Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 460 - Chương 417: Kế Sách Thăm Dò

Chương 417: Kế sách thăm dò
Chương 417: Kế sách thăm dò

Hoán Thủy là một trong những con sông trọng yếu của địa khu Trung Nguyên, cũng là một nhánh sông Hoài. Từ trên xuống dưới dọc theo quận Lương, quận Tiếu, quận Bành Thành và quận Hạ Bì, chảy qua ngàn dặm, cuối cùng chảy vào phía tây sông Hoài ở huyện Hóa Minh.

Hoán Thủy hoàn toàn song song với kênh Thông Tế, chỗ cách xa nhau nhất cũng chi có trăm dặm, ở huyện Trần Lưu thậm chí còn hòa làm một thể với kênh Thông Tế.

Phần lớn bộ phận hai nhánh sông cách xa nhau chừng hai mươi dặm, bởi vì Trương Huyễn đánh bại Miêu Hải Triều đánh lén ở gần huyện Hu Dị, Miêu Hải Triều luôn hoành hành cướp bóc trên sông Hoài bị ép phải rút lui về phía tây, khiến cho đoạn kênh Thông Tế trên sông Hoài không còn thủy tặc lui tới.

Mấy ngày này, một vài thương thuyền vì tránh phỉ hoạn mà dừng lại ở quận Tiếu và quận Bành Thành lại bắt đầu đi trên kênh Thông Tế lần nữa.

Buổi chiều ngày nọ, một đội thuyền nhỏ do năm chiếc thuyền hàng cỡ trung tạo thành dọc theo kênh Thông Tế đi về phía bắc. Trên thuyền hàng có chở vải vóc. Trên bờ, hơn mười người kéo thuyền đang chậm rãi kéo thuyền đi.

Đội thuyền nhỏ này tổng cộng có năm chiếc thuyền hàng, trên thuyền hàng có cắm cờ tam giác của hãng thuyền Hồng Ký. Hãng thuyền Hồng Ký là một trong năm hãng thuyền lớn của quận Giang Đô, có hơn hai trăm thuyền vận chuyển hàng hóa lớn nhỏ, lấy cước phí vận chuyển.

Quân đội Đỗ Phục Uy cắt đứt kênh Thông Tế, ảnh hưởng rất lớn đối với những hãng thuyền này, gần như chặt đứt đường sống của bọn họ. Nhưng tin tức của bọn họ cũng nhạy bén nhất. Sau khi kênh Thông Tế vừa mới khôi phục thông hành, bọn họ liền lập tức chiếm được tin tức, bắt đầu cấp bách khó nhịn nổi vận chuyển hàng hóa bắc thượng.

Quản sự của đội tàu này họ Tưởng, là một người đàn ông tinh tráng tầm hơn bốn mươi tuổi, đã có hai mươi năm chạy thuyền. Kênh Thông Tế được khai thông, ông ta là quản sự của đội tàu đầu tiên, hiểu rõ hai bên bờ kênh Thông Tế như lòng bàn tay, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Lần này ông ta suất lĩnh hai mươi tên tiểu nhị áp tải thuyền bắc thượng, mỗi người đều vô cùng khẩn trương.

- Tưởng quản sự, phía trước chính là Lộc Nhi Câu!

Một gã tiểu nhị hô lớn.

Sắc mặt Tưởng quản sự trở nên nghiêm túc. Lộc Nhi Câu là đoạn sông nhỏ nối tiếp vùng Hoán Thủy và kênh Thông Tế ở huyện Vĩnh Thành quận Tiếu, cũng là nơi mà thủy tặc dễ dàng lui tới nhất. Bởi vì bên bờ Hoán Thủy dựa vào Kê Sơn, một khi thủy tặc đánh cướp được, sẽ trốn lên Kê Sơn.

- Bảo người lái thuyền lái nhanh hơn, phải nhanh chóng đi qua chỗ này!

Tưởng quản sự nhìn sắc trời một chút, đã là hoàng hôn rồi, còn những hai dặm nữa mới ra khỏi Lộc Nhi Câu, bọn họ nhất định phải đi qua trước khi trời tối.

