Trương Xuất Trần đi theo Lư Thanh vào quý phủ của Trương Huyễn, nàng hơi tò mò đánh giá tòa nhà cũng không quá lớn này, đối với nàng đã từng nhiều năm sinh sống tại Vũ Xuyên Phủ rộng trăm mẫu đất, tòa nhà này chỉ tầm năm mẫu quả thật không lớn, nhưng nó lại làm cho Trương Xuất Trần cảm thấy thật ấm áp, đây là một gia đình chân chính, mặc dù rất bình thường, nhưng nàng lại chưa bao giờ được cảm nhận qua.
- Có chút vắng vẻ, đúng không?
Lư Thanh cười nói:
- Cũng không có mấy hạ nhân, đều là theo chúng ta từ Lạc Dương đến, mấy ngày nay Tướng quân không ở trong phủ, ta ngủ một mình cũng thật sợ hãi, Trương cô nương tới thật đúng lúc.
- Ồ….
Trương Xuất Trần âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi:
- Tướng quân nhà phu nhân đi nơi nào?
- Hình như là đi tuần tra Trường Giang rồi, ước chừng đi mười ngày, hôm nay mới là ngày thứ ba.
Hai người vừa nói vừa đi tới hậu trạch, hậu trạch có hai viện tử, Lư Thanh chỉ vào viện bên phải nói:
- Ngôi viện này hơi nhỏ một chút, nhưng một người ở là đủ rồi, Trương cô nương tạm thời ở tại nơi này, ta lập tức dặn dò Từ quản gia an bài dọn dẹp một chút, bây giờ không ngại đến phòng ta ngồi một chút chứ.
Sân nhỏ của Lư Thanh vô cùng thanh nhã, có trồng một cây lê già trăm năm tuổi, trên cây lủng lẳng đầy quả lê xanh tươi, trong góc là một hàng trúc xanh biếc, tường hoa cao tới tận mái hiên, bình thường cửa lớn sơn son được đóng chặt, trước cửa có hai gã thân binh canh gác.
Bọn họ nhìn không chớp mắt, thấy phu nhân đến liền cùng nhau khom mình thi lễ.
Lư Thanh gật gật đầu, đẩy cửa đi vào sân, trong viện tổng cộng có bốn gian phòng, tất cả đều là phòng xép, một gian là thư phòng của Trương Huyễn, một gian là phòng ngủ của phu thê bọn họ, một gian khác ở giữa là phòng khách, còn một gian là chỗ ở của A Viên và Lê Hương, bốn gian phòng này đều có cửa chính riêng, đồng thời bên trong có cửa nhỏ thông nhau, khiến bốn gian phòng liền làm một thể.
Hai người ngồi xuống trong phòng khách, Lê Hương mang trà lên cho các nàng, Lư Thanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói với Trương Xuất Trần:
- Ta đã nói với Tướng quân không chỉ một lần, trong nhà không cần có binh lính canh gác, nhưng chàng không nghe, nói là không an toàn. Ta cũng không có biện pháp nữa. Thực là bất tiện vô cùng, cũng không phải nói là không tin bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng là nam nhân, đây lại là nội trạch (nơi ở của phụ nữ). Ai!
Trương Xuất Trần uống một ngụm trà cười nói:
- An toàn trong nội trạch nhất định phải được đảm bảo, nhưng tại sao Tướng quân không chiêu mộ một vài nữ binh?
- Ta cũng đề nghị tốt nhất nên chiêu mộ một vài nữ binh đến bảo vệ nội trạch. Nhưng chàng lại bận quá, vẫn không có thời gian, đến Giang Đô chỉ ở lại hai ngày rồi lại ra ngoài.
Trương Xuất Trần ngẫm nghĩ một lát cười nói:
- Nếu phu nhân cảm thấy bọn họ rất bất tiện. Vậy hãy để cho bọn họ trở về đi, ta sẽ bảo hộ phu nhân vài ngày. Tuy rằng ta không phải đối thủ của Tướng quân nhà phu nhân, nhưng đối phó với thích khách hại dân hại nước bình thường thì tuyệt đối không có vấn đề.
Lư Thanh lắc đầu:
- Như vậy sao được. Cô là khách của ta, sao có thể để khách làm hộ vệ chứ?
- Chuyện này ngược lại cũng không có vấn đề gì. Tiện tay mà thôi, hơn nữa Trương Huyễn là bạn cũ của ta, bảo hộ phu nhân hắn cũng là điều bình thường!
- Chuyện này… Vậy được rồi!
Lư Thanh vui vẻ cười nói:
- Một khi đã như vậy thì đành phiền tới Trương cô nương rồi.
- Nếu phu nhân không ngại thì có thể gọi ta là Vũ nương, đây là tên phụ thân đặt cho ta khi còn nhỏ, ta vẫn không dùng qua nó.
- Cũng tốt, ta liền gọi ngươi là Vũ nương, như vậy càng dễ gọi hơn.
