Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 467 - Chương 424: Tạo Phản Tại Đông Hải

Chương 424: Tạo phản tại Đông Hải
Chương 424: Tạo phản tại Đông Hải

Mạnh Hải Công là người thừa kế của Lý Tử Thông, trong một thời gian rất dài, Lý Tử Thông cát cứ quận Đông Hải, cùng Tôn Tuyên Nhã tại quận Lang Gia kết đồng minh cùng kiềm chế quân Tùy ở Bành Thành, khiến cho Lý Tử Thông liên tục đứng vững không ngã.

Từ sau khi Lý Tử Thông bị Bột Hải hội hạ độc giết tại kinh thành, Mạnh Hải Công là nhân vật số hai ở quận Đông Hải liền tiếp quản thuộc hạ của Lý Tử Thông, chỉ là uy vọng của y kém hơn so với Lý Tử Thông, nên vài tên đại tướng cũng không phục y, vì thế Mạnh Hải Công liền bày ra Hồng Môn Yến, giết chết toàn bộ những người phản đối y tại yến tiệc.

Một chiêu này cực kỳ ác độc, nhưng lại là giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, tuy rằng đã diệt trừ tướng lĩnh không phục y, nhưng lại làm dao động quân tâm nghiêm trọng, bắt đầu có binh lính chạy trốn, sĩ khí dần dần tan rã.

Mà đúng lúc này Trương Huyễn suất quân tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc tại quận Lang Gia, đồng minh tại quận Đông Hải đã tiêu vong, Dương Nghĩa Thần lại bắt đầu chuẩn bị tiến quân đến quận Đông Hải.

Loạn trong giặc ngoài, Mạnh Hải Công cùng đường, cuối cùng quyết định chiêu hàng triều đình, sau mấy lần đàm phán giữa hai bên, cuối cùng đạt thành nhất trí, Mạnh Hải Quân giải tán tất cả quân đội, còn triều đình thì bổ nhiệm y làm thái thú quận Đông Hải. Cùng lúc đó, Hổ Nha Lang tướng Trương Tắc Hạo của quân Tùy dẫn ba nghìn quân tiến vào chiếm giữ quận Đông Hải, từ đó quận Đông Hải hoàn toàn trở lại bản đồ Đại Tùy.

Nhưng Mạnh Hải Công dù thế nào cũng không nghĩ ra, y chấp nhận chiêu hàng với triều đình còn chưa đến hai tháng, triều đình đã xuống tay với y rồi, lại điều y đến quận Vấn Sơn làm thái thú.

Mạnh Hải Công chưa từng nghe nói qua địa phương tên là quận Vấn Sơn này, đến khi rốt cục y biết được, quận Vấn Sơn cũng ở phía tây Thục quận, y lập tức nổi giận lôi đình, quyết định lần nữa khởi binh tạo phản.

Quận Đông Hải cũng chính là cảng Liên Vân hôm nay, toàn bộ quận chỉ có năm huyện, phía bắc là huyện Hoài Nhân, phía tây là huyện Thuật Dương, phía nam là huyện Liên Thủy cùng với một quận trị là huyện Cù Sơn và trên đảo Đông Hải là huyện Đông Hải, toàn bộ nhân khẩu có hơn năm vạn người, dựa trồng trọt và đánh cá để sống.

Nhưng mấy năm trước trung nguyên đại loạn, nạn trộp cướp nổi lên tứ phương, hơn mười vạn người ở quận Bành Thành và quận Hạ Bì trốn vào quận Đông Hải, những lưu dân đó liền trở thành người của Lý Tử Thông, khiến cho thời kỳ hưng thịnh nhất Lý Tử Thông có tới sáu vạn quân phản loạn.

Tuy rằng mấy vạn binh lính đều đã giải tán nhưng Mạnh Hải Công vẫn có lưu lại tay chân. Y đem nơi đất đai phì nhiêu nhất quận Đông Hải cho mấy nghìn thân tín của mình trong quân đội, để những binh lính này sống tại huyện Cù Sơn và huyện Đông Hải, mặt khác y ẩn giấu một lượng binh khí trên đảo Đông Hải.

Trong quận nha của thị trấn Cù Sơn. Mạnh Hải Công khoanh tay đi qua đi lại trên đại sảnh, ngồi bên cạnh là quân sư Hàn Trị Thủy của y. Mạnh Hải Công hừ thật mạnh một tiếng nói:

- Cái gì mà miệng vàng lời ngọc, con mẹ nó so với chó má còn thối hơn, điều ta đi quận Vấn Sơn. Chỉ sợ chưa đi tới quận Bành Thành đã đột ngột chết ở trên đường, nếu thiên tử chó má kia đã bất nhân bất nghĩa. Thì đừng trách Mạnh Hải Công ta trở mặt vô tình.

