- Chuyện gì xảy ra?
Lý Thượng vẫn chưa hiểu ra sao hỏi.
- Xuỵt! Ngươi xem phía trước.
Lý Thượng lập tức mở to hai mắt, y cũng nhìn thấy, phía trước chừng trăm bước ngoài biên đường lớn có hơn mười đại hán đang dựng một quán trà. Nguyên liệu dựng quán trà đều rất cũ, dường như là đồ từ chỗ nào đó trực tiếp phá ra dời đến đây.
- Bọn này đang làm cái quái gì?
- Bọn chúng hẳn đều là quân giặc. Ngươi xem bọn chúng đều mang theo chiến đao, trên mặt đất còn có trường mâu.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? Như vậy chỉ sợ không qua được.
Tạ Trị Bình vỗ vỗ bả vai y:
- Qua sông trước, đi từ bờ sông bên kia.
Hai người bỏ đi nón tre và áo tơi, vô thanh vô tức trượt vào trong nước, bơi về phía bờ bên kia…
Đại quân của Trương Huyễn tiến vào Hoán Thủy hai ngày thì gần đến quận Tiếu. Buổi chiều ngày nọ, đội ngũ đang ngồi nghỉ ăn cơm ở bờ đông, Trương Huyễn thì đang ở trên thuyền lớn, ngồi trong khoang thuyền nghiên cứu bản đồ.
Hiện tại hắn đã rời khỏi sông Hoài gần ba trăm dặm, nhưng vẫn không phát hiện được hành tung quân phản loạn. Trương Huyễn nhiều ít có chút lo lắng, dù sao đội ngũ của Miêu Hải Triều chỉ là một phần nhỏ của quân đội Đỗ Phục Uy, chính mình lại chỉ chú tâm đối phó với Miêu Hải Triều, có phải là đã bỏ gốc lấy ngọn rồi không?
Nhưng Trương Huyễn cũng biết, Miêu Hải Triều là lực lượng chủ lực của Đỗ Phục Uy trên sông Hoài, không giải quyết thủy quân Miêu Hải Triều, kênh Thông Tế vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Nghĩ vậy, Trương Huyễn cũng không quyết định được có nên đi tiếp hay không.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, Miêu Hải Triều đã dọc theo kênh Thông Tế giết ngược về sông Hoài rồi. Nhưng nếu là như vậy, cũng đã bị thám báo của mình phát hiện.
Ngay lúc Trương Huyễn đang trầm tư suy nghĩ, thân binh ở bên ngoài khoang thuyền bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, hai thám báo đi theo thuyền hàng đã trở lại.
Trương Huyễn vui mừng quá đỗi, hắn đang chờ tin tức của hai người này, vội vàng ra lệnh:
- Dẫn bọn họ tiến vào!
Không bao lâu sau, hai gã thám báo được dẫn vào, Trương Huyễn lại bảo thân binh mời Phòng Huyền Linh đến.
Trong khoang thuyền, Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh hết sức chăm chú nghe hai gã thám báo báo cáo.
Trương Huyễn rất nhanh tìm được Bạc Long Cương trên địa đồ. Đây chính là một nhánh của Kê Sơn. Từ trên bản đồ không thể nhìn ra địa hình cụ thể, chỉ có thể nhìn ra nơi này cách bọn họ ước chừng tám mươi dặm, ở trong huyện Lâm Hoán.
- Các ngươi nói bên kia đều là bãi cỏ lau, thuyền của quân phản loạn cất dấu trong bãi cỏ lau?
- Hồi bẩm tướng quân, quả thật là như thế. Nhưng nơi đó chỉ có một phần số thuyền của bọn chúng. Phần lớn thuyền của bọn chúng đều giấu trong Lộc Nhi Câu, có đến mấy trăm thuyền, rất nhiều chiếc chở đầy lương thực.
Trương Huyễn lại tìm được Lộc Nhi Câu trên địa đồ, cách Bạc Long Cương chừng ba mươi dặm. Trương Huyễn trầm tư một lát lại hỏi:
- Vậy chủ lực của bọn chúng ở nơi nào?
Tạ Trị Bình nói:
- Bên Lộc Nhi Câu có chừng mấy ngàn người, nhưng nghe trộm bọn chúng nói chuyện, đại quân Miêu Hải Triều suất lĩnh chắc là ẩn nấp trong Kê Sơn.
Có tình báo của hai thám báo này, tình thế lập tức rõ ràng. Trong lòng Trương Huyễn lập tức có kế hoạch. Lúc này, Phòng Huyền Linh ở một bên hỏi:
- Có gì muốn bẩm báo nữa không? Tỷ như phát hiện tình huống dị thường ở bên bờ?
Một câu nhắc nhở hai gã thám báo, Tạ Trị Bình vội vàng nói:
- Còn có một chuyện rất kỳ quái. Khi trở về chúng ta phát hiện một đám người đang dựng quán trà, toàn dùng nguyên liệu cũ. Hơn nữa đám người đó rất khả nghi, hình như là binh lính quân phản loạn.
