Người dẫn đầu chính là trưởng sử Vi Tranh. Vi Tranh là người Kinh Triệu, đồng tộc với Vi Vân Khởi. Bởi vì đại tướng quân Trần Lăng suất quân xuôi nam đối phó loạn phỉ Giang Nam Thẩm Pháp Hưng, trên thực tế thành Giang Đô do Vi Tranh chủ quản, ngay cả Hổ Nha Lang Tướng Công Tôn Thượng Triết cũng phải nghe Vi Tranh chỉ huy.
Vi Tranh vốn là Binh bộ Thị lang, biết Trương Huyễn, ông ta cười ha hả tiến lên chào:
- Chúng ta như sao chờ ánh trăng, cuối cùng cũng đợi được Trương tướng quân rồi, từ giờ có thể ngủ một giấc an ổn, không cần lo lắng loạn phỉ phá thành, thực lòng hoan nghênh Trương tướng quân!
- Vi Trưởng sử quá khách khí rồi, tiêu diệt loạn phỉ là chức trách phận sự của kẻ làm tướng, hy vọng chúng ta có thể chung sức hợp tác, sớm ngày bình ổn phỉ hoạn Giang Hoài.
- Đó cũng là điều chúng ta mong chờ.
Vi Tranh cười ha hả, giới thiệu những quan viên khác cho Trương Huyễn:
- Vị này chính là Thái thú quận Giang Đô Vương sứ quân, cũng là người quận Hà Bắc.
Vương Quân Hạo chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng có chút phúc hậu, ông ta vội vàng tiến lên chào Trương Huyễn. Trương Huyễn nghe thấy ông ta cũng là người quận Bắc Hải, lập tức cảm thấy thân thiết hơn vài phần, đáp lễ cười nói:
- Vương sứ quân là người nơi nào ở quận Bắc Hải?
- Hạ quan là người huyện Lâm Truy, lão phụ bây giờ còn đang ở quê nhà, ít nhiều cũng nhờ tướng quân bảo vệ huyện thành, trong lòng hạ quan vô cùng cảm kích.
Trương Huyễn đảm nhiệm Chiêu thảo sử Giang Hoài kiêm Ngự Sử Trung Thừa, sáu quận Giang Hoài đều bị hắn tiết chế, Vương Quân Hạo này cũng không ngoại lệ, cho nên ông ta có thể nói một câu “vô cùng cảm kích” liền vô hình trung kéo gần khoảng cách với Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười ha hả:
- Vương sứ quân không cần phải khách khí, lại nói ta còn phải làm phiền Vương sứ quân. Gia quyến một vài tướng lĩnh của ta cũng đi theo đến đây, chỉ sợ phải nhờ Vương sứ quân an bài chỗ ở một chút.
Vương Quân Hạo có chút khó xử. Nếu ít người thì không thành vấn đề, nếu quá nhiều người thì lại phiền toái. Ông ta nhìn thoáng qua Vi Tranh, Vi Tranh lập tức hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, cần phải an bài bao nhiêu gia đình?
- Cần chín mươi ba hộ …
Trương Huyễn nhìn ra bọn họ khó xử, lại nói:
- Không nhất định là nhà quan, nhà dân cũng được. Chúng ta xuất tiền thuê.
Vương Quân Hạo lập tức thở phào, chín mươi ba nhà quan ông ta đương nhiên không kiếm ra được, nhưng chín mươi ba nhà dân thì không có vấn đề. Huống chi đối phương còn nguyện ý trả tiền thuê. Cho dù là Giang Đô không đủ, Giang Dương phía nam Giang Đô cũng có thể được.
Nghĩ vậy, ông ta vỗ ngực một cái nói:
- Chuyện này cứ để hạ quan và Chu Huyện lệnh thương lượng sắp xếp, trong vòng hai ngày là làm xong.
- Vậy đa tạ Vương sứ quân rồi.
