Sau khi toàn diệt quân đội của Miêu Hải Triều, Trương Huyễn liền lệnh cho thiên tướng Tào Tự Ninh dẫn ba nghìn quân đóng tại huyện Hu Di, còn hắn thì dẫn quân quay trở về Giang Đô.
Trương Huyễn tiêu diệt tội phạm Miêu Hải Triều ở sông Hoài, khôi phục vận chuyển trên kênh Thông Tế bị loạn phỉ cắt đứt, điều này khiến cho thanh danh Trương Huyễn ở Giang Đô tăng mạnh.
Bởi vì Giang Đô là thành lớn số một số hai về thương nghiệp của Đại Tùy, hơn phân nửa nhân khẩu trong thành đều kiếm sống bằng buôn bán, giao thông chính là mạch máu của bọn họ, kênh Thông Tế bị cắt đứt, năm hãng thuyền lớn cùng với mấy vạn người chèo thuyền đều mất đi bát cơm, bây giờ Trương Huyễn toàn diệt Miêu Hải Triều, khôi phục giao thông trên kênh Thông Tế, sao có thể không khiến người người ở Giang Đô cảm kích chứ.
Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới thành Giang Đô đều thảo luận về Trương Huyễn, thảo luận về quân đội của hắn cùng với viễn cảnh phồn vinh mà hắn mang tới cho Giang Đô.
Trưa hôm nay, một nữ tử trẻ tuổi đầu đội nón cưỡi ngựa đi vào thành Giang Đô, dáng người nàng thon dài, lộ ra một thân anh hùng phục màu đỏ thẫm rộng rãi, trên thắt lưng đeo một thanh trường kiếm vỏ bằng da cá mập, bởi vì lụa mỏng ở nón che đi dung nhan của nàng nên không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng bạch mã của nàng cũng rất quý giá, vừa thấy là biết chiến mã từ Tây Vực tới, thân cao khỏe mạnh, bốn vó cường kiện, đuôi ngựa thon dài.
Mặc dù nữ nhân áo đỏ thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, nhưng Giang Đô là đô thị lớn trao đổi với nhiều nước của Đại Tùy, người Tân La, người Phù Tang cùng với người Tây Vực, người Hồ… khắp nơi đều có, hiệp khách thì lại càng là chỗ nào cũng có, nữ tử này dáng vẻ cũng không phải đặc thù, cũng không khiến người qua đường nhìn chăm chú, chỉ là khi có người đi ngang qua bên cạnh sẽ không kìm nổi liếc mắt nhìn tướng mạo của nàng một chút, muốn biết sau lụa mỏng là dung mạo thế nào.
Nữ tử áo đỏ hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tiên đến Giang Đô, nàng đánh giá đường cái Giang Đô một chút, ánh mắt rơi vào bảng Chiêu thảo sứ trên cửa chính quân nha cách cổng thành không xa, trên một tấm bảng viền vàng nền đen viết năm chữ “Giang Hoài chiêu thảo sứ” rất to, ở cửa có tám tên binh lính võ trang đầy đủ.
Nữ tử áo đỏ gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, dẫn ngựa đi đến một tửu quán đối diện quân nha, tửu quán tên là “Quảng Lăng Xuân”, đây là tửu quán nổi tiếng ở Giang Đô, là một quán rượu có quy mô khá lớn, có ba tầng lầu. Có thể để đồng thời hai trăm người đến ăn. Là một trong những tửu quán nổi danh của thành Giang Đô.
Nữ tử áo đỏ vừa mới đi đến trước cửa, một tên tiểu nhị liền nhiệt tình mà chào đón:
- Vị đại tỷ này vào trong tiểu điếm nghỉ chân một chút đi! Tiểu điếm có đầy đủ các loại đồ ăn nóng đồ ăn nguội, cái gì cần có đều có. Tiểu điếm còn có thể cung cấp cho quý khách chuồng riêng dành cho ngựa, đảm bảo sẽ khiến đại tỷ vừa lòng!
Tiểu nhị quả thực rất tinh mắt. Y biết rằng loại hiệp khách nữ nhân như này không chọc vào được, nhất định phải cung kính gấp đôi, hơn nữa ngựa của nàng vô cùng tốt. Tuyệt đối người bình thường không thể cưỡi được.
Nữ tử áo đỏ hiển nhiên chính là Trương Xuất Trần vừa đi du lịch ở Tây Vực trở về, nàng và đại sư huynh Trương Trọng Kiên cùng với Lý Tĩnh ba người cùng nhau kết bạn đi du lịch ở Tây Vực. Đến vùng Sơ Lặc, Trương Xuất Trần lại không muốn đi về phía tây, mà Trương Trọng Kiên và Lý Tĩnh còn muốn đi Toái Diệp và những chỗ xa hơn ở phía tây. Ba người liền chia tay nhau ở Sơ Lặc, Trương Trọng Kiên và Lý Tĩnh tiếp tục đi về phía tây. Còn Trương Xuất Trần thì quay lại trở về trung nguyên.