Trương Huyễn cười lạnh trong lòng một tiếng, hỏi:
- Sao lại nghi bọn họ là binh lính phản loạn?
- Khởi bẩm tướng quân, bọn họ đều mang theo đao mâu, thể trạng mỗi người khôi ngô dũng mãnh, nhìn qua cũng không phải là người lương thiện.
Trương Huyễn gật gật đầu, ra lệnh:
- Dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, mỗi người thưởng 50 lượng hoàng kim!
- Đa tạ Tướng quân!
Hai gã thám báo vô cùng vui vẻ lui xuống, Phòng Huyền Linh cười nói:
- Xem ra Miêu Hải Triều cảm thấy Công Tôn Thượng Triết sẽ không kể lại chi tiết trận chiến bại ở Diêm Thành cho tướng quân, không ngờ còn rập khuôn lại lần nữa.
Trương Huyễn lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Nếu y muốn chơi, chúng ta sẽ cho y chơi thống khoái!
***
Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, quân đội của Trương Huyễn lại tiếp tục xuất phát. Nhưng lúc này trời đã sắp tối, đội ngũ hành quân càng thêm cẩn thận. Hành quân vô cùng thong thả, một canh giờ mới đi có hai mươi dặm.
Cùng lúc đó, La Sĩ Tín suất lĩnh ba nghìn quân đội rời khỏi chủ lực, dọc theo kênh Thông Tế đi nhanh về phía bắc.
Sáng ngày tiếp theo, Trương Huyễn suất lĩnh đại quân đi qua huyện Lâm Hoán. Không bao lâu liền nhìn thấy một quán trà lâu năm bên cạnh đường lớn, lều bạt rách nát, ngói che đầy mỡ, cọc buộc ngựa cũng bị dây cương mài đến nhẵn bóng.
Bởi vì đại quân đi ngang qua, trong quán trà không có khách nhân, vài tên tiểu nhị tránh ở cửa nhìn ra, chỉ có chưởng quầy béo đứng ngồi không yên ở ven đường, vui cười hớn hở mời binh lính vào. Đôi mắt ti hí lóe lên tia chờ mong, còn có một tia giả dối khó có thể phát hiện.
Khi Trương Huyễn cưỡi ngựa đi qua quán trà, chưởng quầy béo bỗng nhiên hô lên một tiếng:
- Các vị quan gia có phải là đi đánh thủy tặc không?
Trương Huyễn không kìm nổi buồn cười, không thèm nhìn bọn họ thì không được. Nếu đối phương muốn diễn trò, vậy bồi y diễn một chút, Trương Huyễn giục ngựa tiến lên hỏi:
- Chủ quán, hỏi thăm một việc.
Chưởng quầy vội vội vàng vàng chạy lên trước, vẻ mặt tươi cười nói:
- Xin tướng quân cứ nói, tiểu nhân biết sẽ trả lời.
Trương Huyễn ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ta nghe được một đội thủy tặc, ước chừng mấy trăm thuyền, mấy ngày nay có phải đã đi qua đây?
- Có! Đương nhiên là có, đại khái năm ngày trước đi qua. Thanh thế của bọn chúng rất lớn, vào tiểu điếm ăn còn không trả tiền, một đám khốn nạn chết tiệt, đáng chém ngàn đao…
Chưởng quầy béo càng mắng càng say sưa, Trương Huyễn khoát tay chặn lại cắt lời y:
- Ta muốn biết bọn họ đi nơi nào?
Chưởng quầy béo chỉ vào một ngọn đồi xa xa nói:
- Bên kia là Bạc Long Cương, khi một gã tiểu nhị của ta đi qua đó săn vịt hoang, thấy bọn họ giấu rất nhiều lương thực trong hồ Bạc Long dưới chân núi.
Nói đến đây, chưởng quầy béo quay đầu lại quát:
- Ngũ Cẩu Tử, ngươi thấy có bao nhiêu thuyền?
Một gã tiểu nhị trẻ tuổi nơm nớp lo sợ chạy đến, khom người nói:
- Có chừng bốn năm trăm thuyền, chở đầy bao lương thực, không biết trong đó có lương thực hay không, giấu trong hồ Bạc Long.
Trương Huyễn lại hỏi:
- Sau khi quân phản loạn giấu lương thực thì đi đâu?
- Tiểu nhân cũng không biết, nhưng thấy bọn họ đi về phía Bạc Long Cương, có rất nhiều người, cực kỳ nhiều.
- Ta biết rồi, đa tạ hai vị cung cấp tin tức.
Trương Huyễn giục ngựa tiếp tục đi lên trước, hô lớn:
- Truyền lệnh toàn quân đến hồ Bạc Long!
Quân đội hành quân nhanh hơn. Nhìn bóng dáng Trương Huyễn đi xa, khóe miệng chưởng quầy béo hiện lên một nụ cười độc ác, dường như y đã thấy cảnh tượng quân Tùy thảm bại chạy trốn.