Lúc này, một gã mặc quân phục tướng lĩnh lại đi lên, không cần Vi Tranh giới thiệu, y chủ động thi lễ nói:
- Ty chức Công Tôn Thượng Triết, tham kiến Trương tướng quân.
Trương Huyễn nghe nói y chính là Công Tôn Thượng Triết binh bại Diêm Thành, không khỏi cẩn thận liếc mắt đánh giá y một cái.
***
Quân nha chiêu thảo sử của Trương Huyễn đã được thiết lập trước đó, ở phía bắc thành Giang Đô, dựa vào cửa thành bắc. Nơi này vốn là quan nha Chuyển Vận Sứ Giang Hoài, từ năm trước quan nha Chuyển Vận Sứ Giang Hoài đã được chuyển đến huyện Diên Lăng bên kia bờ sông, quan nha chỗ này liền bị bỏ trống.
Vốn định dời quận nha Giang Đô đến đó, nhưng vừa lúc Trương Huyễn lại được bổ nhiệm làm chiêu thảo sử Giang Hoài, chỗ quan nha này liền đổi thành quan nha chiêu thảo sử, quận nha Giang Đô vẫn phải sử dụng nha cũ.
Quân nha chiêu thảo sử rộng chừng ba mươi mẫu, bao gồm một quân doanh nhỏ rộng chừng mười mẫu và hai kho hàng rộng chừng năm mẫu. Điểm này khiến Trương Huyễn rất hài lòng, thân binh của hắn có thể trú đóng ở quân doanh nhỏ bên cạnh.
Quân nha này rất giống với các quan nha khác, chia làm tiền nha hậu trạch. Quan nha phía trước rộng chừng mười mẫu, nhà quan phía sau là chỗ ở của chủ quan, có điều hơi nhỏ một chút, chỉ có năm mẫu.
Vốn Vương Quân Hạo đã an bài cho Trương Huyễn một tòa nhà quan rộng tám mẫu, ngay đối diện với quân nha, nhưng Trương Huyễn lại quyết định nhường tòa nhà này cho các quan văn ở, hắn và gia quyến vẫn ở trong hậu trạch quân nha. Nhân khẩu nhà bọn họ không nhiều lắm, tuy rằng nhà nhỏ một chút, nhưng cũng đủ ở.
Liên tiếp ba ngày, trên dưới Thanh Long Quân đều bận rộn dàn xếp cuộc sống. Bọn lính phải đóng trại, gia quyến phải chuyển vào nhà mới. Chín mươi ba gia đình một nửa ở tại huyện Giang Đô, một nửa khác ở tại huyện Giang Dương cách Giang Đô chỉ vài dặm.
Quân nha bắt đầu vận chuyển, Phòng Huyền Linh được bổ nhiệm làm Trưởng sử, mấy tên tham quân còn đang trên đường tiến đến Giang Đô. Mặt khác còn có hơn mười văn thư tòng sự, đều là người trẻ tuổi được chiêu mộ từ Giang Đô quan học. Có thể nói đây là quan nha trẻ tuổi nhất Đại Tùy, người lớn tuổi nhất cũng không đến ba mươi.
Tuy rằng mấy tên tham quân còn chưa đến, nhưng hơn mười tòng sự đã bắt đầu bận rộn sửa sang lại hồ sơ quân đội. Mặt khác, bản đồ sáu quận Giang Hoài và tường đồ địa hình mà Trương Huyễn quan tâm nhất cũng được đưa tới từ các quận. Bước tiếp theo của Trương Huyễn chính là muốn khai thông kênh Thông Tế, hoàn toàn giải quyết sự quấy rầy của Đỗ Phục Uy trên kênh Thông Tế.
Bên trái nội đường nghị quân trong đại sảnh quân nha phủ kín bản đồ. Bản đồ Giang Hoài được đưa tới từ các quận có chừng mấy trăm bức đựng trong mấy hòm lớn. Quan phủ các quận cũng không biết Trương Huyễn cần bản đồ gì, đều đưa toàn bộ bản đồ tới.
