Ở Giang Đô, Đỗ Phục Uy đã cài vô số cơ sở ngầm, lúc quân Tùy vừa xuất binh y đã nhanh chóng nhận được tin từ chim bồ câu đưa đến và lập tức dự đoán quân Tùy sẽ tiếp tục cho mình một đòn đả kích. Lúc kỵ binh quân Tùy đi qua huyện Lục Hợp, Đỗ Phục Uy đã lập tức nhận được phong thư thứ hai do chim câu đưa tới. Kết hợp với thủy quân Tùy hạ thủy, rốt cục y cũng đã phán đoán ra mục tiêu lần này của quân Tùy, chắc chắn là quận Lịch Dương.
Vì muốn đánh đòn cảnh cáo cho quân Tùy, Đỗ Phục Uy đã đích thân dẫn đại quân mai phục ở Đào Diệp sơn, tiếc là dịch trạm thừa không phát huy tác dụng, toàn bộ kỵ binh quân Tùy không rơi vào vòng mai phục, khiến chiến quả của y không có thực, y chỉ tiêu diệt được khoảng trăm tên kỵ binh làm nhiệm vụ cung cấp nước cho quân Tùy.
Đỗ Phục Uy nhìn xa xa với ánh mắt tàn độc, y còn hung hãn ra lệnh:
- Toàn quân rút lui về phía bắc, đi đến quận Chung Ly!
Mười ngàn đại quân bắt đầu rời khỏi Đào Diệp sơn, rút lui về phía bắc quận Chung Ly…
Ba ngày sau, đội thuyền quân Tùy đã đến quận Lịch Dương, bờ nam Trường Giang là huyện Giang Ninh của quận Đan Dương, bờ phía bắc Trường Giang là mục tiêu xuất chinh lần này của bọn họ, hang ổ Đỗ Phục Uy đã bố trí ở quận Lịch Dương.
Phòng Huyền Linh vội vàng đi đến vào khoang thuyền của Trương Huyễn, y thấp giọng hỏi thân binh đứng ở cửa:
- Tướng quân thế nào rồi?
Tối hôm qua bọn họ nhận được cấp báo của Bùi Hành Nghiễm, kỵ binh mai phục ở núi Đào Diệp, tổn thất mất 97 kỵ binh. Thiên tướng kỵ binh luôn trung thành với Trương Huyễn Trần Húc không may mắn đã phải bỏ mình trong cuộc mai phục này. Điều này khiến Trương Huyễn phải chịu một đả kích rất lớn, tất cả mọi người đều không dám khuyên bảo, đành đợi hắn tự bĩnh tĩnh trở lại.
Tên thân binh nói nhỏ:
- Vẫn ổn, đã bình thường trở lại rồi.
Lúc này, trong khoang thuyền vọng ra tiếng của Trương Huyễn:
- Là quân sư sao? Mời vào!
- Đúng là ty chức!
Phòng Huyền Linh đi vào khoang thuyền, thấy Trương Huyễn đang ngồi trước tấm bản đồ đặt trên bàn nhỏ. Từ tấm bản đồ này, y có thể đoán ra Trương Huyễn đang xem địa hình của huyện Lịch Dương.
- Quân sư có chuyện gì không?
Trương Huyễn gấp bản đồ lại cười hỏi.
Tuy Trần Húc và các huynh đệ đội kỵ binh phải bỏ mạng đã gây cho hắn một đả kích nặng nề, nhưng dù sao hắn cũng là chủ soái trưởng thành từ những trận chém giết trên chiến trường, sinh tử đối với hắn cũng không quan trọng, hắn đã khôi phục lại tinh thần.
- Tướng quân, thám báo mang về tin mới nhất, hiện đang chờ bên ngoài.
- Dẫn thám báo vào khoang thuyền quân nghị!
Không lâu sau, một gã thám báo nhanh chóng bước vào khoang tuyền quân nghị. Gã tiến lên quỳ một gối bẩm báo với Trương Huyễn:
- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi tìm thấy hang hổ của phản quân ở phía nam chân núi Lục Hợp, nhưng hiện tại chỉ còn lại đống hoang toàn đã bị thiêu rụi trước đó, phản quân đã rút lui, toàn bộ số lương thực chúng không mang theo cũng đã bị thiêu hủy.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Trương Huyễn. Nếu Đỗ Phục Uy muốn phục kích kỵ binh quân Tùy chứng tỏ bọn chúng đã biết mình đến. Hoặc là tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, hoặc là rút lui, xem ra Đỗ Phục Uy đã chọn phương án hai.
