Trong ngự thư phòng, cơn thịnh nộ của Dương Quảng đã tan đi một chút, hôm nay y triệu tập khẩn cấp là để tìm cách giải quyết tình thế nguy hiểm ở Từ Châu, không nghĩ tới Tô Uy lại khiến cho tình thế hỏng bét, bắt đầu bới móc y, khiến y làm sao có thể không vô cùng tức giận được chứ.
Nhưng tức giận thì là tức giận, vấn đề Từ Châu giải quyết như thế nào, là một vấn đề vô cùng cấp bách. Y khoanh tay đi qua đi lại trong ngự thư phòng, nhất thời không tìm được phương pháp xử lý thích hợp.
Lúc này, có thái giám ở cửa thấp giọng bẩm báo:
- Bệ hạ, Tiêu tướng quốc và Vệ thượng thư cầu kiến!
Về Huyền tới vừa đúng lúc, Dương Quảng cũng đang muốn phái người đi tuyên, y gật gật đầu:
- Mời bọn họ đi vào!
Không bao lâu, Tiêu Vũ và Vệ Huyền vội vàng đi vào ngự thư phòng, khom mình thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng hừ một tiếng:
- Ban ngồi!
Ánh mắt hai người nhanh chóng liếc nhau một cái, bọn họ cảm giác được tức giận của Thánh Thượng đã tiêu tan đi không ít, đây là một điềm tốt.
Hai người ngồi xuống, Tiêu Vũ nháy mắt với Vệ Huyền, ý bảo y nói chuyện trước, Vệ Huyền cười nói:
- Bệ hạ, vi thần và Tiêu tướng quốc cầu kiến, là muốn cùng bệ hạ thương lượng một chút việc giải quyết tình hình của Từ Châu thế nào.
Sắc mặt của Dương Quảng càng thêm hòa hoãn, y gật gật đầu:
- Hai vị ái khanh làm việc thực tế, không giống Tô Uy chỉ biết nói suông, nói một đống thứ vô nghĩa, vấn đề chính lại không giải quyết được, các ngươi nói đi! Có đề nghị gì tốt cho trẫm?
- Bệ hạ, việc cấp bách là phải xuất binh, nhất định phải mau chóng cắt đứt Mạnh Hải Công tiến quân về phía đông. Vi thần đề nghị, chia ra trì hoãn và cấp bách, chia làm hai đường tiến quân.
- Như thế nào thì trì hoãn, như thế nào thì cấp bách?
- Bệ hạ, trước mắt vi thần thấy quận Hạ Bi có khoảng cách gần nhất với quận Lang Gia có ba nghìn quân đang đóng, quân đóng ngay tại Lâm Nghi, chủ tướng là Trần Hải Thạch, bệ hạ có thể hạ chỉ để y xuất binh tấn công quận Đông Hải. Nơi đó là hang ổ của Mạnh Hải Công, gia quyến các tướng sĩ của Mạnh Hải Công đều ở tại quận Đông Hải, tất nhiên y sẽ quay binh lại Đông Hải.
- Đây là vây Ngụy cứu Triệu!
Dương Quảng gật gật đầu:
- Biện pháp này ngược lại không tệ, nhưng binh lực quá ít, chỉ có ba nghìn quân. Sẽ không có được hiệu quả gì.
- Bệ hạ, nhiệm vụ của y chính là để cho lộ quân thứ hai có thể tranh thủ thời gian. Làm chệch hướng của Mạnh Hải Công bốn năm ngày là đủ rồi.
- Lộ quân thứ hai kia là ở nơi nào?
- Bệ hạ, lộ quân thứ hai hoặc là quân đội của Trương Tu Đà, hoặc là quận đội của Trương Huyễn ở Giang Hoài, khoảng cách của bọn họ với Từ Châu đều không khác nhau mấy. Đều là quân đội tinh nhuệ.
Dương Quảng trầm tư một lát, nhưng không lập tức đưa ra quyết định. Y chậm rãi hỏi lại:
- Như vậy… hẳn là có đội quân thứ ba phải không?
- Đúng vậy!
Tiêu Vũ bên cạnh nói tiếp vấn đề.
Dương Quảng và Vệ Huyền đều nhìn về phía y. Tiêu Vũ có chút vội vàng nói:
- Trương Tu Đà đang đối phó Ngõa Cương, Trương Huyễn đang toàn lực đối phó Đỗ Phục Uy. Cũng không thể tách binh lực ra lâu dài, vì vậy nhất định phải phái một đại tướng có kinh nghiệm phong phú. Tập trung binh lực đi tiêu diệt Mạnh Hải Công.
- Như vậy phải phái ai đây? Vũ Văn Thuật sao? Y đã sớm không được rồi.
- Vi thần không phải chỉ Vũ Văn Thuật, ty chức đề cử Khuất Đột Thông.