Vài tên tòng sự đang bận rộn sửa sang lại bản đồ, Trương Huyễn thì ngồi xếp bằng ở trên tháp, nhìn kỹ một bức bản đồ đã vàng ố, chính là bản đồ hành quân tác chiến nam chinh triều Trần của hơn mười vạn quân Tùy năm đó.
Loại bản đồ tác chiến này bình thường có hai phần, quân đội lưu một phần, nộp lên trên Binh bộ một phần. Trương Huyễn không ngờ đến Giang Đô cũng có một phần, mặt trên còn có con dấu của Bình nam Trưởng sử Cao Quýnh, đây là phần lưu trong quân đội.
Tuy rằng đã cách đây ba mươi năm, nhưng phần bản đồ này vẫn giữ lại phần lớn tin tức hành quân tác chiến hữu dụng như cũ. Nơi nào có thể trú doanh, nơi nào có cầu bắc qua, nơi nào dễ dàng bị mai phục, nơi nào có bãi đất có thể thiết lập trạm gác, vân vân, có trên địa đồ vừa xem hiểu ngay.
Hai mươi mấy bức bản đồ nam chinh này khiến Trương Huyễn yêu thích không buông tay, tác dụng đối với hắn quá lớn.
Lúc này, một tên binh lính ở nhà dưới bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Công Tôn tướng quân cầu kiến!
Công Tôn Thượng Triết đến đây. Mấy ngày hôm trước, trong lần đầu gặp mặt, Trương Huyễn chỉ hàn huyên với y vài câu, còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi y, Trương Huyễn liền phân phó:
- Nhanh chóng mời y vào!
Không bao lâu sau, Công Tôn Thượng Triết được đưa vào trắc đường, y thấy bản đồ ngập cả sảnh đường, không khỏi ngây người một chút. Trương Huyễn đi lên trước cười nói:
- Không có thời gian đi các nơi tuần tra, cũng chỉ có thể thông qua bản đồ để lý giải.
Công Tôn Thượng Triết tuổi chừng bốn mươi, bộ dạng lưng hùm vai gấu, vô cùng uy mãnh. Trước mắt y đang được phong làm Hổ Nha Lang Tướng, là phó chức của Hổ Bí Lang Tướng, coi như là tướng lĩnh trung cao cấp. Hơn nữa Công Tôn Thượng Triết đảm nhiệm Hổ Nha Lang Tướng đã được năm năm, kinh nghiệm lý lịch hơn Trương Huyễn nhiều. Hơn nữa y còn là phụ tá đắc lực của Trần Lăng, làm người luôn cao ngạo.
Nhưng nửa tháng trước y bị Đỗ Phục Uy đánh đến toàn quân bị diệt ở Diêm Thành. Y rất sợ triều đình xử phạt, liền mất đi ngạo mạn ngày xưa. Hơn nữa y cần Trương Huyễn thay mình nói tốt với triều điình, cho nên tư thái của y thật sự rất thấp, cung kính thi lễ với Trương Huyễn:
- Ty chức tham kiến Chiêu thảo sứ tướng quân!
- Không cần phải khách khí, mời ngồi!
Trương Huyễn gọi Công Tôn Thượng Triết đến đại sảnh, mời y ngồi xuống, lại lệnh cho thân binh dâng trà. Công Tôn Thượng Triết đánh giá bản đồ đầy phòng một chút, nói:
- Vùng Giang Hoài nhiều sông, sông lại thường xuyên tràn ra thay đổi tuyến đường. Những bản đồ này đã cũ lắm rồi, tướng quân cũng đừng quá tin tưởng.
Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:
- Đa tạ Công Tôn tướng quân nhắc nhở, xem ra ta còn phải phái người đi tra xét cụ thể xác nhận một chút, phòng ngừa bản đồ có sai sót.
Lúc này, thân binh dâng trà lên cho bọn họ, Trương Huyễn nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi hỏi:
- Tướng quân có thể tỷ mỉ kể lại trận chiến bại ở Diêm Thành không, ta muốn biết một chút về cách dụng binh của Đỗ Phục Uy.