Cho dù Trương Huyễn đoán được rằng Đỗ Phục Uy có thể sẽ chọn bỏ trốn. Nhưng lúc tin này đến thật, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Điều đó có nghĩa là tạm thời hắn chưa thể báo thù cho các huynh đệ của mình, sắc mặt của hắn âm trầm vô cùng khó coi.
Các tướng lĩnh trong khoang quân nghị ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đã chậm một bước. Không ngờ, Đỗ Phục Uy lại biết quân Tùy đến mà bỏ chạy trước. Bước tiếp theo bọn họ phải làm gì?
Lúc này, Trương Huyễn lạnh lùng nói:
- Đội thuyền tiếp tục xuôi nam, đến huyện Lịch Dương!
Bùi Hoằng ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Chỉ e, đám phản quân bên núi La Trụ cũng đã rút lui rồi.
Trương Huyễn hừ một tiếng rồi nói:
- Không phải là ta đi đánh giặc mà là ta muốn đi thăm hỏi Lịch Dương thái thú, xem xem ông ta giải thích thế nào với ta?
Phòng Huyền Linh thở dài một tiếng trong lòng, y đã hiểu được dụng ý của Trương Huyễn, nếu hắn quyết định ra tay với quan phủ Giang Hoài là hắn muốn đối đầu với sĩ tộc Giang Nam và Giang Hoài rồi.
***
Huyện Lịch Dương là quận trị của quận Lịch Dương, cũng chính là huyện An Huy ngày nay, là một huyện lớn nằm ở bờ bắc Trường Giang, có gần hai trăm ngàn nhân khẩu, hơn nữa kinh tế khai khoáng rất phát triển. Vì Lịch Dương cũng là một quặng sắt quan trọng của Đại Tùy, có chừng hơn mười tám ngàn thợ mỏ đang làm việc tại huyện Lịch Dương. Hơn nữa, gần tám vạn gia quyến của bọn họ cũng sống dựa vào quặng sắt huyện Lịch Dương.
Bởi phía bắc quận Lịch Dương gần với Giang Đô, cạnh Trường Giang và đối diện với huyện Giang Ninh. Quận Lịch Dương đã trở thành trung tâm thống trị của Đỗ Phục Uy, ở một mức độ nào đó huyện Lịch Dương đã là đô thành của Đỗ Phục Uy.
Tuy Đỗ Phục Uy tung hoành ở Giang Hoài, nhưng y và đám loạn phỉ Hà Bắc không quá giống nhau. Y không bám thành mà thủ, hơn nữa binh lực của y phân tán ở khắp Giang Hoài, trên danh nghĩa, quận Lịch Dương là một quận huyện cũ của triều Tùy, hằng năm thái thú vẫn phải lên triều báo cáo công tác.
Thái thú quận Lịch Dương tên là Giang Hiếu Bá, người quận Lư Giang, được bổ nhiệm làm thái thú Lịch Dương sau 7 năm đảm nhiệm quận thừa ở Chung Ly, cho tới nay đã được hơn 4 năm.
Lúc này, Giang Hiếu Bá suất lĩnh hơn mười tên quan viên ra nghênh đón Trương Huyễn ở bến thuyền Lịch Dương. Đội thuyền quân Tùy chầm chậm cập bến, từng tốp lính lên bờ cảnh giới xung quanh bến thuyền.
Trương Huyễn mặc áo giáp dẫn hai đại tướng nhanh chóng xuống thuyền lớn, Giang Hiếu Bá và đám quan viên vội vàng đi lên thi lễ:
- Hạ quan thái thú Lịch Dương Giang Hiếu Bá tham kiến Chiêu thảo sứ Trương tướng quân!
Trương Huyễn vung tay:
- Bắt lại cho ta!
Mấy tên lính xông lên trước, khống chế Giang Hiếu Bá, đám quan sợ hãi lập tức quỳ xuống cùng Giang Hiếu Bá hô to:
- Hạ quan vô tội!
- Vô tội!
Trương Huyễn khẽ hừ mạnh một tiếng:
- Chỗ của Đỗ Phục Uy cách quân nha của ngươi chưa đầy 20 dặm, ngươi lại dám nói ngươi vô tội?
- Mặc dù hạ quan biết chỗ quân doanh của Đỗ Phục Uy, nhưng cũng không có cách nào, trong quận không có binh lính, bảo hạ quan phải giao phỉ thế nào đây? Vì bảo vệ dân chúng trong quận chúng hạ quan đành phải để Đỗ Phục Uy bình an vô sự, quả thực là bất đắc dĩ!