Lư Thanh cười cười lại nói:
- Vũ nương có thể nói cho ta những việc trải qua ở Tây Vực không? Ta cảm thấy rất có hứng thú.
- Đương nhiên có thể, ta đây có thể kể cho cô chuyện ở núi Cô Tàng, đó là một nơi mà chúng ta đã đi tới.
…
Ngày thứ ba Trương Huyễn trờ về Giang Đồ liền xuôi nam đến cửa khẩu ở sông Trường Giang, đi thuyền tuần tra Trường Giang, ba mươi chiếc thuyền lớn chở ba nghìn binh lính chậm rãi đi trên sông Trường Giang.
Sông Trường Giang vào triều Tùy rộng hơn rất nhiều so với đời sai, Sùng Minh Đảo đời sau, Thượng Hải lớn như vậy cũng chỉ nằm trong một vùng đại dương mênh mông, Nam Thông vẫn là một hòn đảo ở cửa khẩu Trường Giang, tên là Hồ Đậu Châu, đây là một trong những đảo lớn nhất ở Trường Giang, còn có rất nhiều đảo như vậy nữa, phân bố lẻ tẻ trên sông Trường Giang.
Sau khi thuyền lớn đi được hai ngày đã đến quận Lịch Dương, Trương Huyễn đứng trên đầu thuyền, nhìn sóng dao động trên mặt sông mênh mông, từng bầy hải âu lượn vòng trên mặt sông, bầu trời xanh xa xa, mấy thuyền đánh cá ở trên sông thuận theo gió vượt sóng, khiến người ta thấy thoải mái vui vẻ.
- Tướng quân, đó chính là núi Thiên Môn!
Thiên tướng Triệu La cùng đi tuần tra Giang Đô Trường Giang với Trương Huyễn chỉ vào một vùng núi lớn nói.
Trương Huyễn gật gật đầu, tại vùng này quanh hai bờ sông thế núi trập trùng, địa thế hiểm trở, thường xuyên sẽ thấy núi lớn đột ngột hiện ra, buổi sáng, khi bọn họ nhìn thấy núi Sở đều vô cùng ngạc nhiên thán phục, nhưng so sánh với núi Sở, núi Thiên Môn ở nơi này lại càng hiểm trở cao lớn hơn, thật sự giống như chọc đến cổng trời.
- Đúng vậy, nơi này không hổ được xưng là bình phong của Giang Nam, vị trí chiến lược tương đối trọng yếu, Thái Thạch cơ mà buổi sáng chúng ta nhìn thấy là một bến đò tự nhiên, nếu trú binh ở bên kia, một người giữ quan ải, vạn người cũng khó thể phá được.
- Tướng quân nói không sai, nơi đó vốn là nơi đóng quân trọng yếu của triều Trần, đóng năm nghìn binh lính, đáng tiếc lại không phát huy được tác dụng.
- Đây là vì sao?
Trương Huyễn có chút hăng hái hỏi thăm.
- Năm đó Dương Tố dẫn thủy quân đại Tùy đại chiến với thủy quân triều Trần tại vùng này, liên tiếp đánh chìm hơn mười chiến thuyền, chỉ thấy cảnh tượng thủy quân ở bờ nam vô cùng thảm hại, tất cả đều sợ hãi vứt bỏ mũ giáp mà chạy, kết quả quân Tùy không đánh mà thắng rồi chiếm lĩnh Thái Thạch cơ.
Trương Huyễn ha hả cười nói:
- Nói cho cùng vẫn là sức mạnh của quốc gia, thực lực của quốc gia có hùng mạnh, quân uy vô cùng, quân địch tự nhiên sợ hãi mà chạy, triều Trần dù có Trường Giang là nơi hiểm trở, cũng khó tránh được vận mệnh bị tiêu diệt.
Lúc này, Trương Huyễn xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy La Sĩ Tín bên cạnh có chút không tập trung, trong mắt là sự lo lắng, liền cười hỏi:
- Sĩ Tín có chút say thuyền sao?
- Say tàu thì không phải!
La Sĩ Tín gãi đầu nói:
- Nghe nói quận Lịch Dương là nơi ở của Đỗ Phục Uy, chúng ta có thể gặp thủy quân của Đỗ Phục Uy hay không?
Trương Huyễn khẽ mỉm cười, quay đầu nói với thiên tướng Triệu La:
- Triệu tướng quân nói cho y biết một chút đi.
Triệu La cười nói:
- La tướng quân không cần lo lắng, tuy rằng ở Trường Giang Đỗ Phục Uy có chút thủy quân, nhưng đều là thuyền nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có hơn trăm thuyền, chủ yếu sử dụng làm trạm canh gác để thăm dò, thủy quân của y ở sông Hoài đã bị chúng ta tiêu diệt rồi.
- Vì sao Đỗ Phục Uy không huấn luyện thủy quân ở Trường Giang?
La Sĩ Tín không hiểu hỏi.
- Có rất nhiều cách lý giải.
