Tô Uy và Bùi Củ nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười khổ, quả nhiên là chuyện này. Tuy rằng bọn họ có thể hiểu được quyết định của Thánh Thượng, dù sao quận Đông Hải nằm tiếp giáp với quận Giang Đô, đối với quận Giang Đô uy hiếp quá lớn, Thánh Thượng không thể dễ dàng khoan dung cho thái thú quận Đông Hải Mạnh Hải Công, nhưng làm vậy thật sự là hơi thất tín, thậm chí chính là lật lọng.
Dương Quảng liếc mắt nhìn Bùi Củ một cái:
- Bùi Công nói ý kiến của mình trước đi!
Bùi Củ bất đắc dĩ, đành phải khom người nói:
- Lần trước bệ hạ nói không lo lắng đến chuyện này nữa, vi thần nghĩ bệ hạ đã bỏ qua, không ngờ bệ hạ lại đang suy nghĩ tới chuyện này, bệ hạ thực sự cảm thấy điều Mạnh Hải Công đi là điều cần thiết sao?
- Tại sao lại không cần thiết!
Dương Quảng có chút không vui mà kéo dài vẻ mặt nói:
- Loạn phỉ chính là loạn phỉ, sẽ không bởi vì được trẫm trọng dụng mà thay đổi tính cách, lần trước sở dĩ tạm thời trẫm buông tha cho, là bởi vì lo lắng y và Đỗ tặc ở sông Hoài cấu kết với nhau, náo loạn quận Đông Hải và quận Giang Đô, hiện tại loạn phỉ ở sông Hoài đã bị diệt trừ, y một bàn tay không vỗ lên tiếng, đúng lúc này điều y đi, hơn nữa trẫm cũng phong y làm Thái thú, cũng không bạc đãi y, có gì không ổn sao?
Trong lòng hai người Bùi, Tô đều thở dài, đây không phải là vấn đề bạc đãi hay không bạc đãi, mà là nói không giữ lời, lần trước điều kiện để Mạnh Hải Công chiêu hàng chính là được ở lại quận Đông Hải, để tỏ rõ thành ý, thậm chí ngay cả quân đội Mạnh Hải Công cũng đã giải tán, bây giờ thì tốt rồi, thái thú quận Đông Hải này vừa mới làm không đến nửa năm, đã muốn điều người ta đi, việc này nên nói như thế nào đây?
Tô Uy khuyên nhủ:
- Vi thần và Bùi công cũng không suy xét đến suy nghĩ của Mạnh Hải Công, chúng ta là lo lắng đến danh dự của bệ hạ, không bằng đợi thêm nửa năm nữa, sang năm mới là có thể danh chính ngôn thuận điều y đi rồi.
Làm sao lúc này Dương Quảng nghe vào lời khuyên, y hừ lạnh một tiếng nói:
- Trẫm muốn quyết định một việc mà khó khăn như vậy sao?
Nói đến như thế này rồi, Bùi Củ và Tô Uy cũng không dám khuyên nữa, khuyên tiếp nữa thì sẽ là giận dữ, Bùi Củ đành phải nói:
- Nếu nhất định bệ hạ muốn điều y đi, vi thần không có ý kiến.
- Vậy còn ngươi? Tô tướng quốc!
Ánh mắt Dương Quảng âm u lạnh lẽo chuyển sang hướng Tô Uy.
- Vi thần cũng không có ý kiến!
- Tốt lắm, chuyến này liền quyết định như vậy đi, điều Mạnh Hải Công đi làm thái thú quận Vấn Sơn.
Trong lòng Tô Uy và Bùi Củ đều âm thầm cười khổ, điều đi một địa phương tốt một chút thì thôi. Đây lại cố tình điều từ phía đông đến phía tây. Mạnh Hải Công sẽ chịu đi sao?
Hơn nữa, bọn họ hiểu rất rõ Thánh Thượng, y không nhắc gì đến việc xử trí quan lại tư thông với Bột Hải hội, điều này đã nói lên cuối cùng đều không giải quyết được gì.