Nhưng bình thường mọi chuyện đều là như vậy, càng sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.

Đội tàu mới đi chưa được nửa dặm, phía trước đã xuất hiện một dãy thuyền nhỏ chừng hơn hai mươi chiếc. Tưởng quản sự và bọn tiểu nhị giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tưởng quản sự hung hăng dẫm chân một cái, bọn họ vẫn gặp phải thủy tặc rồi.

- Dừng thuyền, treo cờ hàng!

Những người đi đường có quy củ, thủy tặc trên kênh Thông Tế cũng không ngoại lệ. Thương thuyền chỉ cần không phản kháng, mặc cho bọn chúng cướp bóc, bình thường đều có thể giữ được tính mạng. Thủy tặc cũng không muốn làm quá, vậy sẽ chặt đứt tài lộ của bọn chúng.

Con thuyền chậm rãi dừng lại, hơn mười người kéo thuyền hô một tiếng chạy đi. Năm chiếc thuyền hàng lẳng lặng dừng ở bờ đông, tựa như năm con thuyền dê đợi bị làm thịt. Hai mươi mấy thuyền thủy tặc nhanh chóng bao vây chỗ này lại.

Lúc này, trên con thuyền hàng cuối cùng, hai gã tiểu nhị mới tới thấp giọng hỏi:

- Không phải kênh Thông Tế không còn thủy tặc nữa sao? Bọn thủy tặc này chui từ đâu ra.

Mấy tên tiểu nhị khác quá mức sợ hãi, vội vàng quát mắng khiển trách:

- Chớ nói nhảm, các ngươi không thấy cờ đầu sói treo trên thuyền nhỏ sao? Đây là thuyền con của Đỗ Phục Uy, từ bên Hoán Thủy kia tới.

Hai gã tiểu nhị nhìn nhau, chậm rãi thối lui đến sau thuyền, thừa dịp mọi người không chú ý, bọn họ vô thanh vô tức lẩn vào trong nước.

Lát sau, hai mươi chiếc thuyền con bao quanh, nhóm thủy tặc đều lên thuyền, thủy tặc cầm đầu nhận ra Tưởng quản sự, cười mắng:

- Ta còn nói là ai ăn tim gấu gan báo, vẫn dám chạy thuyền trên kênh Thông Tế, hóa ra là hãng thuyền Hồng Ký, các ngươi chán sống sao?

Tưởng quản sự sợ tới mức quỳ xuống cầu xin:

- Tam gia, chúng ta cũng là vì kiếm miếng cơm ăn, bất đắc dĩ thôi! Cầu tam gia giơ cao đánh khẽ.

- Giơ cao đánh khẽ cái gì, ai cũng giơ cao đánh khẽ, chúng ta ăn không khí sao? Lần này Miêu tướng quân có lệnh, ngay cả thuyền cũng mang đi. Các ngươi hoặc là rời thuyền hoặc là đi theo chúng ta.

Tưởng quản sự hoảng hồn:

- Tam gia, không phải theo quy củ thì lưu ba thành hàng cho chúng ta sao? Các ngươi lấy hết toàn bộ, chúng ta trở về không biết ăn nói làm sao đâu!

- Ít nói nhảm, quy củ thay đổi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, dám ương ngạnh đi trên kênh Thông Tế không giết các ngươi đã là giơ cao đánh khẽ rồi, mau cút!

Tưởng quản sự vạn bất đắc dĩ, chỉ đành cầm mấy đồ cá nhân của mình nhảy thuyền bơi vào bờ. Đám quân giặc lần lượt lên thuyền hàng, vừa nói chuyện vừa lái năm chiếc thuyền hàng về phía Lộc Nhi Câu cách đó không xa.

Nhưng bọn họ lại không chú ý tới, dưới con thuyền chở hàng cuối cùng, có hai ống sậy bám sát theo đáy thuyền.