Dương Quảng lắc đầu:
- Khuất Đột Thông đang bình định dân tộc Thổ Dục Hồn nổi loạn tại quận Tây Hải. Y không có khả năng phân thân.
- Vậy Trương Cẩn thì như thế nào?
Vệ Huyền bên cạnh đề nghị.
- Lai lịch của Trương Cẩn nhưng thật ra cũng được, tuy nhiên… Về phương diện kinh nghiệm có chút…
Tiêu Vũ kín đáo chỉ ra thiếu sót của Trương Cẩn.
- Để cho Trương Cẩn đi!
Dương Quảng có ý nghĩ của riêng mình. Vị trí hữu truân vệ đại tướng quân Trương Cẩn đã làm lâu lắm rồi, nên thay đổi một chút được rồi.
Dừng một chút, y lại nói:
- Trương Tu Đà và Trương Huyễn không cần xuất binh. Tiếp tục làm việc của bọn họ. Lộ quân thứ hai có thể để Bùi Nhân Cơ đi, y vây công quân Ngõa Cương tại đông lộ cũng không đắc lực, để y đi kiềm chế Mạnh Hải Công.
Tiêu Vũ thở dài trong lòng một tiếng, mình và Vệ Huyền đề xuất hai người Thánh Thượng đều không có chọn.
Mùng bảy đầu tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười một, Dương Quảng bổ nhiệm đại tướng quân Trương Cẩn làm chiêu thảo sứ Từ Châu kiêm ngự sử đại phu, xuất ba vạn binh lính đến quận Bành Thành giết giặc.
Cùng lúc đó, binh bộ lại đưa xuống quân lệnh cấp bách tám trăm dặm, mệnh lệnh quân đóng tại quận Lang Gia đánh lén quận Đông Hải, lại lệnh cho Bùi Nhân Cơ ngừng vây công quân Ngõa Cương tại đông lộ, phối hợp với Trương Cẩn xuôi nam tấn công Mạnh Hải Công, cần phải kiềm chế y tại Từ Châu.
…
Mặc dù sau đó tin tức Mạnh Hải Công tạo phản truyền đến Giang Đô Trương Huyễn mới biết, nhưng hắn cũng không xuất binh đi Từ Châu, mặc dù quận Hạ Bi và quận Bành Thành đều lân cận với Giang Đô. Phương diện thứ nhất dĩ nhiên là không có mệnh lệnh của triều đình, còn về phương diện khác, hắn đang toàn lực chiêu mộ và huấn luyện thủy quân, tác chiến tại Giang Hoài, nếu như không có một đội thủy quân hùng mạnh, quả thực không thể sống yên ổn
Cửa thành tất cả các huyện và nơi chủ yếu để dán lệnh truy nã tại quận Giang Đô đều có lệnh chiêu mộ binh lính thủy quân, điều kiện chiêu mộ rất cao, nhưng rất đặc biệt, chủ yếu là yêu cầu kỹ năng bơi vượt qua được điều kiện, Trương Huyễn muốn xây dựng một đội thủy quỷ đặc chủng.
Buổi sáng hôm nay, Trương Huyễn cùng Thẩm Quang cưỡi kỵ mã đi đến cửa nam thành Giang Đô.
- Tướng quân, chúng ta đã chiêu mộ được hơn ba nghìn quân, còn muốn chiêu mộ nữa không?
- Chiêu mộ thêm hai ngày, tình huống báo danh hiện tại như thế nào?
- Lúc vừa mới bắt đầu rất sôi nổi, nhưng hiện tại đã phai nhạt đi rất nhiều, tuy nhiên vẫn có người báo danh, tướng quân, ta lo lắng người của Đỗ Phục Uy nhân cơ hội sẽ lẻn vào quân Tùy.
- Việc này đương nhiên là có khả năng, nhưng cũng không lo, loại chuyện này chúng ta đã trải qua nhiều rồi, tự nhiên sẽ có kế sách ứng đối.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đi tới cửa nam. Bọn họ chiêu mộ thủy quân đã nhanh được hai tháng, trước mắt chỉ còn chiêu mộ tại cửa nam này.
Bên cạnh tường thành tại cửa nam đặt một loạt bàn dài, hai bên có binh lính gác, ở giữa có một khối đất trống bày ra ba chum đựng nước, tại chỗ chum đựng nước có hai đội xếp hàng dài, đều là nam tử trẻ tuổi tham gia báo danh làm thủy quân, chừng ba bốn trăm người, số lượng mặc dù không ít, nhưng so với đội mấy nghìn người xếp hàng của mấy ngày hôm trước, đội ngũ đã ngắn đi rất nhiều.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh nơi chiêu mộ binh, một gã giáo úy bên cạnh giật mình, vội vàng muốn đi lên chào, Trương Huyễn khoát tay, ý bảo y không cần kinh động đến người khác.