…
Tin tức Miêu Hải Triều và toàn quân bị giết chấn động vùng Giang Hoài. Ai cũng không nghĩ đến Trương Huyễn vẻn vẹn mới tiến quân đến vùng Giang Hoài được mười ngày đã xuất binh luôn, cũng càng không thể tưởng tượng được quân đội Miêu Hải Triều lại không chịu nổi như vậy. Sau một trận chiến toàn quân bị diệt, chiến công này quả thực khiến cho người ở Giang Hoài chấn động không thể nào hình dung được.
Từ phía tây quận Lịch Thành đến gần quận Giang Đô trải dài trăm dặm là một vùng núi lớn, tên là núi Lục Hợp. Nơi này cũng là khu vực quặng sắt trứ danh, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Tại góc đông nam của núi Lục Hợp cũng là một vùng núi rộng lớn, gần đó che giấu một khu quân doanh chiếm gần trăm mẫu đất. Nơi này chính là doanh trại chủ chốt của Đỗ Phục Uy, nghe đồn Đỗ Phục Uy cắm doanh trại tại ba mươi sáu khu vực, cũng không ai biết doanh trại chủ chốt của y là nơi nào.
Nhưng dù là ai cũng không cách nào liên hệ được doanh trại chủ chốt của Đỗ Phục Uy với khu mỏ. Nơi này cách Trường Giang không xa, mà bên kia bờ sông Trường Giang chính là huyện Giang Ninh của quận Đan Dương. Cũng chính là Nam Kinh hôm nay.
Sau khi Nam Trần diệt vong, Tùy Văn Đế Dương Kiên một mồi lửa thiêu hủy cung điện Lục triều, thành Kiện Khang giàu có phồn hoa đông đúc dần dần suy sụp. Sau đó bị Giang Đô thay thế, cố đô của Lục triều liền biến thành một Giang Ninh huyện nho nhỏ.
Đỗ Phục Uy tung hoành khắp Giang Hoài, thủy bộ đều có, tuy rằng y không thiết lập thành trì chủ yếu để xây dựng, nhưng y cũng có ý nghĩ của chính mình, y tự xem Giang Ninh là đô thành tương lai của mình, vì vậy doanh trại chủ chốt của y cũng đóng tại bờ bắc Trường Giang của huyện Giang Ninh, có năm ngàn quân đóng tại đây.
Mấy ngày nay, binh lính đại doanh rất ít khi nhìn thấy chủ soái Đỗ Phục Uy xuất hiện, bọn họ đều đoán việc Miêu Hải Triều thất bại thảm hại đã khiến chủ soái bị đả kích quá lớn.
Quả thật là như thế, toàn quân Miêu Hải Triều bị diệt đã khiến Đỗ Phục Uy bị đả kích trầm trọng, cũng có nghĩa là thế lực của y ở ven bờ sông Hoài đã bị nhổ, mặc dù đã đoán được kết cục này, nhưng y quả thật không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, sau khi Trương Huyễn tiến vào chiếm giữ sông Hoài gần mười ngày đã xảy ra chuyện.
Trong đại trướng, Đỗ Phục Uy một thân một mình ngồi buồn uống rượu, vài tên thân binh bên cạnh cũng không dám khuyên nhủ y, mấy ngày nay quả thật tâm tình chủ công quá kém, nếu như chọc giận tới y, y có thể sẽ rút kiếm giết người.
Lúc này, bên ngoài trướng vải truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có thân binh ở ngoài trướng vải bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Tiền tướng quân đến rồi!
Tiền tướng quân chính là Phụ Công Thạch, cũng chính là chiến hữu thân thiết nhất của Đỗ Phục Uy, tinh thần Đỗ Phục Uy rung động, sầu muộn trong lòng như được quét sạch, vội vàng nói:
- Mau mời Phụ tướng quân vào đây!
