Trương Huyễn nói chuyện với Công Tôn Thượng Triết nửa canh giờ mới để y rời đi, cũng đáp ứng thay y nói tốt với triều đình cho y một chút.
Trương Huyễn trở lại Quân nghị đường đã thấy Phòng Huyền Linh đứng ở nhà trước. Phòng Huyền Linh mới từ phủ nha lưu thủ Giang Đô trở về, y đi lên trước cười nói:
- Hôm nay tướng quân hẳn là thu hoạch không tồi!
- Nói chuyện với người biết chuyện một chút, trong lòng nhiều ít cũng có nắm chắc, tình huống bên quân sư thế nào?
Hôm nay Phòng Huyền Linh đi làm thủ tục lấy lương thực, Binh bộ hứa hẹn cho bọn họ mười vạn thạch lương thực, thiên tử Dương Quảng cũng phê chuẩn, lấy từ trong kho lương Giang Đô.
Phòng Huyền Linh đi theo Trương Huyễn vào đại sảnh, hai người ngồi xuống nói:
- Vi Tranh đáp ứng giao mười vạn thạch lương thực cho chúng ta trong hai lần, năm vạn thạch trước, sau đó mỗi tháng cấp một vạn thạch.
- Vì sao ông ta không cấp luôn một lần cho chúng ta, còn muốn chia ra giao hàng?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
- Bọn họ cũng khó xử. Vốn trong kho còn tồn năm mươi vạn thạch, kết quả mười vạn thạch bị Đỗ Phục Uy cướp đi, bọn họ còn phải chi mười vạn thạch nữa vào kinh, cũng chỉ còn lại có ba mươi vạn thạch. Sau đó cho chúng ta mười vạn thạch, Binh bộ cũng phê chuẩn cấp cho bên đại tướng quân Trần Lăng mười vạn thạch, cuối cùng trong kho chỉ còn lại có khoảng tám vạn thạch. Vi Tranh nói cho ta biết, ông ta sợ lại xảy ra chuyện gì, áp lực quá lớn.
Trương Huyễn khoanh tay đi tới lui vài bước, quay đầu nói với Phòng Huyền Linh:
- Nếu Vi Tranh phải vận lương bắc thượng, vẫn gặp phải uy hiếp bị cướp lương. Vốn ta định chiêu mộ ba nghìn quỷ nước huấn luyện trước, hiện tại xem ra thời gian không cho phép rồi. Chúng ta nhất định phải mau chóng hành động, khai thông tuyến vận chuyển trên kênh Thông Tế. Cũng chỉ có đưa một câu trả lời cho triều đình trước, chúng ta mới có đủ lý do chiêu mộ thủy binh.
Phòng Huyền Linh hoàn toàn có thể lý giải tâm lý có chút vội vàng của Trương Huyễn. Chỉ có thành công đi bước đầu tiên, bọn họ mới có thể đứng vững ở Giang Hoài. Đây cũng là một bước đi cực kỳ trọng yếu.
Phòng Huyền Linh trầm tư chốc lát nói:
- Tướng quân định xuống tay như thế nào?
Trương Huyễn chậm rãi nói:
- Công Tôn Thượng Triết cho ta một manh mối trọng yếu nhất, ta định bắt tay làm từ huyện Hóa Minh.
***
Hai ngày sau, quân Tùy đến Giang Hoài rốt cuộc xuất binh, Trương Huyễn lưu lại cho Bùi Hành Nghiễm năm nghìn quân hợp tác phòng thủ Giang Đô. Chính hắn tự mình dẫn một vạn năm nghìn quân và tám mươi chiến thuyền, thuỷ bộ đồng tiến, dọc theo Hàn Câu trùng trùng điệp điệp xuất phát đi về phía bắc.
Lúc này thế lực của Đỗ Phục Uy đã sớm thẩm thấu vào quận Giang Đô. Ở hai bên bờ Hàn Câu, thậm chí trong thành Giang Đô cũng đầy thám tử. Quân Tùy vừa mới xuất phát, lập tức có thám tử dùng chim bồ câu truyền tin khẩn cấp báo cho Đỗ Phục Uy biết.
Đỗ Phục Uy là một kẻ vô cùng đa nghi, có hai mươi mấy người nằm vùng ở Giang Hoài, chính y cũng không có chỗ ở cố định, cách mỗi nửa năm sẽ đổi một nơi.
Lúc này Đỗ Phục Uy đang ngồi trong sào huyệt Liên Hồ ở quận Lịch Dương. Mặt nước Liên Hồ rộng mấy trăm khoảnh, dựa vào núi La Trụ. Trên mặt nước có một hòn đảo, tên là Liên Hoa Đảo, rộng chừng trăm mẫu, ngoại hình giống như một đóa hoa sen, hồ cũng bởi vậy được đặt tên.
