Đang lúc hoàng hôn, Trương Huyễn trở lại hậu trạch, hắn vừa đi vào sân, thị nữ Lê Hương thi lễ với hắn:
- Tướng quân, phu nhân ở phòng ăn, mời tướng quân sau khi trở về trực tiếp đến đấy.
- Đã biết!
Trương Huyễn xoay người đi về phía nhà ăn, Lê Hương theo sát phía sau:
- Lê Hương, ta nghe phu nhân nói, ngươi có một người cậu ở Giang Đô, tìm được rồi sao?
Trương Huyễn cười hỏi.
Lê Hương không nghĩ tới tướng quân sẽ chủ động nói chuyện với mình, nàng lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, hơi bối rối mà lắc đầu.
- Là chưa tìm được, hay chưa có thời gian đi tìm?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Hồi bẩm tướng quân, A Viên đã cùng giúp ta đi tìm, nhưng không tìm được, y đã không còn ở Giang Đô nữa rồi, hàng xóm nói bọn họ dọn đi rồi, cũng không ai biết bọn họ đi nơi nào?
- Thì ra là thế, bệnh của cha ngươi khá hơn chút nào chưa?
- Tướng quân, người… người đã chết bệnh rồi.
Lê Hương hơi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Trương Huyễn dừng bước lại, đồng tình nhìn nàng một cái:
- Vậy mẹ ngươi? Bà làm sao bây giờ?
Lê Hương nhẹ nhàng cắn môi dưới, thấp giọng nói:
- Mẹ ta bây giờ đang ở cùng với đại ca, phu nhân bảo Từ quản gia đưa cho bà năm mươi lượng hoàng kim, bây giờ bà rất khá rồi.
Trương Huyễn gật gật đầu, lại không hỏi thêm nữa, bước nhanh hơn, Lê Hương thấy tướng quân không hỏi mình nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Lê Hương khá nhát gan hướng nội, hơn nữa không dám nói chuyện với Trương Huyễn, nhưng trong lòng nàng đối với Trương Huyễn tràn đầy cảm kích.
Có mấy lời nàng không dám nói, phụ thân chết bệnh, đối với chính y, đối với cả nhà đều là một loại giải thoát, chính là phu nhân trợ giúp khiến mẫu thân và huynh trưởng nàng lại lần nữa được hưởng qua những ngày tháng tốt lành, là ông trời có mắt với nàng, để nàng gặp được chủ nhân tốt.
Trong lòng Lê Hương nghĩ ngợi lung tung, không bao lâu, nàng đi theo Trương Huyễn vào nhà ăn.
Trong nhà ăn rượu và thức ăn đã được mang lên, Lư Thanh đang cùng với một tiểu nha hoàn bày món ăn, thấy trượng phu tiến vào, Lư Thanh cười chào đón nói:
- Phu quân tối nay về chậm hơn một chút, đồ ăn có thể đã nguội hết rồi.
- Trong quân nha có một chút việc phải xử lý.
Trương Huyễn rửa tay một chút, không thấy Trương Xuất Trần. Liền hỏi:
- Vũ Nương đâu rồi?
- Hôm nay thân thể nàng không thoải mái, nên sẽ không đến, A Viên đang chăm sóc cho nàng!
Lư Thanh thấp giọng nói bên tai Trương Huyễn:
- Hôm nay cái kia của nàng đến.
- Đã biết, chúng ta ăn cơm.
Trương Huyễn rất hoan nghênh Trương Xuất Trần ở trong nhà của hắn, hắn biết Trương Xuất Trần với Vũ Xuyên Phủ đã không còn quan hệ rồi. Hơn nữa con trai của Đậu Khánh thèm muốn sắc đẹp của Trương Xuất Trần, muốn ép cưới nàng làm thiếp. Khiến cho Trương Xuất Trần không muốn trở lại Đậu gia, lại không có chỗ để đi, đành phải phiêu bạt tứ hải.
Đến một mức độ nào đó. Trương Huyễn hy vọng Trương Xuất Trần có thể làm việc cho mình, tuy nhiên chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Để cho nàng ở lại trong phủ của mình vừa có thể để thê tử có thêm một người bạn, đồng thời cũng có thể bảo vệ thê tử an toàn, Trương Huyễn cũng vui vẻ trông thấy.
Hai phu thê ngồi xuống. Trương Huyễn nhìn thấy thức ăn đầy bàn phong phú, liền cười nói:
- Xem ra hiền thê biết ta sắp phải lên đường. Đặc biệt chuẩn bị tốt đồ ăn ngon khao ta một phen.
Lư Thanh đang rót rượu cho trượng phu, nghe thấy những lời này của Trương Huyễn, nàng không khỏi ngẩn ra:
- Phu quân lại phải xuất chinh sao?
…
Trương Xuất Trần ở trong tiểu viện bên cạnh tiểu viện của Lư Thanh, nàng ở trong phủ Trương Huyễn đã gần nửa tháng, hai lần muốn cáo từ rời đi, nhưng cả hai lần đều bị Lư Thanh cố hết sức giữ lại, nàng cảm nhận được thành ý của Lư Thanh, dứt khoát yên tâm ở lại lâu dài hơn.