***

Trong đại doanh quân Tùy ở huyện Du Hị, kỵ tào tham quân mới nhậm chức Lý Thanh Minh vội vàng đi vào đại trướng. Trong quân Ký thất tham quân là thư ký của Trương Huyễn, trước mắt tạm thời để trống, Lục Sự Tham Quân do Phòng Huyền Linh kiêm nhiệm, Binh Tào Tham quân do Lư Khánh Nguyên đảm nhiệm, Thương Tào Tham Quân là Bùi Hoằng, Khải Tào Tham quân là Thôi Nguyên Hàn, Lý Thanh Minh thì đảm nhiệm Kỵ tào tham quân, chính là phụ trách các loại tạp vụ kỵ binh. Bởi vì kỵ binh quân Tùy không nhiều lắm, tình báo truyền về và sự vụ cũng đều do Lý Thanh Minh phụ trách.

Lý Thanh Minh bước nhanh vào đại trướng, khom mình thi lễ với Trương Huyễn:

- Khởi bẩm tướng quân, bên thuyền hàng đã có tin tức truyền đến!

Tinh thần Trương Huyễn rung lên, để bút xuống hỏi:

- Thế nào?

- Thám báo của chúng ta đã tìm được đội tàu của Tưởng quản sự, một tên chính là thủ hạ của Miêu Hải Triều giết ra từ Lộc Nhi Câu, bắt đi năm chiếc thuyền hàng. Hai huynh đệ của chúng ta cũng đã đi theo thuyền hàng rồi, tạm thời chưa có tin tức.

Trương Huyễn bước nhanh đến trước giá gỗ, trên giá gỗ có treo một bức bản đồ kênh Thông Tế. Đây chính là bản đồ do quan nha Chuyển Vận Sứ lưu lại, cực kỳ tỉ mỉ thực dụng. Rất nhanh hắn đã tìm được Lộc Nhi Câu, ở phụ cận huyện Vĩnh Thành quận Tiếu, nối tiếp Hoán Thủy và kênh Thông Tế, dài chừng hai mươi dặm, nhưng thật ra là một kênh bổ sung nước.

Ở bờ tây Hoán Thủy có một ngọn núi lớn, tên là Kê Sơn, núi cao rừng rậm, chính là một nơi ẩn thân rất tốt.

Lúc này, Phòng Huyền Linh cũng nhận được tin tức vội vàng tới, y thấy Trương Huyễn trầm tư không nói, liền cười nói:

- Tướng quân là lo lắng Miêu Hải Triều đang dùng kế dụ binh sao?

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Từ bài học của Công Tôn Thượng Triết, ta quả thật có chút lo lắng Miêu Hải Triều đang dùng kế dụ binh.

Phòng Huyền Linh mỉm cười:

- Công Tôn Thượng Triết là vì ngây thơ mà mắc bẫy, y căn bản không ý thức được mình đã chui vào bẫy của quân phản loạn. Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta đã biết trước mối họa, vì sao không thể tương kế tựu kế.

Trương Huyễn lại đi vài bước, dứt khoát hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị xuất phát!

Một lúc lâu sau, một vạn năm ngàn quân Tùy nhổ trại khởi binh, thủy bộ đồng tiến đến huyện Hóa Minh. Giữa trưa, bọn họ đã tới thành trống huyện Hóa Minh. Quân Tùy không dừng lại, sau khi vượt qua sông Hoài ở huyện Hóa Minh, tiếp tục đi về phía tây bắc đến Hoán Thủy vào Hoài Khẩu.

Ven bờ phía bắc Hoán Thủy là bình nguyên sông Hoài, địa thế bằng phẳng, rừng rậm rậm rạp. Ở thời kỳ nam bắc giằng co, nơi này là khu hoãn xung quân sự, nhân khẩu rất thưa thớt, đồng thời cũng là thiên hạ của bọn trộm cướp và quân đội tập trung tàn sát bừa bãi. Nhưng từ khi triều Tùy mở rộng về phía nam Bắc Chu, nhân khẩu cũng dần dần tụ tập ở đây. Một đường bắc thượng có thể nhìn thấy từng thôn trang đứng sừng sững trong bóng chiều, hai bên bờ sông là từng mảnh ruộng lúa mênh mông.