Nơi Đỗ Phục Uy ở là bờ đông Liên Hồ, dựa núi gần sông, là một quân doanh rộng năm trăm mẫu, có chừng năm ngàn người đóng quân. Bốn phía có ruộng rộng ngàn khoảnh, do gia quyến quân phản loạn phụ trách trồng trọt. Một khi quan binh đi tới bao vây tiễu trừ, bọn họ sẽ lập tức thối lui đến trên núi La Trụ phòng ngự, hoặc là trực tiếp lui nhập Trường Giang.
Tuy rằng quân doanh của Đỗ Phục Uy đã an bài tốt đường lui nhưng trên thực tế bọn họ chưa từng gặp phải quan binh đến bao vây tiễu trừ. Ngoài hai mươi dặm chính là huyện Lịch Dương, bọn họ cũng bình an vô sự. Bất luận người sáng suốt nào cũng nhìn ra được, nếu quan phủ Lịch Dương và quân phản loạn không có vấn đề gì, đó mới là gặp quỷ.
Trên thực tế, Đỗ Phục Uy sở dĩ có thể tung hoành Giang Hoài, cũng là vì y rất có thủ đoạn. Bọn họ xuống sông uống nước, cướp thương thuyền trên sông Trường Giang và kênh Thông Tế, cũng thường xuyên chém giết các quận Trung Nguyên.
Nhưng đối với người địa phương Giang Hoài lại không đụng đến, bởi vậy người Giang Hoài có chút nể phục Đỗ Phục Uy. Về phương diện khác, đối với quan địa phương Đỗ Phục Uy cũng là ân uy cùng tế. Nếu âm thầm đầu hàng y, y sẽ rất có lễ độ, càng không quấy rối. Nhưng quan viên nào dám đối nghịch với y, y lại hạ thủ rất độc ác, ngay cả vợ con cũng không tha.
Cứ như vậy, quan viên các quận Giang Hoài đều bị y thu thập. Đồng thời, Đỗ Phục Uy cũng không làm khó xử quan địa phương. Nơi ở của y phần lớn không thiết lập trong thành, không phải trên núi cao, chính là hồ nước, thuỷ bộ ăn sạch, được xưng là Giang Hoài Lang.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như Miêu Hải Triều chiếm cứ huyện Hóa Minh. Đó cũng là quân đội duy nhất của Đỗ Phục Uy chiếm cứ huyện thành.
Trong quân doanh dưới chân núi La Trụ, Đỗ Phục Uy vừa mới mở thư do chim bồ câu đưa tới, nội dung trong thư khiến y không thể không hít sâu một hơi lạnh. Trương Huyễn dẫn chủ lực quân Tùy thủy bộ cùng tiến bắc thượng, ý đồ không rõ.
- Mau mời Tả quân sư đến!
Đỗ Phục Uy hô.
Không bao lâu sau, một văn sĩ trung niên bước nhanh vào đại trướng của Đỗ Phục Uy. Người này tên là Tả Tài Tương, vốn là trùm thổ phỉ vùng Hoài Bắc. Sau khi đầu phục Đỗ Phục Uy, vì túc trí đa mưu mà được phong làm quân sư. Y đi vào đại trướng cười nói:
- Tướng quân, bên phía quân Tùy có động tĩnh rồi sao?
- Sao quân sư biết?
Đỗ Phục Uy không hiểu hỏi.
- Rất đơn giản, Trương Huyễn được vương triều Tùy khẩn cấp phái đến Giang Hoài. Nếu hắn thật sự không khai thông kênh Thông Tế, hoàng đế triều Tùy chẳng phải gấp đến độ giơ chân rồi sao.
- Quân sư cảm thấy hắn đến sông Hoài?
Tả Tương Tài gật gật đầu:
- Nhất định là đi sông Hoài, nếu ta không có đoán sai, mục tiêu của hắn chính là huyện Hóa Minh. Mỗi người Giang Hoài đều biết nơi đó là căn cơ của chúng ta ở sông Hoài, Trương Huyễn không đến đó thì đi đâu?
Trong lòng Đỗ Phục Uy bực bội một trận, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Mấy năm nay y dần dần phát triển lớn mạnh ở Giang Hoài, triều đình cũng không làm gì y. Nhưng từ khi y xuất binh cướp bóc mười vạn thạch lương thực ở Giang Đô, y liền bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Y vốn muốn lấy đại quân Ngõa Cương, trở thành nghĩa quân đứng đầu thiên hạ. Nhưng dường như nghĩa quân thiên hạ cũng không thừa nhận y, ngược lại đưa tới việc quân Tùy đến bao vây tiễu trừ. Điều này làm cho y có cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tả Tương Tài cảm giác được sự uể oải của Đỗ Phục Uy, liền khuyên y:
- Việc đã đến nước này, tướng quân nhượng bộ cũng vô dụng, cũng may địa bàn của chúng ta rộng lớn, không cần đánh bừa với quân Tùy. Chúng ta đi, nếu quân Tùy một mình xâm nhập, chúng ta liền bao vây tiêu diệt. Nếu quân Tùy xuất kích tứ phía, chúng ta liền tiêu diệt từng bộ phận. Ngược lại thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, Trương Huyễn cũng không quá hai vạn người, không đủ gây sợ hãi.