Triệu La giải thích:
- Lưu truyền nhiều nhất là cách lý giải rằng vì bản thân Đỗ Phục Uy là người phương bắc, y một lòng muốn về trung nguyên tranh đấu, vì vậy y đem lực lượng thủy quân đặt ở sông Hoài.
Trương Huyễn ở một bên cười nói:
- Nếu nói như vậy, nơi ở kia của y không phải xây dựng ở quận Lịch Dương, mà hẳn là đặt ở quận Chung Ly hoặc quận Hoài Nam, như vậy chẳng phải dễ dàng bắc thượng tranh bá hay sao?
- Cái này… Đây chỉ là một trong khá nhiều cách lý giải, nhưng có một cách lý giải khác có thể giải thích nghi vấn của tướng quân.
- Là cái gì?
- Bởi vì thời gian Đỗ Phục Uy đến Giang Hoài không dài, quân đội của y chủ yếu là thâu tóm dần dần các loạn phỉ khác mà hình thành, mà thủy tặc lớn nhất ở Trường Giang cũng không vừa mắt y…
Nói đến đây, La Sĩ Tín và Tô Định Phương ở bên cạnh đều đồng thanh hỏi:
- Là ai?
Trương Huyễn cười nói:
- Hẳn là nhóm trộm lớn ở Phàn Dương Lâm Sĩ Hoằng đi!
Triệu La gật gật đầu:
- Tướng quân nói không sai, đúng là Lâm Sĩ Hoằng, là kẻ trộm lớn nhất lúc này ở Trường Giang, đội thuyền lớn nhỏ trên nghìn chiếc, hai năm trước Đỗ Phục Uy hợp nhất với Lam Lăng thủy tặc Hàn Như Vọng, lấy được mấy trăm chiến thuyền, Hàn Như Vọng này vốn là tiểu đệ của Lâm Sĩ Hoằng, sau khi bị Đỗ Phục Uy hợp nhất, Lâm Sĩ Hoằng giận dữ, trong một đêm tiêu diệt Hàn Như Vọng, cướp toàn bộ thuyền đi, cuối cùng Đỗ Phục Uy không thu hoạch được gì, đây cùng là một lần thảm bại của Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài, từ nay về sau không dám nhòm ngó đến Trường Giang nữa.
- Đây mới là nguyên nhân đáng tin cậy!
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ta chính là nói, cái gì mà Đỗ Phục Uy là người phương bắc, vì vậy tâm hướng về phương bắc, điều này rõ ràng nói láo, nếu y đi lên phương bắc một bước, triều đình sẽ lập tức bóp chết y, cho dù là quân Ngõa Cương cũng không được phép, mà khu vực phía nam, sức khống chế của triều đình vẫn còn yếu lắm, y không phải là không muốn đi về phía nam, mà là có chướng ngại vật.
Mọi người đều gật đầu, vừa nói như vậy, tất cả đều thông suốt rồi.
Lúc này, sau lưng có binh lính hô:
- Hình như có con thuyền đang phi nhanh đến đây.
Trương Huyễn đi đến bên cạnh mép thuyền, quan sát thăm dò về phía trước, chỉ thấy một con thuyền nhỏ đang hối hả lái đến đây, cánh buồm sơn màu đỏ, đây là một con thuyền truyền tin, trong lòng Trương Huyễn xuất hiện một tia cảm giác không ổn, chẳng lẽ phát sinh chuyện lớn gì?
Không bao lâu, thuyền nhỏ đến gần thuyền lớn của Trương Huyễn, binh lính trên thuyền nhỏ hô to:
- Tướng quân đang ở đây sao?
- Có chuyện gì?
Trương Huyễn hỏi.
- Tướng quân, Trần tướng quân ở quận Lang Gia có thư cấp báo!
Trước mắt đô úy tại quận Lang Gia là Trần Hải Thạch đã đầu hàng quân Tùy đóng binh, điều này đã được triều đình phê chuẩn bổ nhiệm, mặt khác Trần Hải Thạch xuất thân trong một gia tộc lớn ở quận Lang Gia, về phương diện khác trước nay y cũng là tướng Tùy, có danh vọng khá cao ở quận Lang Gia.
Để quét sạch loạn phỉ còn lại ở quận Lang Gia, Binh bộ liền tiếp nhận đề cử của Trương Huyễn, bổ nhiệm Trần Hải Thạch làm đô úy quận Lang Gia, dẫn ba nghìn quân đóng tại Lâm Nghi.
Đến một mức độ nào đó, Trần Hải Thạch coi như là người của Trương Huyễn, y phái người đưa tin cấp báo tới, trong lòng Trương Huyễn lập tức khẩn trương hơn, chẳng lẽ quận Bắc Hải bên kia xảy ra chuyện gì sao?
Một lát, binh lính báo tin đi lên thuyền lớn, y quỳ một gối, đưa lên một quyển tin gấp, Trương Huyễn mở ra nhìn một lần, sau một lúc lâu, y quay đầu vẻ mặt khẩn trương nói:
- Không phải là Thanh Châu gặp chuyện không may, mà là quận Đông Hải đã xảy ra chuyện.