Sau khi tiến vào Hoán Thuỷ, tốc độ của quân Tùy rõ ràng chậm hẳn đi. Trương Huyễn biết đối phương nhất định đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình. Hơn mười ngày trước mình toàn diệt quân đánh lén của đối phương trên sông Hoài, đối phương làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Quan trọng hơn là trước mắt hai quân đang sống chết chiến đấu kịch liệt, Miêu Hải Triều sao còn có tâm tư tiếp tục chặn thuyền hàng trên kênh Thông Tế? Như vậy không phải là bại lộ hành tung của mình sao?

Trực giác nói cho Trương Huyễn, đây là quân địch đang cố ý bại lộ hành tung, dụ dỗ mình vào bẫy, tái diễn cảnh tượng Công Tôn Thượng Triết toàn quân bị diệt ở Diêm Thành.

Mặc dù như thế, Trương Huyễn vẫn cẩn thận từng bước, phái ba trăm tên thám báo chia làm ba mươi đội tuần tra ven bờ phía bắc Hoán Thủy, bất kỳ một dấu vết nào để lại bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Trên thực tế Hoán Thủy nằm trong quận Hạ Bì, nhưng đi thêm trăm dặm về phía tây bắc lại tiến vào quận Bành Thành. Bên bờ sông Hoán Thủy ở quận Bành Thành có hai huyện thành, một tên là huyện Cốc Dương, một tên là huyện Kỳ. Sau khi đi qua huyện Kỳ sẽ tiến vào quận Tiếu. Dựa theo phỏng đoán của Trương Huyễn, quân đội của Miêu Hải Triều đang ẩn núp ở huyện Lâm Hoán quận Tiếu.

Huyện Lâm Hoán là một huyện nhỏ, nhân khẩu chỉ có mấy ngàn người, hơn một ngàn gia đình. Thành trì rộng tầm mười dặm, bởi vì dựa vào Hoán Thủy và kênh Thông Tế, đất đai hai bên bờ sông rất phì nhiêu, nhân dân trong huyện sống nhờ vào làm ruộng và vận tải đường thủy.

Trưa hôm nay, ở đường lớn phía tây bắc huyện thành có hai gã nông phu trẻ tuổi đi tới, bởi vì vừa mới mưa, bọn họ đầu đội nón tre, người mặc áo tơi, dưới chân đi giày rơm, ống quần vén lên, trên chân và đùi toàn là bùn đất. Bọn họ vác cuốc, thoạt nhìn tựa hồ như hai nông phu mới từ ruộng về.

Hai người này chính là thám báo quân Tùy đi theo thuyền hàng tiến vào địa bàn quân phản loạn. Sau khi thuyền hàng tiến vào Kê Sơn, bọn họ trốn thoát nhưng vẫn không tìm thấy con thuyền nào xuôi nam, chỉ có thể trộm nón tre, áo tơi, cuốc ở trong ruộng lúa, giả dạng thành nông phu làm ruộng đang về nhà.

Hai thám báo, một người tên là Tạ Trị Bình, một người tên là Lý Thượng, hai người đều là người quận Bành Thành, kỹ năng bơi cực cao, là hai gã thám báo trong nước đắc lực nhất dưới tay Thẩm Quang. Bọn họ đã phát hiện chỗ ẩn nấp của quân phản loạn, sốt ruột chạy về sông Hoài báo cáo.

Nhưng nơi này còn cách sông Hoài mấy trăm lý, chỉ dựa vào hai chân mà đi hiển nhiên không thực tế. Bọn họ bước nhanh dọc theo đường lớn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đường sông cách đó không xa, hy vọng có thể tìm thấy một con thuyền nhỏ.

- Mau trốn đi!

Tạ Trị Bình kéo đồng bạn một cái, hai người lập tức tiến vào bụi cỏ dưới sườn đất.

Bình Luận (0)
Comment