Tất cả mọi người đều lặng lẽ rời khỏi khoang thuyền nghị sự, trở về khoang thuyền của mình, trong cả khoang thuyền rộng lớn chỉ còn mình Phòng Huyền Linh ở lại, y là quân sư của Trương Huyễn, rất được Trương Huyễn tin cậy, cũng vô cùng hiểu rõ Trương Huyễn, y cũng biết rõ sự tức giận hôm nay của Trương Huyễn từ đâu mà ra?
- Tướng quân thực sự cảm thấy loạn phỉ ở Giang Hoài và loạn phỉ ở Thanh Châu không giống nhau sao?
Phòng Huyền Linh cười hỏi.
Sau một lúc lâu Trương Huyễn nói:
- Có lẽ là quân lính của Vương Thế Sung ở Hoài Nam để lại cho ta ấn tượng sâu sắc, binh lính hầu hết đều dũng mãnh hung ác, làm loạn phỉ, lực chiến đấu cá nhân của bọn họ đều rất mạnh, chỉ thua ở không được huấn luyện và trận hình, nhưng dưới sự huấn luyện của Vương Thế Sung, bọn họ chính là một đội quân địch rất mạnh mẽ, Đỗ Phục Uy có thể giết loạn phỉ trong Giang Hoài, tất nhiên y có chỗ hơn người, quân phản loạn ở sông Hoài thất bại hẳn là không có quan hệ gì với Đỗ Phục Uy, ngược lại, Miêu Hải Triều nếu nghe theo quân lệnh của Đỗ Phục Uy ẩn trốn, chúng ta căn bản không có cách nào diệt bọn họ.
- Tướng quân nói rất có lý, kiêu binh tất bại, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể khinh địch, chỉ có điều tựa hồ tướng quân đối với quan phủ các quận Giang Hoài có oán hận rất sâu, ty chức cảm thấy tướng quân có chút trách sai bọn họ rồi.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:
- Ta cũng không trách sai bọn họ, bọn họ với quan phủ Thanh Châu giống nhau, chân đứng hai thuyền, hiện tại bọn họ cảm thấy thế lực của Đỗ Phục Uy quá lớn, vì vậy cả đám đều ngầm quan hệ với Đỗ Phục Uy, đợi đến lúc quân Tùy đánh bại Đỗ Phục Uy, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra tìm mọi nguyên nhân giải thích cho mình, cảnh tượng này chúng ta còn thấy ít sao?
- Bọn họ cũng có chỗ khó, triều đình không cho phép các quận chiêu mộ binh lính, thế gia ở các quận không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể âm thầm đầu hàng loạn phỉ, mà quan phủ địa phương bị các sĩ tộc quyền quý địa phương khống chế, da đã không còn, lông biết bám vào đâu, sĩ tộc âm thầm đầu hàng loạn phỉ, quan phủ đương nhiên chỉ có thể thỏa hiệp với loạn phỉ, ta tin tưởng chính bọn họ cũng không nguyện ý như vậy.
Phòng Huyền Linh biết hôm nay Trương Huyễn không rõ vì sao tức giận cũng không bởi vì La Sĩ Tín khinh địch, mà là vì thái độ của quan phủ các quận.
Quan phủ các quận Giang Hoài đến nay vẫn không chịu đến Giang Đô bái kiến Chiêu thảo sứ, cùng bàn kế sách diệt phỉ, thực sự đã chọc giận tới Trương Huyễn, vì vậy Trương Huyễn mới nóng lòng muốn đánh một trận với Đỗ Phục Uy. Xoay chuyển thế yếu của mình tại Giang Hoài.
Nhưng Phòng Huyền Linh sợ dưới cơn giận dữ Trương Huyễn sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch, ví dụ như nghiêm trị thái thú quận Lịch Dương, điều này chẳng những không thể làm kinh sợ những quan lại quận huyện khác, ngược lại sẽ làm cho quan phủ các nơi càng thêm cách xa, hơn nữa khiến cho các thế gia tại Giang Hoài bắt đầu mâu thuẫn với Trương Huyễn. Vì vậy y phải khuyên nhủ để hắn tỉnh táo lại, không nên gấp gáp cầu thành. Càng không thể xúc động.
