La Sĩ Tín chấn động, vội vàng quay đầu lại phất tay nói:
- Nhanh nằm sấp xuống!
Tất cả các binh lính đều nằm sấp trên mặt đất, chiến mã của La Sĩ Tín cũng được binh lính dắt đi, y nằm ở trên mô đất nhìn kỹ về phía trước, lúc này mới phát hiện chỗ có ánh sáng còn cách họ ít nhất hai dặm.
La Sĩ Tín nhẹ nhàng thở ra, thầm mắng chính mình thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc, y thấp giọng phân phó Tạ Trị Bình vài câu, Tạ Trị Bình gật đầu, dẫn theo hai tên binh lính có kỹ năng bơi tốt nhất chạy đến Lộc Nhi Câu cách đó vài chục bước, sau đó im lặng mà lặn xuống nước.
La Sĩ Tín lại nhìn kỹ chỗ có ánh sáng, ánh sáng ở trên bờ, là tám cái đèn lồng lớn, rõ ràng được treo trên một cây cọc gỗ, bốn phía đều là doanh trướng, mơ hồ có thể thấy được trên Lộc Nhi Câu này thuyền đậu dày đặc kéo dài ba trượng.
La Sĩ Tín đã tham gia vô số trận chiến, kinh nghiệm còn phong phú hơn so với Trương Huyễn, từ số lượng trại được cắm y lập tức liền đoán ra, số binh lính của quân địch cũng không khác bên mình là mấy, nhưng lại không biết rõ tình hình của đội thuyền ở trong nước là như thế nào? Bên trong có còn binh lính ẩn núp không, tất cả điều này điều phải đợi lính trinh sát quay về mới biết được.
Đã đến canh năm, vài tên lính trinh sát rốt cục đã trở lại, La Sĩ Tín có chút oán giận nói:
- Tại sao lại đi lâu như vậy?
- Khởi bẩm tướng quân, trên bờ sông có binh lính của quân phản loạn tuần tra, vô cùng nghiêm ngặt, chúng ta vô cùng vất vả mới tìm được cơ hội ra ngoài.
- Được rồi! Không trách các ngươi, tình hình trên thuyền như thế nào?
- Khởi bẩm Tướng quân, trên thuyền đều là lương thực, chất đầy lương thực, không có một binh lính nào.
Ngay tức khắc La Sĩ Tín mặt mày hớn hở, cả người tinh thần phấn chấn:
- Xem ra vận khí của ta không tệ, lại lập được nhiều đại công rồi.
Y lập tức quay đầu lại ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị xuất kích!
….
Trận chiến đầu tiên để tiêu diệt hoàn toàn Đỗ Phục Uy, Trương Huyễn chỉ dùng thời gian mười ngày đã hoàn thành, bọn họ lần lượt tại hồ Bạc Long, Lộc Nhi Câu và núi Kê tiêu diệt hơn một vạn quân giặc, Đại tướng hữu quân Miêu Hải Triều của Đỗ Phục Uy cuối cùng đã phải chết dưới tên của Tô Định Phương.
Miêu Hải Triều bị tiêu diệt toàn bộ, cũng có nghĩa là quân Tùy đã loại bỏ được nạn trộm cướp tại sông Hoài, khôi phục giao thông vận tải đường thủy trên kênh Thông Tế, Trương Huyễn đã thuận lợi hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên triều đình giao cho hắn.
Dùng quân báo tám trăm dặm khẩn cấp đưa tin tức đến Lạc Dương…
Trong thiên điện Văn Thành Điện tại thành Lạc Dương, các trọng thần tham gia buổi thiết triều này đã được một canh giờ, hôm này trong buổi thiết triều chủ yếu là nghe Bùi Uẩn nói về tình hình tiêu diệt sạch sẽ Bột Hải hội.
Vụ án ám sát ở huyện Trần Lưu trên cơ bản đã có thể xác định là do một tay Bột Hải hội gây ra. Dương Quảng tức giận vô cùng, lập tức ra lệnh cho Bùi Uẩn đi Hà Bắc tra hỏi nghiêm Bột Hải hội. Cần phải đánh sạch sự kiêu ngạo của Bột Hải hội xuống, thậm chí phải nhổ cỏ tận gốc bọn chúng.
- Khởi bẩm Thánh thượng, lần này vi thần chủ yếu đi đến Nghiệp quận, Ngụy quận, Hà Gian quận và Trác quận, bốn quận này là nơi hoạt động mạnh nhất của Bột Hải hội. Ít nhất vi thần đã điều tra rõ mười bốn huyện lệnh và hai mươi mốt huyện thừa đã cấu kết cùng với Bột Hải hội, trước đó vi thần đã đưa danh sách lên cho Thánh Thượng. Vi thần đã tróc nã toàn bộ những quan lại bất trung đó vào ngục, chỉ đợi bệ hạ hạ chỉ trừng trị nghiêm khắc.