Hàn Trị Thủy khuyên nhủ:

- Trước tiên sứ quân hãy tỉnh táo lại, muốn khởi binh không phải là không thể được, nhưng nhất định phải suy nghĩ hai chuyện thật kỹ càng. Thứ nhất là làm thế nào để đối phó với Trương Tắc Hạ,o tiếp theo là sau khi khởi binh chúng ta phải làm sao?

Mạnh Hải Công có chút tâm phiền ý loạn nói:

- Trong kho bây giờ còn mười nghìn thạch lương thực. Mặt khác ta có hai nghìn binh lính tâm phúc có thể triệu hồi, ta đã phái Lương Kim Huy đi đảo Đông Hải gọi binh và lấy binh khí về, ta muốn đánh bất ngờ đại doanh quân Tùy.

Hàn Trị Thủy nở nụ cười ha hả:

- Bây giờ sứ quân là thái thú quận Đông Hải, đối phó với Trương Tắc Hạo mà cần phải đánh bất ngờ sao?

Mạnh Hải Công có chút tỉnh ngộ:

- Ý của ngươi là nói…..

Hàn Trị Thủy chậm rãi nói:

- Nếu Sứ quân phải đi, thì không ngại mở Hồng Môn Yến lần nữa, mời những thân sĩ danh vọng ở địa phương đến làm khách, Trương Tắc Hạo nhất định sẽ đến dự tiệc.

- Vậy còn quân đội?

- Quân đội thì càng dễ đối phó hơn, giao cho ta đi làm, việc này rất nhỏ.

Mạnh Hải Công nửa tin nửa ngờ, không biết trong hồ lô của Hàn Trị Thủy đang bán thứ thuốc gì, Hàn Trị Thủy cười nói khẽ với y vài câu, Mạnh Hải Công lập tức giật mình tỉnh ngộ, luôn miệng khen:

- Cao! Thật sự là cao minh!

….

Bên cạnh ven biển nằm ngoài phía bắc huyện Cù Sơn có một khu chợ cũ, chủ yếu là bán đồ hải sản, cá, sò, đồ biển… sản phẩm hải sản nào cần có đều có, mặt khác còn có thổ sản vùng núi, món ăn thôn quê để giao dịch cùng với các vật phẩm này, mỗi ngày trời chưa sáng, hàng loạt thuyền đánh cá mang các loại hải sản vừa mới đánh được đến nơi này, thương nhân các nơi vội đến đây mua hàng.

Hôm nay trời chưa sáng, hơn mười chiếc xe bò chậm rãi từ doanh trại đi đến, dẫn đầu là một nam tử hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc xe bò, y tên là Đào Thông, là lữ soái hậu cần đóng quân tại Đông Hải, chủ quản đầu bếp trong binh, cũng chính là đầu lĩnh của các đầu bếp, gần như mỗi ngày y đều sẽ đến nơi này mua thức ăn, hàng hóa, mọi người trong khu chợ cũ đã rất quen thuộc với y rồi.

Đương nhiên, y cũng có thể để các thương nhân ở khu chợ cũ trực tiếp đưa hàng đến quân doanh, nhưng như vậy cũng sẽ không có những lợi ích béo bở bằng tự y đi, hơn nữa thương nhân mỗi ngày đến quân doanh, sẽ khiến người khác nhìn vào không vừa mắt, cướp đi chỗ mua tốt của mình.

- Ô! Đào gia đến rồi!

- Chào buổi sáng Đào gia!

Các thương nhân trong khu chợ cũ nịnh bợ chào hỏi y, điều này làm cho Đào Thông rất hưởng thụ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y nguyện ý đích thân đến khu chợ.

Lúc này, y đi vào Dương tiệm, hôm nay là ngày chưởng quầy của Dương tiệm tính tiền, cũng là ngày những lợi ích béo bở kia rơi vào túi y, vừa mới tới cửa, chưởng quầy Dương tiệm liền lập tức chạy ra đón chào:

- Rốt cuộc Đào gia đã tới!

- Dương chưởng quỹ đã chờ rất sốt ruột nhỉ! Hôm nay tính tiền như bình thường, mặt khác ta còn muốn năm mươi con dê.

- Dê đã có, đang ở trong chuồng phía sau.

Đào Thông vung tay lên, sai khiến thủ hạ đi theo tiểu nhị của cửa tiệm đi bắt dê, còn y thì đi nhanh vào trong một gian phòng, vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy một văn sĩ trung niên, Đào Thông không khỏi ngẩn ra, chưởng quầy ở đằng sau nói khẽ với y:

- Vị này là Hàn tiên sinh đặc biệt đến tìm Đào gia đấy, hình như muốn cùng Đào gia bàn chuyện mua bán lớn.

Đào Thông quý tiền như mạng, nghe nói có mua bán lớn, ánh mắt y lập tức híp lại:

- Hàn tiên sinh muốn cùng ta mua bán gì?