***
Bạc Long Cương cách huyện Lâm Hoán chừng ba mươi dặm, bờ tây Hoán Thủy, dài hơn năm mươi lý, từ Kê Sơn kéo dài tới đây. Thế núi không cao, nhưng lên núi vẫn rất khó khăn. Trên núi rừng rậm dày đặc, đá lớn lởm chởm, có thể ẩn giấu rất nhiều quân đội.
Chân núi là một bãi cỏ lau dài chừng hơn mười dặm, rộng chừng hai ba dặm, nước rất cạn, chỉ đến đầu gối, thông qua một kênh dẫn nước nối liền với Hoán Thủy. Trong bãi cỏ lau có vô số vịt hoang và điểu cầm sinh sống.
Giữa trưa, quân đội của Trương Huyễn đã tới hồ Bạc Long. Hắn cũng không vội cho suất quân vào hồ, mà cho quân tạm thời nghỉ ngơi bên ngoài hồ.
Đúng lúc này, binh lính ở góc tây bắc hô to một tiếng, đều giơ tấm chắn lên. Chỉ thấy tên bay dày đặc từ trong bãi cỏ lau, mười mấy binh lính quân Tùy bị tên bắn trúng, kêu thảm thiết ngã xuống đất, bọn lính giơ cung tiễn lên đánh trả.
Không bao lâu sau, quân giặc mai phục trong hồ nhanh chóng lui ra, binh lính trinh sát tuần tra bắt được một tên binh lính phản loạn lạc đàn, đưa gã áp giải đến trước mặt Trương Huyễn.
Quân giặc quỳ xuống khóc nói:
- Trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già con nhỏ, xin tướng quân tha mạng!
- Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta, trong bãi lau sậy có bao nhiêu quân giặc?
- Hồi bẩm tướng quân, trong bãi lau sậy không có quân đội. Nhưng trên Bạc Long Cương có hơn sáu ngàn người, do chủ tướng Miêu Hải Triều của chúng ta tự mình suất lĩnh.
- Giấu bao nhiêu con thuyền?
- Có chừng hơn ba trăm thuyền, đều là thuyền quan lương cướp trên sông Hoài.
Ánh mắt Trương Huyễn sắc bén nhìn y chăm chú, lúc này hắn mới nói với xung quanh:
- Dẫn y đi khảo vấn, không chịu nói thật thì chặt một bàn tay của y, còn không chịu nói thật thì tiếp tục chặt một chân. Nếu tứ chi đã chặt hết vẫn không chịu nói thật, trực tiếp chém đầu y.
Tên giặc này sợ tới mức hồn bay phách lạc:
- Ta nói! Ta nói!
Trương Huyễn hừ lạnh một tiếng, Miêu Hải Triều thực cho mình là Công Tôn Thượng Triết thứ hai sao?
Tên giặc bị mang đi cung khai. Lúc này, Uất Trì Cung tiến lên đề nghị:
- Tướng quân, nơi này cỏ lau quá dày đặc, chúng ta cần phải phòng bị quân địch hỏa công.
Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:
- Ngươi nói rất đúng, nhưng ta đã sớm đoán được mưu kế của quân địch. Ta đang suy nghĩ làm sao tương kế tựu kế, một lưới bắt hết quân phản loạn.
Phòng Huyền Linh bên cạnh chậm rãi đi tới, cười nói:
- Tướng quân cảm thấy Miêu Hải Triều sẽ ở trong hồ Bạc Long sao?
- Ta tin rằng y ở ngay trong hồ Bạc Long, suất lĩnh năm sáu ngàn binh lính, hơn nữa trên thuyền giả đúng là quan lương, không giống như khi lừa gạt Công Tôn Thượng Triết, dùng cát giả mạo quan lương.
- Ta nhất trí với suy nghĩ của tướng quân. Nhưng Miêu Hải Triều hẳn là ở bên cạnh hồ Bạc Long. Một khi lửa cháy, bọn họ có thể nhanh chóng rút lui, lúc đó chúng ta đã bị vây trong biển lửa.
Nghe xong hai người đối thoại, Uất Trì Cung có chút hiểu được, gã vội hỏi:
- Nếu quân giặc thiết lập cạm bẫy, tướng quân định ứng đối thế nào?
Trương Huyễn khoanh tay nhìn bãi cỏ lau, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Phòng Huyền Linh và Uất Trì Cung cũng không dám quấy rầy Trương Huyễn suy nghĩ. Qua một lúc lâu sau, Trương Huyễn lẩm bẩm:
- Hơn ba trăm thuyền tràn đầy quan lương, chí ít nặng ba vạn thạch, một mồi lửa thiêu hủy thật sự là đáng tiếc.
Lúc này, thân binh lại đến bẩm báo:
- Tướng quân, y đã khai hết rồi, Miêu Hải Triều ẩn thân trong hồ Bạc Long.
Trương Huyễn quay đầu cười nói với Uất Trì Cung và Tô Định Phương:
- Trận đầu tiên phải giao cho hai vị rồi.