- Ngươi đi mà giải thích với triều đình! Quận thừa là ai?
Một gã quan nơm bớp lo sợ tiến lên:
- Hạ quan quận thừa Dương Lý tham kiến tướng quân!
Trương Huyễn lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi thay chức thái thú, làm cho ta một báo cáo chi tiết về loạn phỉ quận Lịch Dương, trưa mai giao cho ta.
Dương Lý không biết nên làm thế nào mới phải, đành bất đắc dĩ đồng ý:
- Hạ quan tuân mệnh!
Trương Huyễn lại cao giọng khiển trách các quan viên khác:
- Ta tin rằng tất cả các ngươi ít nhiều cũng có chút liên quan với Đỗ Phục Uy, nhưng tạm thời hôm nay ta không muốn truy cứu nữa. Ta cảnh cáo các ngươi, ai dám thông đồng với loạn phỉ nữa, ta không chỉ tịch thu tài sản mà còn giết kẻ phạm tội tuyệt đối không tha.
Đám quan viên kinh hãi, Trương Huyễn đã vạch cái “đũng quần” của bọn họ ra, tất cả mọi người đều có quan hệ với Đỗ Phục Uy, thậm chí còn có cả tham quân, chủ bộ…. Ở một mức độ nào đó, họ chính là quan của Đỗ Phục Uy. Đây là bí mật của bọn họ, nhưng họ không hi vọng Trương Huyễn biết được bí mật này, nhưng hiện tại Trương Huyễn đã vạch trần bọn họ, nhưng không ngờ lại không bắt họ, điều này khiến họ kinh hồn bạt vía, rồi lại thầm thở phào.
Mọi người đồng thanh đáp:
- Chúng tôi không dám!
- Các ngươi có dám hay không chỉ có các ngươi là rõ nhất!
Trương Huyễn không dông dài với bọn họ nữa mà vung tay lên:
- Đại quân vào thành!
Hai ngàn quân ở lại canh gác bến thuyền, còn tám ngàn quân đã theo Trương Huyễn vào thị trấn Lịch Dương, bọn họ cần phải ở lại đây nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại hai ngày, sau đó quay về Giang Đô.
Đêm xuống, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đen thăm thẳm, ánh trăng phủ một màu bạc xuống tường thành và dãy núi xa xa, đêm lạnh như nước, đêm ở vùng quê cũng yên lĩnh lạ thường.
Cửa thị trấn Lịch Dương được đóng chặt, mấy trăm binh lính quân Tùy đi tuần tra, giám sát động tĩnh ngoài thành.
Lúc này ở một góc thành phía bắc có mấy hòn gạch bị đập vỡ, một bóng đen có dáng nhỏ gầy như con chuột chui từ trong thành ra. Y chỉ có một mình, động tác nhanh lẹ, y bơi qua sông đào bảo vệ thành, nhảy lên một con kênh rồi chạy gấp về rừng cây phía bắc.
Cách huyện Lịch Dương hơn 10 dặm, có một rừng cây rộng hơn 10 dặm, nối liền với núi La Trụ, lúc này trong rừng cây đang có đầy bóng người, mấy ngàn người đang mai phục trong đó.
Đỗ Phục Uy đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt của y lạnh lùng nhìn thành Lịch Dương phía xa xa. Sau khi mai phục kỵ binh quân Tùy y liền suất quân rút về quận Chung Ly, nhưng đây chỉ là chiêu mê hoặc thám báo quân Tùy, bọn chúng đã vượt qua phía bắc chân núi Lục Hợp rồi lại quay về huyện Lịch Dương. Quận Lịch Dương chính là nơi cầm quân của Đỗ Phục Y, y đâu thể chắp tay đầu hàng quân Tùy? Y rút lui chính là để tìm cơ hội tập kích quân Tùy.
Quân Tùy lại đi thuyền đến, điều này có nghĩa là cơ hội của y đã đến rồi, nhưng hiện giờ y cần nghe kể lại tỷ mỉ tin tình báo quân Tùy thì mới có quyết định hành động cho bước tiếp theo.
Lúc này, một tên thân binh đi lên bẩm báo:
- Chủ công, người trong thành đến rồi!
- Mau dẫn gã lên!
Đỗ Phục Uy phấn chấn, người mà y đợi rốt cuộc đã đến rồi.