Văn sĩ trung niên khoát tay, sai thủ hạ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Văn sĩ trung niên lấy ra một thỏi vàng đặt lên trên bàn, ngay sau đó lại lấy tiếp thỏi nữa, tổng cộng lấy năm thỏi vàng lớn đặt lên bàn, lập tức kim quang lấp lánh, chiếu lên khiến ánh mắt Đào Thông đỏ lên, hô hấp của y bắt đầu dồn dập, nuốt nước bọt mạnh mẽ một cái.

- Đây là năm trăm lượng vàng, sau khi chuyện thành công, ta sẽ trả thêm năm trăm lượng.

Văn sĩ trung niên thản nhiên cười, y nhìn ra Đào Thông đã mắc câu rồi, giống hệt tin đồn y nghe được, đây là người thấy lợi quên nghĩa, ham tiền tài như mạng, sự việc liền có thể làm dễ dàng rồi.

Đang lúc hoàng hôn, trong tửu lâu lớn nhất Đông Hải tại thị trấn Cù Sơn, mười mấy vị khách mới đến tụ tập trong một gian phòng, phần lớn là hào môn vọng tộc của quận Đông Hải, hôm nay bọn họ bày tiệc riêng để tiễn thái thú Mạnh Hải Công.

Mặc dù trong miệng mọi người đều biểu hiện ra lưu luyến không thôi, nhưng trên thực tế, thủ lĩnh của bọn cướp Mạnh Hải Công bị điều đi, không có ai trong lòng không cảm thấy vui cả.

Ngay cả Hổ Nha Lang tướng Dương Tắc Hạo đóng quân tại quận Đông Hải cũng được mời tới.

Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, mọi người nâng ly cạn chén, mời rượu với nhau, cùng uống vô cùng hào hứng.

Mạnh Hải Công ngồi ở gần cửa sổ lầu hai, y nâng chén với Trương Tắc Hạo bên cạnh cười nói:

- Ta nhận được tin tức từ kinh thành đến, thái thú tiếp theo của quận Đông Hải rất có thể là con rể Lý Đức Võ của Bùi Củ, sau này Trương tướng quân nên tạo quan hệ tốt với người này, tiền đồ rộng lớn.

Trương Tắc Hạo mặc dù là đại tướng, nhưng lại không uống được rượu, bị khích lệ uống vài bát rượu, đầu lưỡi có chút lớn, trong miệng y cười nói mơ hồ không rõ:

- Cùng những văn nhân đó… Giao thiệp, không thoải mái! Ta vẫn… sẵn lòng giao thiệp cùng Mạnh sứ quân hơn.

- Ta cũng hi vọng được ở cùng tướng quân, tuy nhiên thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, vì mấy tháng hợp tác vui vẻ này của chúng ta, cạn một chén nào!

Mạnh Hải Công bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, y cười tủm tỉm nhìn Trương Tắc Hạo uống cạn rượu trong chén, ánh mắt thoáng nhìn, một gã thủ hạ ở cửa ra vào nháy mắt với y, ý tứ rằng đã sắp xếp chuẩn bị đâu vào đấy rồi.

Mạnh Hải Công vỗ vỗ bả vai Trương Tắc Hải cười nói:

- Chúng ta cùng đi nhà xí trước, sau đó trở về uống rượu tiếp được không?

- Ta thật ra cũng muốn đi, nhưng không thể nhúc nhích được nữa, tướng quân đi trước đi!

Rượu của Trương Tắc Hạo phát tác, y gục xuống bàn than thở nói vài tiếng.

Mạnh Hải Công cười ha hả, nói với mọi người:

- Nào có đi nhà xí mà cũng không không nhúc nhích được đây?

Mọi người cũng mỉm cười:

- Trương tướng quân uống nhiều hơn mấy chén, đêm nay không đi thanh lâu được rồi.

- Không đi thanh lâu, chẳng phải là cuộc sống không thú vị rồi sao.

Mạnh Hải Công cười phân phó hai gã thân binh phía sau Trương Tắc Hạo:

- Các ngươi đỡ tướng quân đi đi, giúp y nôn ra hết là được rồi.

Hai gã thân binh vội vàng dựng Trương Tắc Hạo đứng dậy đi ra ngoài, Mạnh Hải Công cùng đi, y đi thẳng đến hậu viện bên cạnh nhà xí, nhìn thấy hai gã thân binh đỡ Trương Tắc Hạo đi vào trong.

Y liếc nhìn xung quanh, nổi lên sát khí âm trầm, liền lạnh lùng ra lệnh:

- Động thủ!

Hơn mười người tay cầm đao mai phục bên cạnh nhà xí đi ra, vung đao giết vào trong nhà xí, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, trong nhà xí lập tức yên tĩnh lại.

Một tên thủ hạ đi ra, khom người bẩm báo với Mạnh Hải Công:

- Khởi bẩm chủ công, đã xong!

Mạnh Hải Công gật gật đầu, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, màn đêm đã buông xuống, quân doanh bên kia cũng có thể thuận lợi xong việc rồi.

Bình Luận (0)
Comment