Quân doanh Đông Hải nằm cách bến tàu của huyện Cù Sơn không xa, đối diện ngoài biển rộng cách vài dặm chính là đảo Đông Hải, một hòn đảo bé nhỏ mà phân cắt hai vùng đất liền. Trong màn đêm, mấy trăm chiến thuyền chậm rãi áp sát vào bên cạnh bờ, trên mỗi thuyền là một đám người đang ngồi, đó chính là thủ hạ của Mạnh Hải Công, ước chừng hơn hai nghìn người.
Những binh lính này trên danh nghĩa là nông dân được Mạnh Hải Công tổ chức làm đồn điền trên đảo Đông Hải, nhưng trên thực tế là Mạnh Hải Công không chịu giải tán hai nghìn thủ hạ tâm phúc, nên khi tin tức Mạnh Hải Công bị điều đi truyền đến, Mạnh Hải Công lập tức phái đại tướng Lương Kim Huy đi đảo Đông Hải một lần nữa tập hợp lại quân đội.
Hơn hai nghìn binh lính mặc khôi giáp đội nón trụ, tay cầm chiến đao trường mâu, đằng đằng sát khí mà nhìn chằm chằm quân doanh cạnh bờ biển, con thuyền cách quân doanh ngày một gần, nhưng trong quân doanh lại là một mảng tĩnh mịch.
- Lên bờ!
Khi thuyền đến cạnh bờ biển, các binh sĩ đều nhảy vào bờ, nhanh chóng xếp thành hàng trên bờ biển. Lúc này, trong màn đêm một người đi tới, đó đúng là quân sư Hàn Trị Thủy, Lương Kim Huy liền vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:
- Tham kiến quân sư!
- Mọi người đã đến đông đủ chưa?
Hàn Trị Thủy liếc mắt nhìn đánh giá binh lính một cái rồi hỏi.
- Hồi bẩm quân sư, toàn bộ đều đã đến đông đủ, hai nghìn bốn trăm năm mươi tám người, không thiếu một ai.
- Tốt lắm!
Hàn Trị Thủy quay đầu lại nhìn thoáng qua quân doanh cách đây hai dặm:
- Đợi thêm một lát nữa, hẳn là sẽ có tin tức truyền đến.
Vừa dứt lời, chỉ thấy một gã nam tử gầy gò như khỉ giống chạy tới, chính là người bị gọi là Trích Tinh Thủ tên Thượng Hoài Châu, y võ nghệ bình thường nhưng khinh công cực kỳ cao cường, hồi đầu năm tại thành Lạc Dương bị Trương Huyễn đánh cho bị thương phế mạch, sau đó cảm lạnh thổ huyết bệnh cũ chưa hết.
Y vội tiến lên bẩm báo nói:
- Quân sư, việc trong quân doanh làm xong rồi.
Hàn Trị Thủy mừng rỡ, cười nói với mọi người:
- Đánh đến quân doanh nào! Lần này các ngươi không cần tốn nhiều sức rồi.
Lương Kim Huy vung tay lên:
- Đánh đến quân doanh!
Y dẫn hai nghìn bốn trăm tên lính chạy đến quân doanh. Trong quân doanh yên tĩnh dị thường, trước cửa lớn cũng không nhìn thấy binh lính canh giữ, cửa chính ầm ầm bị phá vỡ, hơn hai nghìn binh lính giết vào quân doanh, chỉ thấy nơi nơi trong quân doanh nằm đầy binh lính quân Tùy bị hôn mê, trong canh thịt dê cơm chiều của bọn họ bị trộn lẫn một lượng lớn thuốc mê mạnh, lại thêm mấy đêm nay canh thịt dê nhiều để phân đủ cho mọi người, hương vị ngon. Kết quả mấy nghìn binh lính quân Tùy toàn bộ đều mắc bẫy.
Lúc này, có người hô to một tiếng:
- Chủ công đến rồi!
Binh lính đứng trước cửa lớn đều tản ra hai bên, Mạnh Hải Công bước nhanh đến, y lạnh lùng liếc mắt đánh giá một chút binh lính quân Tùy đang hôn mê đầy đất. Ra lệnh:
- Cởi áo giáp của bọn họ rồi cứu tỉnh, người đầu hàng để lại, người không chịu đầu hàng giết không tha!
….
Hạ tuần tháng bảy năm Đại Nghiệp thứ mười một, Mạnh Hải Công vốn đã đầu hàng lại lần nữa khởi binh tại quận Đông Hải, dùng tốc độ nhanh như sét đánh chiếm lĩnh quận Đông Hải. Binh lực nhanh chóng khôi phục lên đến một vạn người.