Phòng Huyền Linh vất vả khuyên nhủ một phen làm lửa giận trong lòng Trương Huyễn thoáng bình ổn lại, hắn khoanh tay đi qua đi lại trong khoang thuyền, Phòng Huyền Linh lại thấp giọng nói:
- Mặt khác. Có một việc ta cũng thật không ngờ, ta cũng cần tự suy nghĩ lại.
- Việc gì?
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn y một cái.
- Chính là Giang Nam hội. Sau đó ta lại cùng với quan viên trong quận nha Giang Đô nói chuyện mới biết được, sở dĩ Giang Nam hội bị Đỗ Phục Uy đuổi tận giết tuyệt tại Giang Hoài, nguyên nhân chủ yếu là do các thế gia Giang Hoài có thù oán với Giang Nam hội.
Trương Huyễn giật mình. Sau một lúc lâu hỏi:
- Cái này là vì sao?
Phòng Huyền Linh thở dài một tiếng nói:
- Lịch sử tạo thành oán hận chất chứa, phía nam phân chia. Tư Mã thị cùng Lục, Vương, Ngu, Cố cùng với Giang Nam đại tộc ủng hộ xây dựng lại triều Tấn, Giang Nam đại tộc nắm giữ quyền lực, vẫn luôn áp bức bóc lột sĩ tộc Giang Hoài. Về sau Tống Tề Lương Trần cùng với Nam triều đều không chào đón sĩ tộc Giang Hoài, vừa phòng bị lại vừa áp bách, làm cho hai bờ nam bắc Trường Giang đối địch với nhau, quân đội đại Tùy có thể thuận lợi xuống Giang Nam, cùng với sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Hoài có liên quan với nhau.
Trương Huyễn yên lặng không nói gì, hắn hiểu được ý tứ của Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh vừa tiếp tục nói:
- Đỗ Phục Uy có thể nhanh chóng nổi lên tại Giang Hoài, khả năng rất lớn cũng là bởi vì y có một nước cờ đẹp, dứt khoát phản đối sĩ tộc Giang Nam, thù hận các sĩ tộc Giang Nam ủng hộ Giang Nam hội, đây là nguyên nhân quan phủ năm quận đến nay vẫn không chịu đến bái kiến tướng quân, trừ phi tướng quân có được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Hoài, nhưng cố tình tướng quân lại đạt thành hợp tác với Giang Nam hội, ta như vậy mới ý thức được, đây là nét bút hỏng của chúng ta.
- Ta hiểu được ý tứ của quân sư, mục đích thực sự của Giang Nam hội là muốn lợi dụng chúng ta làm suy yếu sĩ tộc Giang Hoài, mà quân đội của Đỗ Phục Uy lại được sĩ tộc Giang Hoài âm thầm ủng hộ.
Nói đến đây, Trương Huyễn nhăn mày một cái:
- Một khi đã như vậy, vì sao Đỗ Phục Uy phải cắt đứt kênh Thông Tế, đây không phải là tổn hại đến lợi ích của các hào môn tại Giang Hoài sao?
Phòng Huyền Linh thở dài:
- Tướng quân sai mười phần rồi, buôn bán chín thành tại Giang Đô đều bị quý tộc Quan Lũng và Giang Nam hội khống chế, điều kiện Giang Nam hội hợp tác không phải là nhờ tướng quân chiếu cố lợi ích của Giang Nam hội tại Giang Đô sao? Về phương diện này cũng không phải con số nhỏ, Đỗ Phục Uy cắt đứt kênh Thông Tế, kỳ thật chính là đánh vào lợi ích của Giang Nam hội, lợi ích của quý tộc Quan Lũng cũng chỉ mang thêm tổn thất, nếu không vì sao quan viên triều đình lại phải gấp gáp khôi phục vận tải đường thủy như vậy, kỳ thật về phương diện này có huyền cơ rất sâu.