Sách lược của quân sư khiến trong lòng Đỗ Phục Uy thoáng nhẹ nhõm, y thở dài nói:
- Rất nhiều người đều cầu ta tập trung binh lực quyết chiến với quân Tùy. Thậm chí ngay cả Phụ Công Thạch cũng viết thư khuyên ta suy xét ý kiến của chư tướng. Ta lại cảm thấy chưa đến lúc, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Đối với Trương Huyễn ta hoàn toàn không biết gì cả, lại lỗ mãng dốc binh quyết chiến một trận với hắn, đó mới thật sự là không khôn ngoan!
- Tướng quân sở kiến cao minh. Vả lại Trương Huyễn ở Giang Hoài cũng không phải là một chốc, sau khi hiểu rõ hắn chúng ta lại quyết chiến với hắn cũng chưa muộn. Có điều ta cảm thấy trong lòng tướng quân có chút e ngại hắn, ta nói không sai chứ?
Đỗ Phục Uy nửa ngày mới khẽ gật đầu một cái:
- Quân sư nói không sai, bởi vì ta là người quận Tề, ta rất rõ ràng tình hình quận Tề và quận huyện xung quanh đó. Không ngờ hắn có thể quét ngang Thanh Châu, còn lấy yếu thắng mạnh, toàn diệt tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng, đánh cho Vương Bạc tè ra quần. Đây là một kình địch không thua gì Trương Tu Đà. Nhưng chính vì e ngại, cho nên mới cẩn thận, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
- Nếu tướng quân cũng hiểu là nên cẩn thận, vậy xin tướng quân truyền lệnh, bảo Miêu Hải Triều nhanh chóng rút khỏi huyện Hóa Minh. Trước tiên bảo tồn thực lực, sau khi đại quân của Trương Huyễn lui về, chúng ta lại trở về sông Hoài lần nữa cũng không muộn.
- Vậy nghe theo quân sư!
Lúc này Đỗ Phục Uy ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, truyền lệnh Miêu Hải Triều nhanh chóng rút lui khỏi huyện Hóa Minh, không được nghênh chiến với quân Tùy, kẻ trái lệnh chém!
***
Đại quân của Trương Huyễn hành quân bốn ngày đã tới huyện Hu Dị, nhưng Trương Huyễn cũng không tiếp tục tây tiến mà là hạ đại doanh ở huyện Hu Dị. Cùng lúc đó, Trương Huyễn nhận được tình báo mới nhất, hơn một vạn tặc binh ở huyện Hóa Minh đã rút lui. Huyện Hóa Minh bây giờ gần như trở thành một tòa thành trống.
Đại trướng trong quân cực kỳ náo nhiệt, bốn gã phó chức tham quân Giang Đô vừa lúc gặp được đại quân của Trương Huyễn trên đường, trực tiếp biên chế vào trong quân đội.
Bốn gã tham quân chính là bốn người Lư Nguyên Khánh, Bùi Hoằng, Lý Thanh Minh và Thôi Nguyên Hàn. Bọn họ đều gánh vác kỳ vọng của gia tộc, tham gia đội quân phát triển nhất Đại Tùy trước mắt này. Mặc dù bọn họ đều là thư sinh, nhưng tài học ít có trong quân đội, có thể trợ giúp Phòng Huyền Linh giải quyết tạp vụ nặng nề. Bọn họ đến liền nhận được sự hoan nghênh của Trương Huyễn.
Lúc này, bốn gã tham quân cũng tham dự nghị sự quân vụ. Bọn họ ngồi ở một bên, lẳng lặng lắng nghe Trương Huyễn giảng giải thế cục trước mắt cho mọi người.
- Căn cứ vào tình báo mới nhất của thám báo, quân đội Miêu Hải Triều tối qua đã rút lui suốt đêm khỏi huyện Hóa Minh, cưỡi mấy trăm chiếc thuyền rời đi. Trước mắt phương hướng không rõ, hơn nữa kho hàng cũng bị bọn chúng mang đi hết. Nói cách khác, hiện tại chúng ta đánh đến huyện Hóa Minh cũng không thu hoạch được gì, cho nên ta đang nghĩ rốt cuộc Miêu Hải Triều đi nơi nào? Trực giác nói cho ta biết, bọn họ đi nơi này!
Trương Huyễn chỉ vào Hoán Thủy trên bản đồ nói:
- Đây là con sông song song với kênh Thông Tế, chỗ gần nhất chỉ có hai mươi dặm, ở giữa có sông nhỏ liên kết. Bọn họ lui về Hoán Thủy, vẫn có thể tiếp tục cắt đứt vận chuyển kênh Thông Tế như trước.
Lúc này, Phòng Huyền Linh cười nói:
- Nếu tướng quân cảm thấy bọn họ muốn tiếp tục cắt đứt kênh Thông Tế, như vậy ta cũng có một kế, có thể thử xem Miêu Hải Triều có thật sự tới Hoán Thủy hay không?