Hôm nay chủ trì chiêu mộ binh là Uất Trì Cung. Lần chiêu mộ binh lính lần này đều do y toàn quyền phụ trách, tuy rằng không cần chính y phụ trách kêu gọi binh, nhưng y đối với chiêu binh vô cùng hứng thú say mê, chủ động đảm nhiệm làm quan chiêu mộ.
Uất Trì Cung ngồi ở giữa, hai bên đều có bốn năm quan văn võ.
- Kế tiếp!
Sĩ quan bên cạnh hô to một tiếng, một gã nam tử thể trạng cường tráng, dáng người khôi ngô đi lên trước, sĩ quan chỉ vào vạc nước, không cần giải thích quy tắc, nam tử hít sâu một hơi, đầu tức khắc đâm vào trong chum nước, đây là bước đầu tiên kiểm tra đánh giá, nhất định phải lặn được dưới nước nửa nén hương trở lên mới đủ tư cách.
Lúc này, lại có hai gã thanh nhiên cường tráng đi lên, đầu đâm vào trong chum nước, hai gã sĩ quan khác nhớ thời gian của bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào ba người này.
Không biết qua bao lâu, hai người đến sau lần lượt ngẩng đầu lên ra khỏi chum nước, bọn họ rốt cuộc không chịu được. Trương Huyễn đứng ở phía sau lắc lắc đầu, hai người đều không chịu được đến nửa nén hương, ngược lại người thứ nhất đến nay đầu vẫn còn trong nước, đã vượt qua nửa nén hương rồi.
Trương Huyễn cũng có vài phần hứng thú, muốn xem một chút cuối cùng người này có thể kiên trì được bao lâu. Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng bàn tán bên cạnh càng lúc càng lớn, một nén hương nhỏ rốt cục cháy hết, cho đến lúc này, nam tử này mới chợt ngẩng đầu lên ra khỏi chum nước, thở mạnh từng ngụm từng ngụm, tiếng vỗ tay hai bên vang lên, ngay cả Uất Trì Cung cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng, không ngờ giữ vững được một nén nhang.
- Tên ngươi là gì? Ngươi ở đâu?
Qua cửa thứ nhất, Uất Trì Cung mới bắt đầu hỏi.
- Tiểu nhân tên là Chu Mãnh, người huyện Giang Ninh tại quận Đan Dương.
- Kỹ năng bơi như thế nào?
- Tiểu nhân lớn lên bên cạnh bờ sông, năm tuổi đã nhảy vào sông Trường Giang mò cá.
- Nhấc khóa đá kia lên xem nào!
Uất Trì Cung chỉ chỉ khoá đá nặng sáu mươi cân trên mặt đất.
Đã vượt qua cửa kiểm tra kỹ năng bơi, cửa kiểm tra sức mạnh liền không có vấn đề gì rồi, nhưng giống như người thanh niên này có kỹ năng bơi hơn người, cho dù không nhấc lên nổi cũng không có vấn đề gì.
Tên Chu Mãnh trẻ tuổi này giơ một cánh tay ra ra sức, không ngờ nâng khoá đá nặng sáu mươi cân này lên cao, y lại đổi tay kia giơ tạ đá lên, hai tay thay phiên nhau nâng ba cái, nhẹ nhàng buông xuống khóa đá, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
- Trước kia ngươi từng theo quân?
Trương Huyễn đứng ở phía sau đột nhiên hỏi.
Đám quan viên cùng nhau quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra chủ tướng đứng ở phía sau bọn họ, mọi người vội vàng đứng lên hành lễ. Trương Huyễn khoát tay để tất cả ngồi xuống, ánh mắt của hắn sắc bén mà nhìn chằm chằm vào nam tử kia. Hắn nhìn ra khi nam tử này đổi tay cầm tạ đá giống lúc cầm trường mâu đâm.
Nam tử trẻ tuổi mặt đỏ lên, gật đầu nói:
- Tiểu dân từng theo quân tại Ngô quận, là quân đội của Thẩm Pháp Hưng, nhưng giờ tiểu nhân đã không làm rồi, nửa năm trước trở về quê nhà.
Người đang ghi danh trong quân Lý Thanh Minh nghe thấy người này từng tham gia quân giặc, do dự một chút dừng bút lại, hỏi y:
- Ngươi có gì chứng minh mình không theo phỉ?
Lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh:
- Ta có thể chứng minh!
Mọi người đều tránh ra, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện ba nam tử mặc áo bào trắng, cầm đầu là một người trung niên, râu dài bồng bềnh, bộ dạng vô cùng nho nhã. Một người khác là tùy tùng của y, còn có một người bị y che lấp, không nhìn rõ tướng mạo.
Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Trương Huyễn, khom người thi lễ, cầm một tấm bái thiếp đưa cho Trương Huyễn cười nói:
- Tại hạ và vị huynh đệ này có một chút quan hệ sâu xa, ta có thể cam đoan, y không phải thám tử do ai phái tới trà trộn vào quân Tùy.