đi đến phía sau nàng, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng hỏi:
- Thích nơi này sao?
Lư Thanh rúc vào lồng ngực trượng phu, khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, nơi này thực sự rất khác với quận Trác, có đôi khi rất hoài niệm quận Trác, nhưng ta thật sự thích nơi này.
Nàng không kìm nổi nhoẻn miệng cười:
- Ta nhìn xem một chút.
- Chúng ta sẽ ở chỗ này ít nhất hai năm, rất có thể con của chúng ta sẽ sinh ra ở nơi này.
Nói đến hài tử, đôi mắt đẹp của Lư Thanh sáng lên, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Tối hôm qua ta đã mơ thấy chúng ta có con, là tiểu cô nương, bộ dạng vừa trắng vừa béo.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Nếu như là tiểu công chúa, ta hi vọng nó lớn lên đẹp như nàng vậy. Để sớm ngày có con, chúng ta vẫn phải cố gắng.
Lư Thanh quay đầu lại lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Lại kiếm cớ, mấy ngày nay chàng cố gắng còn chưa đủ sao?
- Ta muốn làm cha sớm một chút thôi mà!
- Da mặt dày!
Tay ngọc đánh vào đầu vai Trương Huyễn:
- Rõ ràng chàng chỉ muốn khi dễ người ta.
Hai người đang chơi đùa nói giỡn, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa. Chỉ nghe Lê Hương ở ngoài cửa nói:
- Tướng quân, Phòng tiên sinh đến đây.
Trương Huyễn gật gật đầu, cười nói với kiều thê:
- Sắp tới Giang Đô rồi, thu dọn đồ đạc trước đi, ta đi gặp Phòng tiên sinh, quay lại sẽ tiếp tục bàn chuyện hài tử.
Lư Thanh lườm hắn một cái:
- Chàng đi đi! Ta cũng muốn thu thập một chút.
Lư Thanh đi tìm A Viên và Lê Hương thu dọn đồ đạc, Trương Huyễn thì đi ra khỏi khoang thuyền. Chỉ thấy Phòng Huyền Linh cười híp mắt đứng ở mép thuyền, Trương Huyễn cười nói:
- Quân sư dường như rất cao hứng?
- Mắt thấy sắp tới Giang Đô rồi, tâm tình tất nhiên không tồi.
Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh đi vào khoang thuyền nghị sự bên cạnh ngồi xuống, Phòng Huyền Linh chậm rãi nói:
- Lần này tướng quân được điều đến Giang Hoài, tuy rằng quyền lực tăng lớn, nhưng thách thức còn lớn hơn nữa. Hơn nữa binh lính đều là người Thanh Châu, hơi không thích ứng với khí hậu nóng ẩm của Giang Hoài cũng là một vấn đề. Cho nên ta đề nghị tướng quân ổn định đầu trận tuyến trước, sau đó từng bước đẩy mạnh, không thể nóng lòng lập công.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Mấy ngày nay ta cũng đã cẩn thận suy xét kế sách ở Giang Hoài, suy nghĩ cũng gần giống với quân sư. Vừa cấp cho triều đình một câu trả lời, lại không thể tổn hại lực lượng của chính mình, ta định đi ba bước.
- Tướng quân không ngại nói một chút, cụ thể là ba bước như thế nào? Ty chức nguyện chăm chú lắng nghe!
- Chi tiết cụ thể còn chưa suy nghĩ kĩ, nhưng phương hướng đã định rồi. Đầu tiên là khôi phục vận chuyển kênh Thông Tế. Đây là việc cấp bách, triều đình và thiên tử đang để ý chuyện này. Chỉ cần khôi phục giao thông bắc nam, cũng coi như cho triều đình một câu trả lời.
Phòng Huyền Linh cười gật gật đầu:
- Việc có nặng nhẹ, đây đúng là việc cấp bách, hẳn là ưu tiên xử lý, sau đó thì sao?
- Sau đó chính là chiêu mộ một đội thủy quân Giang Hoài. Tuy rằng chúng ta đã tiêu diệt một ít quỷ nước, nhưng cũng bởi vì chúng ta đã liệu địch trước. Ngẫm lại cũng rất đáng sợ, quỷ nước này làm cho chúng ta khó lòng phòng bị. Ta nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất để đối phó quỷ nước là chúng ta cũng phải có một đội quân quỷ nước.
- Nếu tướng quân lại chiêu mộ binh lính, triều đình sẽ nói sao?
- Chỉ chiêu 2000~3000 người chắc không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa ta có đầy đủ lý do, ta nghĩ có lẽ triều đình cũng sẽ không phản đối.
- Không biết bước thứ ba của tướng quân là gì?
Trương Huyễn cười cười nói:
- Bước thứ ba chính là nghĩ biện pháp thành lập liên hệ với Thanh Châu. Kỳ thật ta đã suy nghĩ cẩn thận, giữa quận Lang Gia và quận Giang Đô cũng chỉ cách có một quận Đông Hải. Nếu quân đội của chúng ta có thể đi vào quận Đông Hải, vậy thì có thể đả thông với quận Lang Gia.
