Một lát sau, người đàn ông dáng nhỏ gầy được dẫn lên, thực ra gã là một người bé, lùn chừng hơn 30 tuổi, nhưng chiều cao chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, nhưng nhìn rất cân đối. Đỗ Phục Uy nhìn thấy gã không nhịn được liền bật cười, người này là một tiểu kỹ được gia tộc Hoàng thị ở Lịch Dương nuôi dưỡng tên là Thử Lang.
- Thử Lang, chủ nhân của ngươi có tin gì muốn nói cho ta biết không?
- Chủ nhân nhà ta có một bức thư muốn ta đưa cho đại vương.
Gã lấy ra một quyển thư, dâng lên cho Đỗ Phục Uy, y liền nhìn dưới ánh trăng một lúc, y mừng thầm. Quân Tùy nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong thành, chỉ có 2 ngàn người ở bến thuyền, đội quân của mình đủ để nhanh chóng tiêu diệt đối phương.
Đỗ Phục Uy dự tính là tiêu diệt chiến thuyền quân Tùy, để quân Tùy không thể không đi bộ về Giang Đô, sau đó y sẽ lợi dụng ưu thế là thông thuộc địa hình để đánh tan quân Tùy chủ lực trong núi Lục Hợp.
Hiện tại y đã biết bến thuyền chỉ có hai ngàn quân Tùy canh giữ, y lập tức biết được cuối cùng cơ hội đã đến rồi.
Y liền ra lệnh cho thuộc hạ:
- Mau đi thông báo cho Tề tướng quân, canh ba cùng nhau động thủ.
- Tuân mệnh!
Tên lính xoay người chạy như bay.
Lúc này, Đỗ Phục Uy cười nói với Tiểu Thử Lang:
- Quay về nói với chủ nhân của ngươi, giám sát chặt chẽ quân Tùy chủ lực cho ta, nếu phát hiện quân Tùy tập kết, lập tức bắn tiễn trên đầu thành cho ta biết.
- Thử Lang biết rồi.
Gã liền chạy đi, Đỗ Phục Uy nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ gầy chạy xa, y lại nhìn ánh trăng trải xuống thị trấn Lịch Dương, chiếc răng nanh của y nhe ra cười độc.
***
Thử Lang quay về dưới tường thành bắc, gã bơi qua sông rồi lập tức chui qua một lỗ nhỏ vào trong thành, đây chính là một mật đạo Đỗ Phục Uy đã bí mật cho đào, lợi dụng chỗ chân tường thành đã bị hỏng, y đã cho đào mấy cái hố để tạo thành một con đường bí mật. Để tránh bị quân Tùy phát hiện, đường bí mật này ở trong hốc một cây đại thụ, hốc cây rất nhỏ chỉ đủ để đứa trẻ chui vào. Gia tộc Hoàng thị lại có một người bé lùn như vậy.
Thử Lang vừa bò từ trong hốc cây ra bỗng có một tấm lưới lớn chụp trên đầu gã, gã đã bị trói chặt. Hai bên có mấy binh lính quân Tùy mai phục xông đến cười nói:
- Tiểu quỷ bị bắt rồi!
Lúc Thử Lang bơi qua sông hộ thành đã bị binh lính quân Tùy phát hiện ra, bọn họ lập tức bẩm báo chủ tướng La Sĩ Tín. La Sĩ Tín nhanh chóng tìm thấy hốc cây, y đã thầm lặng ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên lúc quay về Thử Lang đã bị bắt tại trận.
- La tướng quân, gã không phải là trẻ con!
Một tên lính bắt được gã vô cùng kinh ngạc nói.
La Sĩ Tín bước lên trước, chỉ thấy người trong lưới sợ hãi co lại, rất giống con cầy hương. Y dùng đuốc chiếu rõ mặt Thử Lang, rõ ràng là một khuôn mặt trưởng thành. La Sĩ Tín cũng kinh ngạc cười nói:
- Xem ra thu hoạch hôm nay không tồi, bắt được một con báo.
Lúc Trương Huyễn vào quân nha, chuyện chiến tranh không tránh khỏi dối lừa. Trực giác tác chiến nhiều năm đã nói cho hắn biết, nếu Đỗ Phục Uy thiết lập mai phục thì chắc chắn sẽ không cam lòng chỉ gặt hái được một trăm tên kỵ binh, chắc chắn y còn ẩn thân ở quận Lịch Dương, y đang chờ một cơ hội khác để phục kích mình.
Cho nên, ban ngày Trương Huyễn chỉ khiển trách quan viên địa phương mà không hỏi tội bọn họ. Hắn tin rằng, những quan viên này chắc chắn có người ngầm thông đồng với Đỗ Phục Uy, đây gọi là “lạt mềm buộc chặt”.
Trương Huyễn khoanh tay đi đi đi lại trong hành lang, chờ đợi tin tức. Lúc này, một gã thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, La tướng quân bắt được một gã thám báo.