Trên thiên điện lập tức nổi lên một trận xì xào khe khẽ, báo cáo của Bùi Uẩn thực sự làm người khác khiếp sợ. Không ngờ có nhiều quan viên cấu kết với Bột Hải hội như vậy, thế lực của Bột Hải hội lại to lớn như vậy.
Dương Quảng chậm rãi dải một quyển trục nhỏ trên bàn. Trên giấy vàng viết chi chít đầy tên, đây là danh sách mà Bùi Uẩn đưa lên, không chỉ là mười bốn huyện lệnh và hai mươi mốt huyện thừa. Còn có các danh môn thế gia và cường hào ở địa phương âm thầm ủng hộ, điểm này Bùi Uẩn cũng không nói rõ ràng ra. Chính là sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn, dù sao các đại thần đang ngồi đây đều có muôn vàn loại quan hệ đối với các thế gia ở Hà Bắc.
Dương Quảng cũng có thể hiểu được điểm này, y cũng không muốn mở rộng thêm mâu thuẫn. Nếu kéo các thế gia liên lụy vào chuyện này, Bột Hải hội kia liền không thể tra được, hơn nữa ít nhất hơn một nửa quan viên trong triều đình có lẽ đều khó giữ được chức quan.
Dương Quảng làm hoàng đế đã mười mấy năm, sớm đã không còn nhuệ khí lúc đầu, từ nhất định không thỏa hiệp của lúc trước, đến bây giờ có thể cố gắng thỏa hiệp, trong lòng của y có vài phần dáng vẻ già nua rồi.
Tuy nhiên Dương Quảng vẫn phát hiện ra một điểm mấu chốt, vì sao không có danh sách nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội?
- Bùi ái khanh, trẫm muốn biết vì sao trong danh sách không có những nhận vật quan trọng của Bột Hải hội?
Trên mặt Bùi Uẩn hiện lên vài phần xấu hổ, y biết rằng không thể lảng tránh vấn đề này, chỉ đành khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, khi vi thần đến Nghiệp Thành, Bột Hải hội đã mai danh ẩn tích rồi, vi thần chỉ có thể căn cứ vào một vài tố cáo và manh mối để tìm hiểu nguồn gốc, tra ra được những quan viên này, nhưng vi thần tin tưởng, còn có rất nhiều người nữa chưa điều tra ra được.
Dương Quảng nhướn mày:
- Trẫm không nghe rõ, cái gì gọi là mai danh ẩn tích?
- Hồi bẩm bệ hạ, chính là có người trước đó để lộ tin tức, nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội đều đã rời đi trước, vi thần đi điều tra thì đã không còn gì.
Dương Quảng lập tức giận dữ, sự việc quan trọng như vậy mà vẫn bị có người âm thầm để lộ tin tức, lẽ nào trong các trọng thần của y cũng có người của Bột Hải hội sao?
Ánh mắt y sắc bén nhìn về phía hơn mười vị đại thần đang ngồi dưới, các đại thần trong lòng đều thấp thỏm bất an, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ, việc trong triều đình có người tư thông với Bột Hải hội hoặc Vũ Xuyên Phủ đều rất là bình thường, thế lực của hai nơi này đều cắm rễ quá sâu.
Không khí trong triều vô cùng ngưng trọng, đúng lúc này, có một thị vệ đang trực vội vàng đi vào đại điện, cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Giang Hoài Chiêu thảo sử Trương tướng quân mang quân báo khẩn cấp tám trăm dặm đến!
Cái gọi là quân báo khẩn cấp tám trăm dặm chính là người truyền tin trong vòng một ngày một đêm phải chạy hết tám trăm dặm, việc này cũng không phải là không làm được, nhưng yêu cầu rất cao, nhất định phải thay ngựa liên tục ở các trạm nghỉ ven đường, một khắc cũng không được chậm trễ, cái này chủ yếu dùng cho quân báo khẩn cấp và quan trọng.
Lúc này Trương Huyễn đưa đến quân báo khẩn cấp hiển nhiên là rất đúng lúc, lập tức không khí khẩn trương trong đại điện được hòa hoãn không ít, cũng dời đi lực chú ý của thiên tử Dương Quảng, Dương Quảng gấp danh sách lại, nói với Bùi Uẩn:
- Việc của Bột Hải hội sẽ thảo luận sau.
Y lại ra lệnh:
- Đem quân báo trình lên đây.
Một tên thị vệ tay cầm một quyển quân báo khẩn cấp màu vàng vội vàng chạy vào thiên điện, khom người trình lên, hoạn quan bên cạnh hoàng đế tiến lên tiếp nhận sau đó đưa lên cho thiên tử Dương Quảng, Dương Quảng mở quân báo ra, vội vàng nhìn một lần, y bỗng nhiên “Ầm!” vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến cho các đại thần ở đây giật mình, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Tốt!