Trên thực tế nàng cũng không nguyện ý rời đi, căn bản nàng không có chỗ để đi, chính bản thân nàng cũng không rõ ràng, nàng đến Giang Đô trong tiềm thức thực ra là muốn tìm Trương Huyễn nương tựa, ở tại trong phủ Trương Huyễn, mọi người ở chung hòa thuận, thể xác và tinh thần vui vẻ, nàng lại có cảm giác của một gia đình.
Trong phòng, Trương Xuất Trần đang cùng với A Viên vừa ăn cơm vừa nói chuyện đàm tiếu, cuộc sống của nàng trong phủ của Trương Huyễn thật sự rất nhẹ nhàng, sắc mặt hồng nhuận, thân thể cũng đẫy đà hơn, không còn tiều tụy gầy gò giống như trước nữa.
- Ngươi chớ tin lời đồn trong dân gian, tám chín phần đều là khoa trương, Hỏa Phượng đâu có lợi hại như vậy, có một số việc thật ra là cố làm ra vẻ huyền bí, để tạo nên hoang mang sợ hãi cho mọi người.
A Viên mở mắt rất lớn:
- Nhưng thật sự ta nghe nói Hỏa Phượng giết người trong vô hình, rất nhiều người đều bị hù chết.
Trương Xuất Trần lắc đầu cười nói:
- Có đôi khi là hạ độc trước đó, sau đó chúng ta xuất hiện khi độc phát, thoạt nhìn như là bị chúng ta dọa sợ đến chảy máu thất khiếu mà chết, nhưng thật ra là bị hạ độc chết.
- Hóa ra là thế, khó trách nhiều người sợ hãi Hỏa Phượng như vậy.
Trương Xuất Trần uống một hớp rượu thản nhiên nói:
- Ta đã một năm không đả thương người rồi, lần cuối cùng giết người là ở quận Bắc Hải, thay tướng quân nhà ngươi làm một việc bí mật, sau lần kia ta liền rửa tay gác kiếm, trừ phi là có người đến trêu chọc chúng ta, nếu không ta chỉ sống như một nữ nhân giống trong sách vở.
- Những lời này nói đúng rồi!
Lư Thanh từ bên ngoài đi vào, hai người giật mình, vội vàng đứng lên, Lư Thanh kéo tay Trương Xuất Trần ngồi xuống, cười nói:
- Giết người đánh giặc là chuyện của nam nhân, bổn phận của chúng ta là ở nhà giúp chồng dạy con, về sau đừng nói những chuyện kia với A Viên.
Lư Thanh liếc nhìn A Viên:
- Nghe Lê Hương nói, cô gái nhỏ A Viên này nằm mơ cũng muốn làm một hiệp khách.
A Viên lập tức có chút ngượng nghịu nhỏ giọng nói:
- Phu nhân, ta chẳng qua cũng chỉ là đang nằm mơ.
Trương Xuất Trần mỉm cười:
- Được rồi! Ta quyết định sẽ không kể cho A Viên những chuyện đẫm máu ngày xưa nữa.
Lúc này, Trương Xuất Trần nhìn ra Lư Thanh có chút buồn bực không vui, liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lư Thanh cười khổ một tiếng:
- Thật sự không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều ngày mai tướng quân lại phải xuất chinh, lần này đi phỏng chừng phải đến mười ngày nửa tháng.
Trầm mặc một lát, Trương Xuất Trần hỏi:
- Lần này hắn muốn đi đâu?
- Cụ thể là đi nơi nào ta cũng không rõ ràng lắm, hình như là đi quận Lịch Dương.
…
Trương Huyễn đúng là đi quận Lịch Dương, sau khi Thẩm Kiên đạt thành hợp tác song phương, lập tức cung cấp cho Phòng Huyền Linh tình báo trọng yếu, nơi ở của Đỗ Phục Uy ngay tại đông nam Lục Hợp Sơn quận Lịch Dương, để tỏ thành ý hợp tác, Thẩm Kiên chủ động nguyện ý ở lại Giang Đô làm con tin, đến tận khi quân Tùy xuất kích thành công.
Trương Huyễn giữa đêm khuya dẫn theo mười nghìn đại quân rời khỏi quận Giang Đô từ đại doanh phía bắc, suốt đêm hăng hái lên đường tiến về phía quận Lịch Dương.
Quận Giang Đô là quận lớn nhất Giang Hoài, diện tích rộng lớn, bên cạnh phía tây là quận Lư Giang, phía tây nam giáp danh với quận Lịch Dương, Lục Hợp Sơn kéo dài qua hai quận Giang Đô, Lịch Dương, quân Tùy xuất phát từ quận Giang Đô đến quận Lịch Dương, chủ yếu có ba con đường, một là đường thủy, quân đội đi thuyền trên sông Trường Giang thẳng hướng đến Lịch Dương, thứ hai là đường bộ, hành quân xuôi theo bờ bắc Trường Giang, đi tới chân núi phía nam Lục Hợp Sơn rồi đi tiếp tới quận Lịch Dương.
