Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 462 - Chương 419: Đảo Khách Thành Chủ

Chương 419: Đảo khách thành chủ
Chương 419: Đảo khách thành chủ

Trong trận chiến ở Diêm Thành một tháng trước, Miêu Hải Triều không mất người nào đã toàn diệt năm nghìn quân Tùy của Công Tôn Thượng Triết. Miêu Hải Triều nếm được ngon ngọt liền dùng lại chiêu cũ, chuẩn bị dùng thủ đoạn đồng dạng để đối phó Trương Huyễn.

Nhưng lúc này còn có rất nhiều chi tiết, tỷ như không thể chỉ dùng lương thực dụ dỗ, y nhất định phải thực sự suất quân nấp trong bãi cỏ lau, nhưng lại không thể để cho Trương Huyễn biết. Nhất định phải để Trương Huyễn bị lương thực hấp dẫn.

Nhưng phương diện mấu chốt lại là làm sao để y có thể nhanh chóng rời khỏi bãi cỏ lau mà quân Tùy nếu đã xâm nhập bãi cỏ lau thì khó mà lui lại, cuối cùng bỏ mạng trong biển lửa. Không cần phải toàn diệt, chỉ cần quân Tùy chết mấy ngàn người cũng có thể xả cục tức trong lòng y.

Nhưng Miêu Hải Triều vẫn có chút bất an không yên. Dù sao y đối mặt không phải là Công Tôn Thượng Triết xuất thân quý tộc mà là Trương Huyễn đã trải qua trăm trận chiến. Lần trước Trương Huyễn toàn diệt hai ngàn tinh nhuệ của y, khiến trong lòng y có bóng ma.

Y cảm thấy kế sách của mình không đủ chu toàn, bên trong có không ít lỗ hổng, nhưng thời gian không đủ để y nghĩ lại. Quân Tùy đã giết đến trước mắt, y chỉ có thể kiên trì ứng đối.

Lúc này, một gã thám tử chạy vội tới, quì một gối bẩm báo:

- Tướng quân, thám báo quân Tùy tiến nhập bãi cỏ lau!

Tinh thần Miêu Hải Triều rung lên, liền vội vàng hỏi:

- Có bao nhiêu người?

- Ước chừng hơn hai trăm người.

Miêu Hải Triều lập tức hiểu được, đây nhất định là Trương Huyễn muốn xác nhận lương thực có phải thật hay không. Y âm thầm cảm thấy may mắn, y đã lấy ba vạn thạch lương thực của mình đặt lên thuyền, nếu không, thật đúng là khó có thể lừa gạt Trương Huyễn.

Một gã thiên tướng bên cạnh đề nghị:

- Tướng quân, không bằng bao vây đám thám báo này, bức chủ lực quân Tùy tới cứu viện!

- Ngu ngốc!

Miêu Hải Triều quay đầu lại mắng:

- Ngươi muốn quân đội của chúng ta lâm vào hiểm địa sao?

Thiên tướng không dám lên tiếng nữa, Miêu Hải Triều nhìn chăm chú vào sâu trong bãi cỏ lau. Cho dù quân Tùy không muốn giao chiến với mình, nhưng bọn họ cũng muốn đưa lương thực đi. Y bỏ ba vạn thạch lương thực, ít nhất cần mấy ngàn binh lính quân Tùy tiến đến vận chuyển. Nếu may mắn, y còn có thể thừa dịp quân Tùy hỗn loạn suất quân giết ra ngoài.

Thiên tướng Thẩm Quang suất lĩnh ba trăm tên thám báo quân Tùy tiến nhập vào sâu trong bãi cỏ lau, rất nhanh đã tìm được ba trăm chiếc thuyền giấu trong bãi cỏ lau. Nước nơi này chỉ sâu đến đùi, ba trăm chiếc thuyền đáy bằng nhét chung một chỗ, mỗi thuyền đều xếp đầy trăm túi lương thực. Dựa theo tiêu chuẩn của triều Tùy, mỗi túi lương thực nặng ít nhất một thạch, ước chừng 120 cân.

- Thẩm tướng quân, đều là lương thực!

Đám thám báo nhanh chóng kiểm tra đo lường bao lương thực. Quả thật bên trong đều là lương thực hàng thật giá thật, lúc này Thẩm Quang quyết đoán nói:

- Lật hết thuyền đi!

Nói chung, lương thực không thể vào nước, cho dù dùng thuyền vận chuyển cũng phải đắp vải dầu lên, nếu không rất dễ bị hư thối. Cho nên Miêu Hải Triều nghĩ rằng biện pháp duy nhất của quân Tùy là xuất động mấy ngàn người, thậm chí trên vạn người chuyển lương thực ra ngoài. Khi đó chính là cơ hội phóng hỏa của y.

Nhưng Miêu Hải Triều không ngờ được thám báo quân Tùy lại lật ngược thuyền lên, đẩy tất cả lương thực chìm vào trong nước.