Trương Huyễn mỉm cười, mình đoán không sai, hắn lập tức ra lệnh nói:
- Dẫn gã đến gặp ta!
Một lát sau, La Sĩ Tín bước nhanh vào đại sảnh, từ xa đã cười to:
- Tướng quân, xem ta bắt được cái gì này?
Trương Huyễn thấy La Sĩ Tín dắt theo một đứa trẻ, không khỏi lấy làm lạ cười nói:
- Sao ngươi lại bắt một đứa trẻ!
- Đứa trẻ?
La Sĩ Tín hừ một tiếng rồi ném “đứa trẻ” trong tay xuống đất, lực hơi mạnh, “đứa trẻ” kêu đau một tiếng. Trương Huyễn cũng nghe ra manh mối rõ ràng đây là tiếng của người trưởng thành.
Hắn đi lên nhìn kỹ, “đứa trẻ” kia rõ ràng còn có râu, đôi mắt ti hí đang vô cùng hoảng sợ.
- Tướng quân, người này lén lút chui ra khỏi thành, lúc vào thành thì bị chúng tôi bắt được.
Người lùn thì Trương Huyễn đã nhìn thấy nhiều, nhưng người lùn mà dáng người lại cân đối như vậy thì hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Nếu nhìn từ phía sau thì chắc chắn chỉ là một đứa trẻ hai, ba tuổi nhưng nét mặt thì lại là một người đàn ông không hơn không kém, hơn nữa vẻ mặt còn rất giả dối. Trương Huyễn phát hiện trong tay phải của tên này có một vết chai, rõ ràng là người luyện võ.
- Ngươi không muốn nếm mùi khổ cực thì hãy thành thật trả lời, ra khỏi thành làm gì?
Trương Huyễn ngồi xổm cười hỏi.
- Ta… ta ra ngoài bắt… thú rừng.
Tròng mắt của gã xoay cực nhanh:
- Ta thích ăn thú nướng đất.
- Vậy sao? Ngươi đã bắt thú hoang dã chắc không cần sử dụng kiếm nhỉ.
Ánh sáng lóe lên, ngón tay cái của gã bị chặt đứt tới gốc, máu tươi phun ra, hơi bất ngờ, gã gào lên như heo bị giết.
Trương Huyễn dùng dao găm lia vào tai gã:
- Có phải tai cũng thừa không?
- Ta nói… ta nói!
Giọng gã khàn khàn kêu lên thảm thiết nói:
- Ta đi… gặp Đỗ Phục Uy!
Trương Huyễn quay đầu lại nói với thân binh:
- Dẫn y xuống tra khảo, cảm giác có nửa câu giả dối hãy cắt một bên tai, cắt đến khi nào trên người cắt sạch sẽ thì thôi.
Mấy tên thân binh dẫn gã đi xuống, lúc này Trương Huyễn thấy Lư Khánh Nguyên ở bên cạnh có vẻ không đành lòng liền cười hỏi:
- Khánh Nguyên có phải là đang thương hại hay không?
- Đương nhiên ta có thể hiểu được.
Lư Khánh Nguyên vội vàng nói:
- Dù sao cũng phải ghi khẩu cung, hơn nữa y đã thừa nhận mình đi gặp Đỗ Phục Uy. Nếu tướng quân không ra tay độc ác chỉ e y sẽ không khai báo.
- Không chỉ là nguyên nhân này, loại tiểu nhân đã từng luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, nếu là thích khách ngươi sẽ khó lòng mà phòng bị, sớm muộn gì cũng chết trong tay y, cách tốt nhất chính là… giết y trước.
Trương Huyễn lau lau cổ tay một chút:
- Cái này gọi là “Ngừa rắc rối”.
Trong lòng Lư Khánh Nguyên cả kinh, không biết nên nói thế nào mới phải, chẳng qua là gần đây cảm thấy đối phương khả nghi là bị giết thẳng, chuyện này khó tránh khỏi người ta có chút cảm giác lòng dạ ác độc.
Một lát sau, tên thân binh vội vàng đi tới cầm khẩu cung lên cho Trương Huyễn. Hắn đọc xong, không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Hóa ra, y tên là Thử Lang, đúng là “cái tên làm sao của chiêm bao làm vậy”.
Hắn lại đọc kỹ thông tin Tề tướng quân có liên hệ với Đỗ Phục Uy, sau đó hắn nhướn mày hỏi:
- Tề tướng quân là ai?
- Gã cũng không biết! cõ lẽ là không biết thật.
Trương Huyễn lại đọc khẩu cung, là người của gia tộc Hoàng thị, sĩ tộc quận Lịch Dương quả nhiên là có cấu kết với Đỗ Phục Uy. Hắn trầm tư một lát rồi ra lệnh cho thân binh:
- Băng bó vết thương cho Thử Lang này một chút, ngươi nói cho y biết, chỉ cần y đồng ý làm nhân chứng trước mặt Hoàng Hữu ta tạm thời sẽ tha mạng cho y.