Phụ Công Thạch và Đỗ Phục Uy là bạn từ thuở nhỏ, Đỗ Phục Uy mười sáu tuổi liền bị Phụ Công Thạch dụ dỗ làm đạo tặc, mặc dù hôm nay Đỗ Phục Uy đánh chiếm được vùng đất ở Giang Hoài này, nhưng ai cũng biết, không có sự trợ giúp của Phụ Công Thạch, Đỗ Phục Uy không có khả năng đi tới ngày hôm nay. Mặc dù Phụ Công Thạch chỉ là một Tiền tướng quân, nhưng trên thực tế y là chủ công thứ hai chỉ đứng sau Đỗ Phục Uy, chứ không phải là thuộc hạ.
Trướng mành bị nhấc lên, Phụ Công Thạch bước nhanh vào trong lều lớn, chỉ thấy y chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, dáng người cường tráng, đầu lớn như cái đấu, miệng rộng mũi sư tử, bộ dạng đặc biệt thô kệch, cùng với Đỗ Phục Uy gầy cao âm u lạnh lẽo thành hai thể đối lập.
Phụ Công Thạch suýt chút nữa bị mùi rượu nồng nặc trong đại trướng làm cho sặc, y nhướn mày, thét lên ra lệnh cho binh lính hai bên nói:
- Còn không mau mang cốc đi!
Vài thân binh vội vàng mang cốc chén và bầu rượu đi, Phụ Công Thạch lại vén trướng mành lên để mùi rượu tản đi, Đỗ Phục Uy cười khổ nói:
- Đại ca hà tất phải làm như thế?
- Hơi có một chút trở ngại liền uống rượu giải sầu, đây là điều đại trượng phụ nên làm sao?
Đỗ Phục Uy hiểu rất rõ tính cách của vị đại ca này, càng tranh cãi thì y càng nghiêm khắc, tự nhận thức được cái sai của mình, Đỗ Phục Uy vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Đại ca nói phải, tiểu đệ biết sai rồi.
Phụ Công Thạch gật gật đầu, ngồi xuống đối diện Đỗ Phục Uy, nói với y:
- Mấy này nay ta đi đến vùng sông Hoài, thực chất là đi thăm dò nơi Miêu Hải Triều binh bại, kết quả khiến ta rất phẫn nộ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Phục Uy thân thiết hỏi han:
- Là vì sao mà y bại trận?
Phụ Công Thạch hừ mạnh một tiếng:
- Miêu Hải Triều chính là một tên ngu xuẩn từ đầu đến đuôi, nếu nói y là bị quân Tùy đánh bại, thì không bằng nói y là bị đánh bại bởi chính cái ngu xuẩn của mình.
Đỗ Phục Uy ngây ngẩn cả người:
- Điều này… Là như thế nào?
Phụ Công Thạch hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tại Diêm Thành y đã từng dụ dỗ Công Tôn Thượng Triết tiến vào bãi cỏ lau rậm rạp rồi dùng hỏa công, cuối cùng khiến cho toàn quân của Công Tôn Thượng Triết bị diệt, y liền nhớ mãi không quên chút chiến công nhỏ này, lúc này lại muốn lập lại chiêu cũ, sử dụng phương pháp y như vậy dụ dỗ Trương Huyễn, không biết rằng Trương Huyễn đã sớm nhìn thấu mưu kế của y, tương kế tựu kế, tiêu diệt y ngay trong lần đầu…
Không đợi Phục Công Thạch nói hết, Đỗ Phục Uy lập tức giận dữ nói:
- Ta đã dặn dò y rõ ràng không phải sao? Phải ẩn núp, tránh khỏi tai mắt quân Tùy, y như thế mà vẫn tác chiến với quân Tùy!
Phụ Công Thạch thở dài:
- Y quả thật rất ngu xuẩn, ẩn núp đến tận Hoán Thủy thì thôi, y còn cố ý bại lộ hành tung của mình, khiến cho Trương Huyễn biết được y đang ở Hoán Thủy, kết quả Trương Huyễn dẫn quân tiến nhập vào vùng Hoán Thủy giết chết y, ngay cả ta cũng không khỏi bóp cổ tay thở dài, cái này chính là trời tạo nghiệt có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống!
Đỗ Phục Uy không ngờ tới Miêu Hải Triều sẽ chống lại quân lệnh của mình, y còn tưởng rằng Trương Huyễn tra ra được dấu vết của Miêu Hải Triều để lại, mới một đường đến chỗ ẩn náu của Miêu Hải Triều giết được y, hóa ra là y tự làm tự chịu.