Ba trăm tên thám báo cùng nhau động thủ, không đến nửa canh giờ, ba trăm thuyền vận lương đều đã bị lật, ba vạn thạch lương thực chìm vào trong nước.

Thẩm Quang nhìn chăm chú vào động tĩnh nơi xa, y cảm thấy thám tử quân địch đã phát hiện bọn họ, lúc này Thẩm Quang quyết đoán hô:

- Đốt lửa, lui lại!

Binh lính quân Tùy lập tức châm lửa xung quanh thuyền. Lửa nhờ gió thổi, bốc lên rất mạnh, gió thổi mạnh lan về hướng tây bắc, mười mấy tên thám tử phản loạn đang nhìn trộm quân Tùy sợ tới mức quay đầu chạy trốn. Lửa nóng đốt sạch nổ lốp bốp, đuổi theo binh lính chạy trốn. Hơn mười tên binh lính té ngã trên mặt đất, không kịp bò dậy đã bị lửa lớn nuốt sống.

Miêu Hải Triều đang mai phục trong bãi cỏ lau bên cạnh thấy khói đen ngút trời phía xa, hiển nhiên là đã có đại hỏa dấy lên. Y có chút ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ chủ lực quân Tùy đã tiến vào sâu trong bãi cỏ lau hay sao?

Tuy rằng đại hỏa phía xa còn cách bọn họ một lý, nhưng rất nhanh y đã phát hiện dị thường. Ở chỗ cách bọn họ năm mươi bước cũng có đại hỏa dấy lên, rất nhanh đã đốt đến chỗ bọn họ. Miêu Hải Triều chấn động, chắc chắn là có người nhúng tay, nếu không bỏ chạy y cũng sẽ bị đại hỏa bao quanh. Y gấp giọng ra lệnh:

- Lui lại! Rút khỏi bãi cỏ lau!

Không cần y hạ lệnh, mấy ngàn binh lính phản loạn cũng đã sớm giật mình trợn mắt há hốc mồm. Mắt thấy đại hỏa nhanh chóng lan đến, mấy ngàn binh lính như đám thỏ nhảy dựng lên chạy trốn ra bên ngoài. Bọn lính loạn thành một bầy, phía sau đẩy phía trước chạy trối chết.

Mặc dù binh lính phản loạn vô cùng hỗn loạn chật vật, nhưng bọn họ lại cách rìa bãi cỏ lau rất gần, chỉ không đến hai trăm bước. Bọn họ rất nhanh chạy từ trong bãi cỏ lau ra ngoài, tụ tập ở chỗ trống trải.

Bọn lính hùng hùng hổ hổ, tức giận tới mức dậm chân, rõ ràng là bọn họ đốt quân Tùy, cuối cùng lại biến thành quân Tùy đốt bọn họ, nếu không phải mai phục ở bên cạnh, cả đám bọn họ đã phải táng thân biển lửa.

Đúng lúc này, trong rừng cây phía sau bọn họ bỗng nhiên có tiếng trống nổ lớn. Chỉ thấy vô số binh lính quân Tùy từ trong rừng cây chạy ra, cầm đầu là hai viên đại tướng. Một người cầm thiết thương lớn, dáng người hùng vĩ dị thường, người kia hết sức trẻ tuổi, dung mạo oai hùng, trong tay cầm một thanh Kim bối hổ nha đao, chính là đại tướng Uất Trì Cung và tiểu tướng Tô Định Phương.

Trương Huyễn lệnh cho hai người bọn họ dẫn theo năm ngàn người đi dọc theo chân Bạc Long Cương bao vây phía sau quân phản loạn. Tô Định Phương tuy rằng là lần đầu tiên nhập ngũ, nhưng từ trước y cũng từng là Sát tặc Quan Trung, cũng không sợ chiến. Y nóng lòng muốn thử, liền hận không thể giục ngựa xung phong liều chết xông lên.

Uất Trì Cung hét lớn một tiếng:

- Các huynh đệ, giết cho ta!

- Giết a!

Tô Định Phương tiên phong đi đầu, năm nghìn binh lính quân Tùy như thủy triều đánh tới quân phản loạn. Binh lính quân phản loạn không có phòng bị, lập tức loạn thành một bầy, bị đâm chém ngã xuống một mảnh.

Miêu Hải Triều khẩn trương, ra lệnh:

- Không được hỗn loạn, nghênh chiến cho ta!

Nhưng quân phản loạn đã bị binh lính quân Tùy chia làm hai đoạn, mảnh đất hẹp dài khiến cho quân phản loạn không bày được chiến trận, cũng không chống cự được. Mà thế lửa sau lưng đã dần dần đốt tới bên cạnh, binh lính quân phản loạn bối rối, khàn giọng quát to, chạy trốn về hai bên. Chỉ trong chốc lát, toàn quân bị phá, vô số người quỳ xuống đất đầu hàng.