Phòng Huyền Linh ngầm cười khổ. Y tìm đến Trương Huyễn chính là muốn nói với hắn chuyện này, nghĩ biện pháp thành lập căn cơ mới của mình ở Giang Hoài, nhưng Trương Huyễn lại vẫn nhớ mãi không quên Thanh Châu.
Phòng Huyền Linh không nói thêm gì nữa. Y ý thức được bây giờ còn chưa đến lúc nói chuyện này, chỉ có thể đợi về sau tìm cơ hội từ từ khuyên Trương Huyễn.
Đúng lúc này, bên ngoài có binh lính hô to:
- Tới Giang Đô rồi!
Trương Huyễn mừng rỡ, đứng lên đi ra ngoài khoang thuyền. Phòng Huyền Linh cũng đi theo ra ngoài, chỉ thấy xa xa mơ hồ thấy tường thành nguy nga của Giang Đô, giống hệt một con rồng đen nằm ngang trên bình nguyên bờ tây Hàn Câu, khí thế vô cùng đồ sộ. Bọn họ rốt cuộc đã tới thiên hạ đệ tam đại thành, Giang Đô.
***
Giang Đô chính là Dương Châu ngày nay, ở một bên sông Đại Vận và bờ bắc Trường Giang. Nó tựa như một cái cúc áo, cài hai mảnh vạt áo nam bắc. Bởi vậy nó có địa vị chiến lược cực kỳ trọng yếu đối với việc kết thúc mấy trăm năm phân chia nam bắc triều Tùy, cũng là thời kì trọng yếu nhất trong lịch sử Dương Châu. Nó là chỗ dựa phương bắc, căn cơ khống chế phía nam của vương triều Đại Tùy. Trên thực tế nó đã trở thành đô thành thứ ba của triều Tùy, gần với Lạc Dương và Trường An.
Tùy Đế Dương Quảng sau khi diệt Nam Trần vẫn sinh hoạt ở Giang Đô quản lý phía nam, ở nơi này suốt mười năm. Trong lòng Tùy đế Dương Quảng, Giang Đô lại có một ý nghĩa khó có thể thay thế. Ở mặt nào đó, nó chính là quê hương thứ hai của Dương Quảng, là nơi ông ta gắn bó.
Tuy rằng thành Giang Đô nằm trong quận Giang Đô, nhưng lại không có chút quan hệ nào với quận Giang Đô. Trước mắt, đóng giữ Giang Đô là đại tướng quân Trần Lăng kiêm nhiệm, nhưng người quản sự cụ thể lại là trưởng sử Vi Tranh. Mặt khác, quận nha Giang Đô cũng ở trong thành Giang Đô, sau khi Trương Huyễn đến, quân nha Chiêu thảo sử Giang Hoài cũng thiết lập ở thành Giang Đô.
Đội thuyền của Trương Huyễn chậm rãi lái vào Lăng Hồ ở thành bắc Giang Đô, nơi này là chỗ bỏ neo của thuyền rồng nam tuần thiên hạ. Trương Huyễn mang theo hơn một trăm chiếc thuyền lớn, đỗ ở bến tàu sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển hàng hóa của Giang Đô. Đội thuyền của hắn liền trực tiếp đỗ trong Lăng Hồ.
Hai vạn quân đội cũng đều hạ thuyền ở bờ tây Lăng Hồ. Nơi dừng chân của bọn họ đã được Binh bộ sắp xếp xong, chính là quân doanh trên bờ biển của Kiêu Quả Quân. Nơi này điều kiện cực kỳ tốt, doanh trại rộng rãi, sân huấn luyện chừng hơn một ngàn mẫu, còn có chuồng và trang trại chăn nuôi, cùng với vài chục kho hàng lớn, có thể để binh lính của Trương Huyễn hưởng thụ đãi ngộ của Kiêu Quả Quân.
Nhưng thuyền lớn của Trương Huyễn lại không bỏ neo trong hồ. Thuyền lớn dẫn theo mấy thuyền gia quyến tiếp tục xuôi nam, dừng lại trên bến tàu ngoài Giang Đô vài dặm.
Trên bến tàu cổ nhạc vang trời, cờ màu bay lên, một đám quan viên Giang Đô đã chờ đợi lâu ngày, bao gồm Lưu thủ Giang Đô, trưởng sử Vi Tranh, Thái thú quận Giang Đô Vương Quân Hạo, tướng phòng giữ Giang Đô Công Tôn Thượng Triết, cùng với Quận Thừa, Huyện lệnh, Tham quân các Tào, vân vân, hơn mười người.
Lúc này, thuyền của Trương Huyễn chậm rãi dừng hẳn trên bến tàu, đứng trên boong thuyền, Trương Huyễn bước nhanh đi xuống. Quan viên đứng chờ trên bờ chạy ra đón chào.