Trương Huyễn chậm rãi ngồi xuống, Phòng Huyền Linh nói một phen hoàn toàn khai thông những câu đố phức tạp mà hắn suy nghĩ hồi lâu, Đỗ Phục Uy tại sao lại phải cắt đứt kênh Thông Tế, rước họa vào thân, hiện tại hắn mới hiểu được, bắt đầu từ chỗ này cất giấu cuộc đấu tranh lợi ích rất sâu.
Lúc này, Trương Huyễn chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn bước nhanh đi đến bản đồ phía trước, nhìn chăm chú vào con đường của quận Lịch Dương, vẻ mặt trở nên ngưng trọng dị thường.
…
Từ Giang Đô dọc theo bờ bắc Trường Giang đi tới quận Lịch Dương, tại nửa phần trước là bình nguyên, địa thế bằng phẳng, đường đi rộng rãi dễ đi, nhưng từ sau khi đi qua sông Trừ, địa thế dần dần phức tạp, hơn nữa lúc tiến vào sau núi Lục Hợp, địa thế trập trùng kéo dài, đồi núi rất nhiều, lòng chảo ngang dọc, đường đi không hề dễ.
Bùi Hành Nghiễm dẫn đầu tám trăm kỵ binh làm tiên phong một đường xuôi nam, mục tiêu của bọn họ cũng không phải hang ổ của Đỗ Phục Uy tại núi Lục Hợp, mà là phải đuổi tới phía bắc huyện Lịch Dương, cắt đứt xác nhập của hai chi quân đội tại núi La Trụ và núi Lục Hợp của Đỗ Phục Uy.
Tuy rằng đa số là đồi núi, địa thế gập ghềnh khó đi, nhưng cũng không khiến kỵ binh quân Tùy có nhiều trở ngại, ba ngày sau, kỵ binh đã tới núi Đào Diệp, lại đi về phía trước năm mươi dặm, chính là nơi ở của Đỗ Phục Uy trên Lý Ngư Lĩnh.
- Tô tướng quân, sắc trời đã tối, chúng ta đóng binh ngay tại đây đi!
Thiên tướng quân Trần Húc đề nghị với Bùi Hành Nghiễm.
Bùi Hành Nghiễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã xuống núi, nhưng ánh chiều tà còn chiếu sáng bầu trời, tuy nhiên một ánh hoàng hôn đã ló ra từ trong núi rừng, bọn họ vừa lúc đến một khu vực lõm xuống, bốn phía đều là núi đứng sừng sững, tầm nhìn trống trải, phía trước bọn họ là một khe núi sâu không thấy đáy.
- Thung lũng phía trước dài bao nhiêu?
Bùi Hành Nghiễm dùng roi ngựa chỉ vào thung lũng phía trước hỏi.
Người dẫn đường cho bọn y là trạm thừa ở trạm dịch nghỉ chân tại trấn Hồ Thự huyện Lục Hợp, tên là Triệu Trường Quý, hơn bốn mươi tuổi, người địa phương, đã làm trạm thừa ba mươi năm, đối với địa hình nơi này rõ như lòng bàn tay.
Triệu Trường Quý cười nói:
- Núi Đào Diệp có bảy thung lũng, phía trước chính là thung lũng thứ năm, dân bản xứ gọi là Đào Ngũ cốc, thoạt nhìn giống như rất dài, nhưng trên thực tế không hề dài, cũng chỉ tầm ba bốn dặm.
- Bên cạnh có suối nước không?
Kỵ binh quân Tùy hành quân một ngày, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhu cầu cấp bách là tìm kiếm nguồn nước.
- Qua Đào Ngũ cốc có khe suối Đào Diệp, vô cùng trong suốt ngọt lành.
Bùi Hành Nghiễm do dự một chút, bây giờ sắc trời đã hoàng hôn, bọn họ có nên đi qua thung lũng hay không? Triệu Trường Quý nhìn ra Bùi Hành Nghiễm do dự, liền cười nói:
- Tướng quân yên tâm đi! Vùng này không có loạn phỉ, nếu có loạn phỉ thì trạm dịch của chúng ta còn có thể tồn tại không?