Tuy rằng trên đường cũng không yên ổn, nhưng Trương Xuất Trần võ nghệ cao cường, một đường thuận lợi quay trở về trung nguyên.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại đến Giang Đô. Tuy nhiên hiện tại nàng thật sự có chút mệt mỏi, muốn ngồi xuống ăn một chút gì, sau đó nghỉ ngơi một lát.
Nàng gỡ túi trên ngựa xuống, mang dây cương đưa cho tiểu nhị:
- Đem ngựa của ta đi vào chuồng riêng, chăm sóc thật tốt, ta sẽ có ban thưởng, nhưng nếu nó thiếu dù một cọng lông, ta liền bấp chấp mọi thứ đốt quán rượu của các ngươi!
Tiểu nhị sợ tới mức trong lòng run lên, nghĩ thầm trong lòng mình gặp phải nữ cướp rồi, động một chút là muốn đốt nhà giết người.
Trương Xuất Trần đi lên lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nàng xoay chuyển ánh mắt, thuận tiện có thể nhìn thấy rõ ràng quân nha đối diện, nàng gọi vài món ăn, lại muốn thêm một bầu rượu, tự rót uống một mình, trong mắt có vẻ mang vài phần tâm sự.
Mấy năm nay bởi vì Hỏa Phượng giải tán, khoảng cách của Trương Xuất Trần với quý tộc Quan Lũng ngày một xa, còn nghĩa phụ Đậu Khánh thì cố ý bất hòa với nàng, cùng với con cháu Đậu gia xem nàng như kẻ thù, khiến nàng mất đi cô hương, nàng giờ giống như một con diều mất đi dây diều dẫn dắt, bất lực bay lượn trên bầu trời. Mặc dù nàng đã nhiều lần trừ gian diệt ác làm việc thiện, cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng những nơi này dù sao cũng không phải nơi nàng muốn quay về, nàng cuối cùng sẽ đi về nơi nào, ngay chính Trương Xuất Trần nàng cũng không biết.
Trương Xuất Trần nâng chén rượu lên, lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy dưới bậc thang truyền đến một thanh âm quen thuộc:
- Lâm đại ca, ngươi nói với chưởng quầy một chút, có thể đổi thịt kho tàu cá lư thành cá hấp chưng hay không.
- Đây là…
Trương Xuất Trần chợt nghe thấy tiếng nói này, đây không phải là A Viên sao?
Nàng vội vàng đứng dậy bước nhanh đến đầu bậc thang, thấp giọng hỏi:
- Người trên lầu là A Viên sao?
Người trên bậc thang thò ra một khuôn mặt tròn xinh đẹp, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, đúng là A Viên, nàng thấy nữ tử bị lụa mỏng che khuất khuôn mặt thì hỏi:
- Ngươi là…
Trương Xuất Trần tháo lụa mỏng xuống cười nói:
- Là ta!
A Viên lập tức nhận ra, nàng lúc trước từ huyện Thanh Hà đến kinh thành, ít nhiều cũng được Trương Xuất Trần trợ giúp, nếu không nàng thật sự rất thảm, lập tức nàng vừa mừng vừa sợ nói:
- Hóa ra là Trương cô nương, tại sao cô lại ở chỗ này?
- Ta….
Trương Xuất Trần do dự một chút, cười nói:
- Khắp nơi ta đều đi thăm thú một chút, ngươi đi một mình sao?
- Không, ta cùng phu nhân đến đây ăn cơm trưa.
- Hóa ra Lư cô nương cũng ở đây…
- Bây giờ nàng cũng không phải là Lư cô nương rồi, nàng bây giờ là phu nhân tướng quân.
A Viên cười nói:
- Trương cô nương muốn đến gặp phu nhân nhà ta một chút không?
- Có được không?
Trương Xuất Trần liếc mắt nhìn thân binh có vẻ mặt cảnh giác bên cạnh.
- Không sao, cô nương đi theo ta!
A Viên nói với thân binh hộ vệ:
- Vị Trương cô nương này là bằng hữu của Tướng quân, không phải là người ngoài.
Thân binh nghe thấy đối phương là bằng hữu của Tướng quân, lại là một nữ tử trẻ tuổi, y không ngăn cản nữa, nghiêng mình qua một bên, Trương Xuất Trần dặn dò tiểu nhị vài câu, sau đó liền đi theo A Viên lên lầu ba, các nàng đi thẳng đến cuối, cuối cùng thấy một nhã gian có hai thân binh đứng canh gác.
- Trương cô nương chờ một chút, ta đi thông báo cho phu nhân một tiếng.
Trương Xuất Trần gật gật đầu, thuận tay đặt trường kiếm và túi vải ở trước cửa. Một lát sau, A Viên đi ra cười nói:
- Trương cô nương, phu nhân nhà ta có lời mời!