Mà lúc này bởi vì Dương Nghĩa Thần bị điều đi quận Thanh Hà tại Hà Bắc tiến đánh giặc Soái Cách Khiêm, quận Hạ Bi và quận Bành Thành binh lực hư không. Mạnh Hải Công dẫn quân giết vào quận Hạ Bi, thế như chẻ tre, sau ba ngày liền chiếm toàn bộ quận Hạ Bi. Quan viên tại quận Hạ Bi đều đầu hàng, binh lực quân phản loạn nhanh chóng phát triển lên đến năm vạn người.
Mạnh Hải Công cũng không dừng bước. Đại quân tiếp tục tây tiến, càn quét quận Bành Thành, binh đến dưới chân thành. Thái thú Dương Trí Trí của quận Bành Thành bị ép mở cửa thành đầu hàng, Mạnh Hải Công lập tức hướng thiên hạ phát thông báo, liệt kê từng tội ác của Tùy Đế Dương Quảng, kêu gọi mãnh tướng trong thiên hạ cùng nhau nâng cờ khởi nghĩa, lật đổ vương triều Tùy.
Tin tức Mạnh Hải Quân lại tạo phản một lần nữa càn quét khắp Từ Châu lập tức khiến vua và dân Lạc Dương khiếp sợ, mọi người đều bàn tán, đều ám chỉ một nước cờ dở của thiên tử Đại Tùy lần này, lật lọng, bức Mạnh Hải Công tạo phản, cuối cùng mất nhiều hơn được.
Trong thiên điện tại Văn Thành điện, sắc mặt Dương Quảng âm u như nước, sát khí trong mắt bắn ra. Các trọng thần hiều rõ y đều không dám hé răng, bọn họ biết rằng lần này Thánh Thượng thẹn quá hóa giận, ai dám nói loạn câu nào, nhất định sẽ chịu trừng phạt nặng.
- Trẫm hỏi lần nữa, vì sao phầm mỗi lần có giặc tạo phản, liền mở rộng nhanh chóng như thế, trong thời gian mấy ngày liền thu được mấy vạn người, đây rốt cuộc là vì nguyên do gì?
Dương Quảng căm tức Mạnh Hải Công lại khởi binh tạo phản một lần nữa, lại càng căm tức chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, thế cục Từ Châu liền nghiêm trọng khó mà thu thập, nếu loạn phỉ trong thiên hạ lần nữa nổi dậy, xã tắc của mình còn giữ nổi sao?
Tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, không có cách nào trả lời vấn đề của y.
Dương Quảng nhìn lướt qua mười mấy tên đại thần, y phát hiện tướng quốc Tô Uy nghiêng người tránh ở phía sau cột trụ, trong lòng càng thêm tức giận, lạnh lùng nói:
- Tô tướng quốc, ngươi đứng đầu văn thần, ngươi nói trước đi!
Tô Uy bất đắc dĩ, chỉ đành tiến lên khom người nói:
- Bệ hạ, vi thần cảm thấy là vì có hai nguyên nhân tạo thành.
- Nói hai nguyên nhân đó!
- Nguyên nhân thứ nhất là do từ hai mươi năm trước thuế phú Đại Tùy hơi nặng, dẫn đến nước giàu dân nghèo, trong mỗi kho hàng đều chất đầy lương thực vải vóc, của cải trong thiên hạ cứ như vậy nhiều lên, ngân khố quốc gia dư thừa, nhưng dĩ nhiên người dân lại thiếu, vì vậy khiến cho độ trung thành của nhân dân Đại Tùy không đủ lớn.
- Còn lại là gì?
Dương Quảng đã nhanh chóng không kìm nén được nội tâm phẫn nộ điên cuồng, không nói đến sĩ tộc và quý tộc Quan Lũng khống chế địa phương, lại trách cứ thuế phú triều đình quá nặng, điều này khiến cho Dương Quảng nghe thấy làm sao lại không nổi giận chứ? Dương Quảng cố gắng khắc chế lửa giận của mình, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tô Uy.
Tô Uy kiên trì nói tiếp:
- Nguyên nhân thứ hai là do luật pháp quân đội của bệ hạ có lỗ hổng, nhìn vào tất cả các đội quân tại các quận trong thiên hạ, những đội quân dũng mãnh lại tập trung bảo vệ xung quanh đô thành, một khi sinh ra nạn trộm cướp tại địa phương, quan lại địa phương căn bản không binh chống đỡ.
- Đủ rồi!
Dương Quảng hét to một tiếng, cầm tấu chương trong tay hung hăng ném xuống đất, đứng lên giận dữ hét:
- Tất cả đều là trách nhiệm của trẫm, đều là trách nhiệm của tiên đế, vậy trách nhiệm của các ngươi ở đâu? Các đại thần các ngươi ăn lộc của vua lại không có trách nhiệm sao?
Tiếng y như cuồng lôi, khiến tất cả trọng thần đều sợ hãi quỳ trên mặt đất, bọn họ chưa bao giờ thấy thiên tử trên triều nổi giận lớn như vậy.
- Bệ hạ bớt giận!