Lời này rất có lý, Bùi Hành Nghiễm đang muốn hạ lệnh đi về phía trước, tham quân Lý Thanh Minh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh khuyên nhủ:
- Bùi tướng quân, binh pháp nói, qua cốc thì nên nghi ngờ, hơn nữa lúc này khoảng cách với hang ổ của Đỗ Phục Uy không xa, tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Trần Húc cười nói:
- Lý tham quân nói rất có đạo lý, tuy nhiên nước cũng rất quan trọng, ty chức nguyện dẫn một đội huynh đệ đi trước lấy nước.
Bùi Hành Nghiễm gật gật đầu, quay đầu lại nói với Triệu Trường Quý:
- Thỉnh cầu Triệu dịch thừa dẫn chúng ta đi lấy nước.
- Được… Đi!
Triệu Trường Quý thấy bọn họ không muốn đi qua thung lũng, chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Trần Húc vung tay lên:
- Đội thứ nhất đi lấy nước với ta!
Một trăm tên kỵ binh cầm túi nước đi theo Triệu Húc thúc ngựa chạy gấp đi, rất nhanh liền biến mất bên trong thung lũng, mặt khác Bùi Hành Nghiễm hạ lệnh kỵ binh còn lại nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Lúc này đã vào thu, ban đêm khá lạnh, trong núi còn có gió lớn, từng đợt gió núi thổi qua, tiếng cây ào ào vang lên, phát ra một loại tiếng huýt gió quỷ dị, không biết tại sao, trong lòng Bùi Hành Nghiễm luôn có một loại cảm giác không ổn, nhưng y lại không nói rõ được nguyên nhân là gì, khiến cho y nhìn có vẻ hơi bất an nôn nóng, thỉnh thoảng y lại đứng dậy nhìn về phía thung lũng.
Bỗng nhiên, mơ hồ từ sâu trong thung lũng truyền đến tiếng kêu, Bùi Hành Nghiễm khẽ giật mình, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, rất nhiều binh lính đều đứng dậy, bọn họ cũng nghe thấy bất thường.
- Lập tức lên ngựa!
Bùi Hành Nghiễm lớn tiếng hét lên, y ý thức được tình huống không ổn.
Binh lính đều lên ngựa, đúng lúc này, bên trong thung lũng hai tên kỵ binh quân Tùy chạy ra, trên người đều trúng tên, bọn họ chạy ra khỏi thung lũng, đều lập tức ngã xuống, mấy tên lính liền vội vàng chạy lên đỡ bọn họ.
- Chuyện gì xảy ra?
Bùi Hành Nghiễm lớn tiếng quát hỏi.
- Bên trong thung lũng… có mai phục, chạy mau! Quân địch… Nhiều lắm.
- Trần tướng quân đâu rồi?
Bùi Hành Nghiễm gấp đến độ rống to.
- Các huynh đệ…. Toàn bộ… Toàn bộ trận…
Còn chưa nói hết, binh lính liền nhắm mắt mà chết.
Lúc này, bên trong thung lũng tiếng kêu rung trời, không biết có bao nhiêu quân giặc đánh tới nơi này, Bùi Hành Nghiễm biết rằng địa hình nơi này cực kỳ bất lợi với kỵ binh, y cố nén thống khổ, hét lớn một tiếng:
- Rút lui theo ta!
Kỵ binh của bọn họ đều quay đầu ngựa lại, đi theo Bùi Hành Nghiễm chạy gấp ra ngoài núi Đào Diệp.
Không bao lâu, một đội quân loạn phỉ mấy nghìn người đánh giết ra, cầm đầu là đại tướng đội nón trụ sắt giáp sắt, tay cầm Hổ nha kim đao, uy phong lẫm liệt, chính là chủ soái loạn phỉ Giang Hoài Đỗ Phục Uy, mà đi theo bên cạnh y là một nam tử trung niên, đó là người dẫn đường tại cho quân Tùy trạm thừa trạm dịch Triệu Trường Quý.