Miêu Hải Triều thấy đại thế đã mất, quay đầu ngựa chạy trốn về phía tây bắc. Nhưng chỉ chạy được hơn mười bước, chỉ nghe một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên bắn nhanh tới, lực lượng mạnh mẽ. Phốc một tiếng, mũi tên từ phía sau đâm xuyên qua gáy Miêu Hải Triều, đầu mũi tên lộ ra khỏi cổ họng. Miêu Hải Triều kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người xuống ngựa, mắt thấy đã không sống nổi.

Phía ngoài trăm bước, Tô Định Phương lại rút ra một mũi tên, lại một tiễn bắn ra. Một mũi tên này bắn vào huyệt thái dương của Miêu Hải Triều, Miêu Hải Triều lập tức khí tuyệt bỏ mình.

- Hảo tiễn pháp!

Uất Trì Cung giơ ngón tay cái lên khen.

Đám thân binh của Miêu Hải Triều thấy chủ tướng bỏ mình, một đám đều đỏ mắt lên, khiêng thi thể của y liều mạng lao ra ngoài giục ngựa bỏ chạy. Tô Định Phương giục ngựa định đuổi, lại bị Uất Trì Cung ngăn cản:

- Giặc cùng đường chớ đuổi, để bọn chúng đi. Chúng ta giải quyết quân phản loạn ở nơi này.

Tô Định Phương gật gật đầu, đi theo Uất Trì Cung đến bao vây mấy ngàn quân lính phản loạn. Binh lính phản loạn thấy chủ tướng bỏ mình, chạy trốn vô vọng, đều quỳ xuống đất đầu hàng:

- Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!

Lúc này, toàn bộ bãi cỏ lau hơn mười dặm đều bị liệt hỏa nuốt sống, gió từ phía đông nam thổi tới, khói đặc che khuất bầu trời. Uất Trì Cung thấy khói đặc quá lớn, liền cùng Tô Định Phương suất quân áp giải mấy ngàn tù binh nhanh chóng rời khỏi rừng cây, quay về bên bờ Hoán Thủy.

Trận đại hỏa này cháy trong một ngày một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau, đại hỏa mới hoàn toàn tắt. Vốn một bãi cỏ lau cao hơn người đã hoàn toàn biến mất, khắp nơi là một mảnh tối đen như mực, lộ ra chỗ lõm đầy bùn nước. Cho đến lúc này, Trương Huyễn mới lệnh cho mấy ngàn quân Tùy tiến vào sâu trong chỗ lõm đầy nước, đem ba vạn thạch lương thực bị ngâm trong nước, không bị lửa lan đến khiêng đi.

Chỗ lương thực này tuy rằng không ít đã bị ngâm nước, nhưng chỉ cần phơi một chút vẫn có thể ăn, ít nhất là không lãng phí.

Uất Trì Cung lôi kéo Tô Định Phương đi lên trước cười nói:

- Tướng quân, Miêu Hải Triều đã bị tiểu Tô tướng quân bắn chết. Tuy rằng thi thể đã bị bọn thân binh cướp đi, nhưng ty chức có thể làm chứng, Miêu Hải Triều đã bị mất mạng!

Tô Định Phương hơi ngượng ngùng gãi đầu:

- Ty chức tuy rằng vẫn ngó chừng chủ tướng đối phương, nhưng nếu không phải Uất Trì tướng quân tạo điều kiện, ty chức cũng không thể thành công.

- Chuyện này không liên quan gì đến ta!

Uất Trì Cung cười nói:

- Đừng lôi ta vào, công lao này cũng không phải của ta.

Trương Huyễn gật đầu cười:

- Đây là kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), tất cả mọi người đều có công, bao gồm La Sĩ Tín, tin rằng y cũng sẽ không khiến ta thất vọng.

***

La Sĩ Tín dẫn ba nghìn người dọc theo kênh Thông Tế một đường bắc thượng. Trương Huyễn thong thả hành quân chính là tranh thủ thời gian cho La Sĩ Tín. Cùng lúc khi chủ lực quân Tùy cũng gần như đến huyện Lâm Hoán, La Sĩ Tín cũng suất quân chạy tới Lộc Nhi Câu.

Lúc này, sắc trời đã đến canh ba, chính là 12 giờ đêm, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt sông rộng lớn không thấy một con thuyền nào. Bốn phía cũng không có ngọn đèn nào, khắp nơi là một mảnh tối đen.

- Tướng quân, đi bên này!

Dẫn đường cho La Sĩ Tín là thám báo Tạ Trị Bình. Y từng theo thuyền hàng tiến vào sâu trong Lộc Nhi Câu, biết rõ chỗ đỗ thuyền của đối phương.

Y dẫn theo La Sĩ Tín dọc theo đường nhỏ phía nam Lộc Nhi Câu đi nhanh về phía tây. Ước chừng khi đến canh bốn, bọn họ lướt qua một mô đất nho nhỏ, phía trước rõ ràng xuất hiện một mảnh ánh sáng chói mắt.

Bình Luận (0)
Comment