Đỗ Phục Uy tức giận đến lồng ngực cũng muốn nổ tung, y khoanh tay mà đi qua đi lại trong phòng, chính mình hẳn là phải sớm nghĩ đến Miêu Hải Triều sẽ nuốt không trôi được trận bại chiến ở vùng sông Hoài, hẳn là phải phái người trông coi y, nói đến chuyện này mình cũng có một phần trách nhiệm, y sớm nên nghĩ đến điều này.
Lửa giận của Đỗ Phục Uy chậm rãi mất đi, y trầm tư thật lâu rồi nói:
- Chúng ta nhất định phải rút ra kinh nghiệm từ chuyện Miêu Hải Triều, không thể giẫm lên vết xe đổ này lần nữa!
Phụ Công Thạch gật gật đầu:
- Đây chính là sự việc ta cần thương lượng với đệ, Tướng quân không phát hiện ra chúng ta bố trí quân đội có lỗ hổng rất lớn sao?
- Y huynh nói là binh lực của chúng ta bố trí bị phân tán?
Lập tức Đỗ Phục Uy hiểu rõ ý tứ của Phụ Công Thạch.
- Chẳng lẽ không phải sao?
Ánh mắt Phụ Công Thạch sáng ngời nhìn chăm chú vào Đỗ Phục Uy:
- Binh lực của chúng ta nhiều, nhưng lại rải rác ở mười mấy địa phương, rất dễ dàng bị quân Tùy tiêu diệt từng phần, quan trọng hơn là binh lực phân tán sẽ làm suy yếu khả năng không chế của tướng quân, ví dụ như Miêu Hải Triều, nguyên nhân lần này y bị toàn diệt chính là do y không nghe chỉ huy, tự tiện hành động, vì sao có thể như vậy, bởi vì trong lòng y cũng không hoàn toàn nghĩ Tướng quân là chủ công, y cảm thấy mình mới chính là người đứng đầu sông Hoài.
Những lời nói của Phụ Công Thạch cũng chính là ý nghĩ của y, kỳ thật y cũng không nguyện ý muốn như vậy, nguyên nhân khiến cho binh lực bị phân tán như hôm nay, chủ yếu là do y và Phụ Công Thạch là từ bên ngoài đánh đến.
Hai người từ Tề quận mà trốn đến đây, không ngừng thôn tính phần đông loạn phỉ ở Giang Hoài, mà những loạn phỉ đó tuy rằng đáp ứng làm việc vì y, nhưng lại không muốn rời khỏi địa phương trước đó của mình, cũng không muốn giải tán quân đội, cuối cùng Đỗ Phục Uy chỉ có thể thỏa hiệp.
Miêu Hải Triều chính là một ví dụ điển hình, trước khi y chiếm được vùng Giang Hoài, Miêu Hải Triều là chủ của một chi hãn phỉ ở vùng sông Hoài, lúc trước điều kiện Miêu Hải Triều đầu hàng chính là có thể tiếp tục khống chế vùng sông Hoài, lúc ấy dưới tay Miêu Hải Triều còn có hơn một vạn người, hơn nữa mình cũng muốn thông qua Miêu Hải Triều để không chế sông Hoài, liền đáp ứng điều kiện của y, nhưng cuối cùng không ngờ Miêu Hải Triều ngang ngược không nghe theo quân lệnh, đó chính là mầm mống tai họa.
Nhưng bây giờ Đỗ Phục Uy muốn bỏ quân đội đóng ở các nơi là việc vô cùng khó khăn, điều này liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, tất nhiên sẽ khiến phần đông thủ hạ cùng nhau phản đối.
Đỗ Phục Uy thở dài:
- Chuyện này hãy để cho ta suy nghĩ thêm một chút!
Y phải nghĩa ra một kế sách vẹn toàn để giải quyết vấn đề khó khăn này, mặc dù y biết lần thay đổi này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, nhưng dù khó hơn nữa, y cũng phải thay đổi.