Trương Xuất Trần đi vào trong phòng, bên trong bài trí rất tao nhã, ở giữa chỉ có một cái bàn nhỏ, phu nhân của Trương Huyễn Lư Thanh mặc một thân váy dài màu trắng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn nhỏ, nàng chải một búi tóc rủ xuống vô cùng tinh mỹ, nghiêng nghiêng bên cạnh cài vào một cây bích trâm, da thịt trắng mịn như tuyết như ngọc, ôn nhu xinh đẹp, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đang tò mò đánh giá Trương Xuất Trần đang đi vào.
Nàng đã nghe Trương Huyễn nói về nữ tử này, nói nàng không phải bạn cũng không phải địch, nàng từng là thủ lĩnh của tổ chức thích khách nữ “Hỏa Phượng” nổi tiếng, nhưng Lư Thanh biết rằng, Trương Xuất Trần xuất hiện ở trước mắt mình không phải để ám sát mình, nếu nàng có chút ý nghĩ muốn ám sát mình thì căn bản cũng sẽ không lộ diện.
Trương Xuất Trần đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mà không mất đi khí khái anh hùng, nàng tiến lên thi lễ nói:
- Trương Xuất Trần tham kiến phu nhân.
- Trương cô nương không cần phải khách khí, mời ngồi!
- Đa tạ phu nhân.
Trương Xuất Trần ngồi xuống đối diện với Lư Thanh, Lư Thanh dặn A Viên đi lấy thêm một bộ bát đũa, cười nói:
- Ở nhà một mình thật buồn bực, vừa hay ở đối diện có một tửu quán, liền tới đây ngồi một chút, không ngờ vừa đúng lúc gặp được Trương cô nương, âu đây cũng là duyên phận.
- Phu nhân biết ta?
Lư Thanh cười gật đầu nói:
- Khi nói chuyện phiếm Tướng quân có nhắc tới cô nương, ta nghe Tướng quân nói, Trương cô nương cùng sư huynh đi Tây Vực rồi, trở về từ lúc nào vậy?
Trương Xuất Trần rất muốn biết Trương Huyễn nói về mình như thế nào với phu nhân của hắn, nhưng loại chuyện này lại không biết hỏi như thế nào cho tốt, chỉ đành cười cười nói:
- Đã trở về được hơn một tháng rồi.
- A….
Lư Thanh lại cười nói:
- Vì sao Trương cô nương lại muốn đến Giang Đô vậy?
Trương Xuất Trần không thể không bội phục vị tướng quân phu nhân này, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, lại rất cẩn thận, nhất thời nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào, liền cười nói:
- Ta coi bốn biển là nhà, đi nơi này một chút, đến xem nơi kia một chút, không có chỗ ở cố định, đây là lần thứ hai ta đến Giang Đô, ta thích không khí náo nhiệt tại nơi này.
Lúc này, A Viên lấy đến một bộ bát đũa, Lư Thanh rót cho Trương Xuất Trần một chén rượu, đôi tay ngọc ngà thon dài nâng chén rượu của mình lên cười nói:
- Khó có thể gặp được người quen tại Giang Đô, chúng ta hãy cùng uống chén này.
- Đa tạ phụ nhân, phu nhân mời!
Trương Xuất Trần khá là hào sảng, nâng chén rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch, đem cái chén không đến trước mặt Lư Thanh, tỏ vẻ mình đã kính trọng uống cạn, Lư Thanh cười cười:
- Ta không thể một lần uống cạn, chỉ có thể uống một nửa, thật xin lỗi!
Nàng cẩn thận tinh tế nhấp nửa chén rượu, rồi buông chén xuống, dùng khăn lụa nhè nhẹ lau sạch vết rượu ở khóe miệng, lại cười hỏi:
- Trương cô nương còn ở Đậu phủ không?
Trương Xuất Trần lắc đầu, trong mắt có chút ảm đạm:
- Ta với Đậu phủ đã không còn quan hệ.
Lư Thanh gật gật đầu, lại hỏi:
- Tiếp theo Trương cô nương có dự định gì không?
- Chính ta cũng không biết nữa, ngao du bốn bể, khi đi mệt mỏi rồi, thì sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để nghỉ ngơi.
A Viên ở bên cạnh dường như muốn nói gì đó, miệng nàng giật giật nhưng cũng không nói, Lư Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói:
- Xem ra A Viên muốn mời cô nương ở lại Giang Đô vài ngày.
- Khiến phu nhân chê cười rồi.
Lư Thanh lại khẽ cười nói:
- Vậy ta mời Trương cô nương sống tại quý phủ của ta vài ngày, có thể chứ?
- Điều này…
Trương Xuất Trần do dự một lát, nàng đã không còn thẳng thắn như vừa rồi, trên khuôn mặt đẹp hiện lên chút ửng đỏ, hơi ngượng ngùng gật gật đầu:
- Vậy phải quấy rầy phu nhân rồi!