Nội dung của tấu trương khiến Dương Quảng như mở cờ trong bụng, chuyện vừa rồi của Bột Hải hội khiến cho y không vui lập tức bị y ném ra sau đầu, trên mặt y xuất hiện nụ cười lớn.
Tất cả các trọng thần đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hẳn là tin chiến thắng, tin chiến thắng của Trương Huyễn lần này quả thực đến thật đúng lúc.
Lúc này, Binh bộ thượng thư Vệ Huyền đứng dậy hành lễ nói:
- Bệ hạ có thể nói cho chúng thần biết là tin mừng gì không, để cho chúng thần cùng vui với bệ hạ!
Dương Quảng cười nói:
- Tại sông Hoài Trương tướng quân đã tiêu diệt toàn bộ tổng cộng mười lăm ngàn quân của Đỗ Phục Uy, đại tướng quân Miêu Hải Triều của quân phản loạn đã bị chém đầu, bây giờ nạn trộm cướp trên sông Hoài đã được thanh trừ sạch sẽ, thông hành trên kênh Thông Tế đã được khôi phục bình thường.
Mọi người đều mừng rỡ, tất cả đều khen ngợi Trương Huyễn đã không phụ thánh ân, thắng ngay từ trận đầu tiên, tướng quốc Tô Uy đứng dậy bẩm báo:
- Bệ hạ dùng người thỏa đáng, tin rằng nhiều nhất hai năm, nạn trộm cướp ở Giang Hoài sẽ bị Trương tướng quân bình ổn hoàn toàn.
Dương Quảng ha hả cười:
- Ta cũng chúc mừng Tô tướng quốc, trên quân báo nói, đại tướng Miêu Hải Triều của quân phản loạn là do tiểu tướng Tô Định Phương bắn chết, đây không phải là tôn tử của Tô tướng quốc hay sao?
Tô Uy vô cùng vui mừng nói:
- Đúng là tộc tôn của lão thần, lão thần rất vui sướng vì y có thể giết giặc lập công.
Dương Quảng gật đầu:
- Trương tướng quân khôi phục giao thông vận tải trên kênh Thông Tế, công tại xã tắc, gia phong hắn là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, phong thưởng cụ thể trong quân đội sẽ do Binh bộ cân nhắc, trong hai ngày giao lên cho trẫm phê duyệt, bãi triều!
- Bãi triều!!!!!!
Thị ngự sử trong điện hô to một tiếng, Dương Quảng lập tức đứng dậy, các cung nữ và thái giám vây quanh bước nhanh về phía sau điện.
Các đại thần cũng đều đứng dậy rời khỏi thiên điện, lúc này, một tên thái giám đi nhanh tiến đến, gọi Tô Uy và Bùi Củ:
- Tô tướng quốc và Bùi tướng quốc xin dừng bước!
Tô Uy và Bùi Củ dừng bước, thái giám tiến lên phía trước nói:
- Thánh Thượng mời hai vị đi vào ngự thư phòng nghị sự!
Hai người nhìn nhau, Tô Uy hỏi:
- Bùi tướng quốc có thể đoán được Thánh Thượng tìm chúng ta là vì chuyện gì không?
Bùi Củ như suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta đoán chừng là sự kiện lần trước ở Giang Đô kia.
Tô Uy thở dài nói:
- Ta cũng đoán là sự kiện kia, Thánh Thượng lật lọng, không phải là điềm tốt rồi!
Trong lòng hai người bất đắc dĩ, đành phải đi theo thái giám đi đến ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng khoanh tay đứng ở bên cạnh bản đồ treo trên tường, đây chính là bản đồ vùng Giang Đô, vẻ mặt y vô cùng chuyên chú, nhưng lại không biết y đang suy nghĩ cái gì?
Tô Uy và Bùi Củ đi vào ngự thư phòng, khom người hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Hai vị tướng quân mời ngồi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Hai người ngồi xuống, Dương Quảng cũng đi về vị trí của mình, chậm rãi ngồi xuống, y nhìn lại một chút quân báo của Trương Huyễn, cười nói:
- Trẫm không nghĩ là hắn lại có tài năng như vậy, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã áp chế được Đỗ Phục Uy, còn diệt sạch sẽ loạn phỉ ở sông Hoài, cứ như vậy, trẫm có thể suy xét sự kiện lần trước được rồi.
Y thấy hai người không nói gì, lại chậm rãi nói tiếp:
- Nếu đã tiêu diệt hết loạn phỉ trên sông Hoài, trẫm liền nghĩ sẽ điều Mạnh Hải Công khỏi quận Đông Hải, hai vị tướng quân cảm thấy bây giờ thời cơ đã chín muồi chưa?