Đường thứ ba chính là lách theo đường xa, dọc theo sông Trừ vượt qua chân núi Lục Hợp Sơn rồi đi theo phía bắc thẳng đến Lịch Dương, tuy nhiên con đường này quá xa, hơn nữa đường xá nguy hiểm, Trương Huyễn không lựa chọn con đường này.
Cuối cùng Trương Huyễn lựa chọn đường thủy, quân đội ngồi thuyền lớn đi ngược chiều Trường Giang, mặc dù so với con đường thứ hai, đường thủy đi chậm hơn một chút, nhưng lộ trình cũng là gần nhất, so sánh thực tế cùng với đi đường bộ thời gian tiêu hao không khác nhau là mấy.
Quan trọng hơn là, binh sĩ có thể tránh được hành quân vất vả, đồng thời có hậu cần đầy đủ đảm bảo.
Đương nhiên, đi đường thủy cũng có chỗ không lợi, đầu tiên là kỵ binh không thể đi theo, thuyền lớn không thể vận chuyển chiến mã đường dài, tiếp theo là trong Trường Giang có không ít trạm canh gác thuyền của Đỗ Phục Uy, rất dễ bị trạm canh gác thuyền phát hiện, do đó phải rất cảnh giác.
Trương Huyễn sau khi cân nhắc lợi hại, liền chia ra hai đường, lệnh cho Bùi Hành Nghiễm dẫn tám trăm kỵ binh (trong trận chiến ở quận Lang Gia thu được không ít chiến mã) làm tiên phong đi đường bộ, mặt khác đại quân thì đi đường thủy, đường thủy đường bộ đồng thời tiến vào hang ổ của Đỗ Phục Uy ở quận Lịch Dương.
Trong khoang thuyền lớn đang bàn bạc, Trương Huyễn mở ra bản đồ nói với mọi người:
- Căn cứ vào tình báo chúng ta lấy được, hang ổ của Đỗ Phục Uy hẳn là ở bờ bên kia Giang Ninh, nằm trên một sườn núi thấp, đóng quân ước chừng năm nghìn người, nhưng phía nam cách đây hơn trăm dặm dưới sườn núi La Trụ còn có một khu quân doanh của Đỗ Phục Uy, chỗ này cách quân doanh ở huyện Lịch Dương chỉ hai mươi dặm.
- Vì sao quân doanh của Đỗ Phục Uy lại lẻ tẻ như vậy? Không thể xác nhập tại một nơi sao? Chúng ta cũng đỡ phải chạy nhiều nơi để xử lý từng đám một!
La Sĩ Tín bên cạnh bất mãn chen lời nói.
Tất cả mọi người đều hiểu ý mà mỉm cười, Trương Huyễn cười nói:
- Phân tán không tốt sao? Để cho chúng ta tiêu diệt từng bộ phận, nếu tám vạn đại quân của bọn họ tập trung một chỗ, quân đội của chúng ta còn không bị bọn chúng một miếng ăn hết sao?
- Số lượng nhiều cũng chỉ là một đám ô hợp, sợ cái rắm!
La Sĩ Tín lại than thở một tiếng nói.
Trương Huyễn thấy ý nghĩ của La Sĩ Tín rất có tính đại biểu, dường như rất nhiều tướng lĩnh đều có ý tưởng như y, trên mặt đều lộ ra vẻ coi thường không thèm để ý, sắc mặt của Trương Huyễn lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Nơi này là Giang Hoài, không phải Thanh Châu, ở trên địa bàn của người khác tốt nhất không nên kiêu ngạo như vậy, ngươi khinh địch như vậy, cuối cùng mình tại sao lại chết cũng sẽ không biết đâu!
Mọi người thấy chủ soái tức giận đều sợ tới mức cúi đầu, La Sĩ Tín cũng cúi đầu không dám lên tiếng, Trương Huyễn hừ mạnh một cái, lại nói với mọi người:
- Đánh thắng mấy trận mà đã bắt đầu kiêu ngạo, các ngươi nghĩ loạn phỉ dễ dàng tiêu diệt như vậy sao? Ta làm Giang Hoài chiêu thảo sứ, kiềm chế sáu quận Giang Hoài, nhưng đến hiện giờ đã được hai tháng, ngoại trừ thái thú quận Giang Đô ra thì thái thú năm quận kia bộ dạng như thế nào ta đều chưa biết, chuyện này nguyên nhân vì sao các ngươi nghĩ ra không?
Trong khoang thuyền hoàn toàn yên tĩnh, Trương Huyễn lại lớn tiếng quát:
- Tất cả đều trở về tự kiểm điểm mình thật sâu sắc cho ta, bắt đầu từ bây giờ, ai còn có suy nghĩ khinh địch, bất kể là người nào, lập tức cút ra khỏi Thanh Long quân cho ta!