Công Tôn Thượng Triết thở dài:
- Trận chiến bại ở Diêm Thành khiến ta vô cùng nhục nhã, nhưng lại làm ta sợ hãi cho đến bây giờ. Kỳ thật không phải Đỗ Phục Uy, mà là Miêu Hải Triều, người này thật sự là gian xảo vô cùng, từng bước mai phục, cuối cùng làm ta bị mắc lừa.
- Ta xin lắng tai nghe!
- Sau khi Miêu Hải Triều đánh cướp quan lương, đại tướng quân lập tức lệnh cho ta lấy lại quan lương, cũng khơi thông giao thông kênh Thông Tế. Lúc ấy ta dẫn năm nghìn quân bắc thượng, khi đi tới huyện Cao Bưu, không ngờ phát hiện một con thuyền dân đúng là thuyền vận lương bị mất tích, ta liền truy vấn gốc gác của chiếc thuyền. Người chèo thuyền kia nói y mua được của người quen ở huyện Diêm Thành với giá ba mươi xâu tiền, ta liền hoài nghi lương thảo bị giấu ở Diêm Thành, lập tức dẫn năm nghìn quân thẳng hướng Diêm Thành.
- Hẳn là Công Tôn tướng quân tìm được đội thuyền ở Diêm Thành!
Trương Huyễn cười nói.
- Tướng quân nói không sai, ta liên tục phát hiện manh mối, cuối cùng tìm được thuyền lương mất tích trong một bãi cỏ lau ở Diêm Thành, một trăm ngàn thạch lương thực đều đang ở trên thuyền lương. Nhưng rất nhanh ta phát hiện, trong bọc lương thực căn bản không phải lương thực mà là cát. Ngay lúc đó ta đã biết mình mắc mưu, bãi cỏ lau bốc cháy lớn, bao vây toàn bộ binh lính của ta…
Nước mắt chảy ra từ trong mắt Công Tôn Thượng Triết, y hung hăng đấm một cái lên bàn, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Khi ta liều chết chạy ra khỏi biển lửa trở về huyện Diêm Thành, phát hiện tửu quán, quán trà chỉ đường cho ta đều đã bị thiêu hủy. Sau đó mới biết được những cửa hàng này đã bị hoang phế nhiều năm, ngay trước lúc ta đến mới được sửa chữa đổi mới lại hoàn toàn. Ta thậm chí còn chưa thấy được bộ dạng Miêu Hải Triều ra sao, năm nghìn huynh đệ đã toàn quân bị diệt!
Trương Huyễn yên lặng không nói gì, hắn có thể hiểu được nỗi thống khổ của Công Tôn Thượng Triết, cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi. Nếu thủ hạ của Đỗ Phục Uy đã giảo hoạt như thế, vậy Đỗ Phục Uy chẳng phải càng thêm đáng sợ sao?
- Không biết Đỗ Phục Uy ở nơi nào?
Trương Huyễn tạm thời không hỏi Miêu Hải Triều, hắn quan tâm Đỗ Phục Uy hơn.
- Sào huyệt của Đỗ Phục Uy rất nhiều, chí ít có hai ba mươi chỗ. Cụ thể y ở nơi nào? Không có ai biết. Ta chỉ biết huyện Hóa Minh là một nơi, Miêu Hải Triều trú binh ở nơi đó.
Trương Huyễn chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi:
- Tướng quân nói thẳng cho ta biết, sáu quận Giang Hoài còn nguyện trung thành với triều đình không?
Công Tôn Thượng Triết cười khổ một tiếng nói:
- Trương tướng quân cũng từ Thanh Châu đến đây. Lúc trước vùng Thanh Châu có tình trạng gì, Giang Hoài bây giờ chính là tình trạng đó.
Trương Huyễn chậm rãi gật đầu, quả nhiên bị mình đoán trúng.