Lư Khánh Nguyên càng thêm kinh hãi, Hoàng Hữu là gia chủ của thế gia Hoàng thị ở Giang Hoài, y cũng từng là thái thú quận Lư Giang, lẽ nào Trương Huyễn sẽ hạ thủ với thế gia Giang Hoài sao?
Lư Khánh Nguyên cũng không dám nhiều lời, y biết rằng mình ở trong quân thấp cổ bé họng, chuyện này chỉ có thể đi tìm Phòng Huyền Linh thương lượng.
Lúc này, Trương Huyễn đã ra khỏi đại sảnh, chỉ nghe thấy tiếng của hắn trên bậc thang vọng lại:
- Truyền lệnh của ta, lập tức tập kết quân đội!
Lư Khánh Nguyên cũng lặng lẽ từ cửa hông dời đi, y không thể để Trương Huyễn lại mắc phải sai lầm lớn. Giết Hoàng Hữu, Trương Huyễn sẽ trở thành kẻ địch của tất cả sĩ tộc Giang Hoài, điều này vô cùng bất lợi cho tiền đồ của hắn.
***
Lúc quân Tùy ở đại doanh Nam thành khai khoáng, nơi này đã trở thành đại doanh nghỉ ngơi để thợ mỏ về thành, chiếm một diện tích lớn, có thể chứa được 3 vạn thợ mỏ, hiện tại tám ngàn quân Tùy đã vào quân doanh.
Lúc này, tám ngàn binh sĩ đã được tập kết, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Trương Huyễn đang đợi thời gian, căn cứ vào lời khai của Thử Lang, Đỗ Phục Uy động thủ vào canh ba, bây giờ mới qua canh hai.
Hơn nữa, từ nhân số của quân địch ở quận Lịch Dương, Trương Huyễn có thể suy đoán, quân của Đỗ Phục Uy tối đa khoảng mười ngàn người, cũng gần bằng mình. Nhưng Trương Huyễn cần biết, Tề tướng quân mà Đỗ Phục Uy muốn liên lạc rốt cuộc là ai?
Trong đại trướng, Trương Huyễn nói với mấy tên thám báo:
- Các ngươi hãy nhanh chóng đi báo tin cho Uất Trì tướng quân biết, đêm nay rất có thể Đỗ phục Uy sẽ bí mật đánh úp doanh trại, bảo y hãy sẵn sàng chuẩn bị.
Uất Trì Cung dẫn theo hai ngàn người đang bảo vệ bến thuyền, Trương Huyễn suy đoán mục tiêu của Đỗ Phục Uy hoặc là công thành hoặc là chính bến thuyền quân Tùy.
- Tuân lệnh!
Mấy tên thám báo thi lễ, khẩn cấp đi báo cho Uất Trì Cung biết tin.
Lúc này, La Sĩ Tín dẫn theo một gã quan viên vội vàng đi vào, bẩm báo ở cửa:
- Tướng quân, ty chức dẫn theo một người biết tình hình quân địch!
- Dẫn ai đến?
Trương Huyễn đi ra khỏi lều, chỉ thấy một gã đàn ông hơn 30 tuổi đi sau La Sĩ Tín, dáng người khôi ngô, cường tráng. Trương Huyễn nhìn y một chút rồi hỏi:
- Vị này chính là…
Người đàn ông vội vàng thi lễ:
- Ty chức là tham quân thương tào huyện Lịch Dương, tên là Nhậm Thức Đồ.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta muốn biết thủ hạ của Đỗ Phục Uy có người nào là Tề tướng quân hay không?
- Có! Chủ tướng thám báo của Đỗ Phục Uy tên là Tề Lượng, ngoài ra quận Chung Ly bên kia còn có một đại tướng tên là Tề Thủ Phương.
Trương Huyễn suy nghĩ một chút, quận Chung Ly cách quá xa, chắc là chỉ Tề Lượng, hắn lại hỏi:
- Nhâm tham quân có biết Tề Lượng ở đâu không?
Nhâm Thức Đồ cười hỏi:
- Ở Trường Giang, tướng quân có gặp trạm thuyền canh gác của Đỗ Phục Uy hay không?
- Ta nghĩ chắc là gặp.
Trương Huyễn nhớ rõ dọc đường có thuyền nhỏ nhìn mình rất lạ, bây giờ nhớ lại chắc nó là thuyền canh gác của Đỗ Phục Uy.
- Đỗ Phục Uy ở trên Trường Giang có tổng cộng hơn trăm trạm gác thuyền, khoảng hai ngàn người, Tề Lượng này chính là thống lĩnh của những trạm thuyền canh gác này.
Trương Huyễn đột nhiên tỉnh ngộ, ông ta biết Đỗ Phục Uy muốn làm gì rồi ư?