Dương Quảng tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, chỉ vào khiển trách Tô Uy cả giận nói:
- Ngươi luôn miệng nói thuế phú của tiên đế quá nặng, luôn miệng nói luật pháp trong quân đội của trẫm có lỗ hổng, nhưng ngươi là tướng quốc của tiên đế, tướng quốc của trẫm, nguyên lão hai đời, ngươi đã làm cái gì?
Tô Uy vô cùng thương tâm, quỳ xuống rơi lệ nói:
- Lời nói thật mặc dù khó nghe, nhưng lại là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất. Nếu bệ hạ nghe lời khuyên của vi thần, trừ tệ hưng lợi, Đại Tùy lớn mạnh ở trong tầm tay, dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp, ai còn nguyện ý đi làm loạn phỉ, Mạnh Hải Công làm sao có thể trong mấy ngày liền phát triển nhanh chóng như vậy?
Dương Quảng cắn chặt răng chậm rãi nói:
- Trẫm không có vấn đề, mưu lược trị quốc của trẫm cũng không có vấn đề, có vấn đề là các ngươi, các ngươi bằng mặt không bằng long, không chịu thi hành ý chỉ của trẫm, bởi vì ảnh hưởng đến lợi ích của các ngươi.
Triều đình hoàn toàn yên tĩnh, thật lâu sau, Tô Uy thấp giọng nói:
- Lão thần tuổi tác đã cao, không đủ tinh lực phân ưu cùng bệ hạ, nguyện xin bệ hạ ân chỉ cho lão thần cáo lão hồi hương.
Dương Quảng giận quá thành cười:
- Tốt lắm, đem sự tình trở nên hỏng bét rồi nghĩ muốn chuồn, mang cục diện rối rắm ném lại cho trẫm, tướng quốc ngươi cũng không cần làm, nhưng đừng mơ tưởng hồi hương dưỡng lão. Bắt Tô Uy lại, đưa đến Ngự Sử Đài hỏi tội!
Tô Uy kinh hãi, rung giọng nói:
- Bệ hạ, lão thần vô tội!
- Có tội hay không trong lòng trẫm hiểu rõ, bắt!
Mấy tên thị vệ tiến lên, thấp giọng nói:
- Tô tướng quốc đi thôi!
Tô Uy đứng lên thở dài một tiếng:
- Ba mươi năm giấc mộng Nam Kha, tướng quốc thì như thế nào? Bệ hạ bảo trọng!
Y hướng về Dương Quảng hành lễ, lảo đảo mà đi. Dương Quảng càng thêm tức giận, vung tay áo đứng dậy rời đi.
Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, không ai ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là Tô Uy gặp nạn.
Lúc này, Tiêu Vũ đứng lên nói với mọi người:
- Vẫn cho rằng Tô tướng quốc là người ở giữa lập lờ không rõ, không đắc tội ai, hôm nay vào thời khắc mấu chốt Tô tướng quốc dũng cảm nói ra, có gan thẳng thắn khuyên ngăn lên trên. Y mới chính là trụ cột đất nước, khiến cho ta vô cùng hổ thẹn, tuy rằng thiên tử tức giận, nhưng tình thế Từ Châu nguy hiểm chưa giải quyết, chư vị có bằng lòng cùng ta đi gặp Thánh Thượng lần nữa hay không, cùng nhau thương lượng giải quyết tình thế nguy hiểm của Từ Châu.
Tất cả mọi người yên lặng không nói gì, lúc này ai còn dám đi gặp Thánh Thượng nữa. Binh bộ thượng thư Vệ Huyền thở dài nói:
- Tiêu tướng quốc nói đúng, Mạnh Hải Công lại khởi binh tạo phản, Binh bộ khó chối được sai lầm này, ta nguyện đi cùng Tiêu tướng quốc.
Tiêu Vũ lại nhìn lại sang những người khác, nhưng không ai chịu đi cùng, Bùi Củ chậm rãi nói:
- Hiện tại Thánh Thượng đang nổi nóng, rất khó để khiến người tiếp thu ý kiến, không bằng chờ người bớt giận lại đi khuyên người lần nữa.
Tiêu Vũ lòng nóng như lửa đốt:
- Hiện tại đã sắp đến chiều, thật sự nếu không có quyết định sẽ kéo dài đến ngày mai, nhưng tình thế Từ Châu nguy hiểm dù một khắc cũng không thể đợi được nữa, nếu kéo dài một đêm này, tình thế nguy hiểm có thể lan đến Tiếu quận, trong binh quý ở thần tốc, nhất định phải xuất binh đêm nay.
Tiêu Vũ không nói thêm lời, quay đầu nói với Vệ Huyền:
- Vệ thượng thư, chúng ta đi!
Hai người bước nhanh đi đến ngự thư phòng, Bùi Củ nhìn bọn họ đi xa, không khỏi lắc đầu, trị phần ngọn không trị phần gốc, xuất binh còn có ý nghĩa gì?