Buổi tối hôm đó, Trương Huyễn liền gấp gáp đưa tin cho Vi Vân Khởi ở quận Bắc Hải, để cho y cũng lấy cớ lệnh cần vương của thiên tử chiêu mộ năm nghìn binh ở quận Bắc Hải, đồng thời lại phái năm mươi thân binh đi quận Bắc Hải hỗ trợ Vi Vân Khởi chiêu mộ binh lính.
Tuy rằng Trương Huyễn tiếp thu đề nghị của Lý Tĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn vứt bỏ đi kế hoạch ban đầu, bất kể là như thế nào, hắn phải cố gắng tranh thủ thời cơ để được trở về Thanh Châu.
Sau khi ở Thái Nguyên nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, Trương Huyễn dẫn hai nghìn quân đội tiếp tục xuôi nam, ba ngày sau, quân đội liền đến kinh thành, đóng doanh trại tại phía đông của kinh thành.
Lúc này, Dương Quảng và mười nghìn đại quân Kiêu Quả đã trở lại kinh thành, sau khi Dương Quảng vào cung liền không thấy có động tĩnh gì, cách xử trí thưởng phạt cần vương cũng không nghe thấy bất kì tin tức gì.
Đầu đường cuối ngõ Lạc Dương đều bàn tán, các loại tin tức lớn nhỏ đều điên cuồng lan truyền trên khắp phố phường, tin tức cứ việc truyền đi, nhưng có một chút tin tức cũng là trên dưới vua và dân cùng chung nhận thức, không hề nghi ngờ, sự kiện hội minh lần này ảnh hưởng sâu sắc tới cục diện chính trị của Đại Tùy.
Lúc xế chiều, tại đại sảnh ở tầng hai của quán rượu Thiên Tự Các, Trương Huyễn, Lý Tĩnh, Uất Trì Cung và Dương Thiện Hội vừa mới đến Lạc Dương đang ngồi cùng nhau nhấm nháp rượu ngon nồng đậm của Thiên Tự Các.
Trong đại sảnh chật đầy khách khứa đang ngồi, mấy ngày nay từ khi thiên tử trở về, trong đại sảnh liền vô cùng náo nhiệt, gần như tất cả các khách uống rượu đều đang bàn luận về sự kiện hội minh lần này, Lý Tĩnh và Dương Thiện Hội đang thấp giọng nói chuyện với nhau, còn Trương Huyễn thì lại vểnh tai nghe vài tên khách nhân ở cách vách uống rượu nói chuyện.
- Lần cần vương này, Trương Tu Đà, Bùi Nhân Cơ và Dương Nghĩa Thần đều không tham gia, không biết bên trong có nội tình gì?
- Nguyên nhân rất đơn giản, không phải bọn họ đều đã giải thích với bộ Binh sao? Ngày mai chính các ngươi tự đi xem thì sẽ biết, loại chuyện này tốt nhất không nên nói lung tung ở bên ngoài, nhanh nhanh tính tiền rồi rời đi đi! Ngày mai còn phải vào triều sớm.
Mấy người đó liền không nói thêm lời nào nữa, đều cùng nhau tính tiền, lúc này, Trương Huyễn nghe thấy một thanh âm trong đó có chút quen tai, hình như là Binh bộ viên ngoại lang Vi Cẩn mà mình từng đến báo tin cho y.
Trương Huyễn vội vàng nói nhỏ vài câu với Uất Trì Cung, Uất Trì Cung gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu, vài người ở cách vách liền vén màn, rời khỏi bàn rượu đi ra ngoài cửa lớn.
Nhưng bọn họ đi chưa được bao lâu, Uất Trì Cung liền dẫn một người trong đó tiến vào:
- Chủ soái, y đến rồi!
Người vừa tới chính là Binh bộ viên ngoại lang Vi Cẩn, nói rằng y được dẫn vào không bằng nói rằng y bị Uất Trì Cung cưỡng ép đi vào. Cánh tay của y bị Uất Trì Cung nắm, vẻ mặt thống khổ, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tận đến lúc nhìn thấy Trương Huyễn mới giật mình hiểu ra là chuyện gì.
Trương Huyễn khoát tay áo, Uất Trì Cung lập tức buông Vi Cẩn ra, Trương Huyễn cười nói:
- Vi viên ngoại lang mời ngồi!
Vi Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn Uất Trì Cung, lại xoa xoa cánh tay rồi ngồi xuống. Hạ thấp người thi lễ với Trương Huyễn:
- Không biết Trương tướng quân đang ngồi ở sau chỗ chúng ta, vừa rồi đã thất lễ.
- Không sao, ta chỉ vô tình nghe thấy các ngươi nói chuyện, vì vậy muốn hỏi rõ ràng một chút.
Vi Cẩn ngẩn ra, thật cẩn thận nói:
- Tướng quân là ý nói việc của Trương Tu Đà?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Không chỉ riêng Trương Tu Đà, còn có Dương Nghĩa Thần và Bùi Nhân Cơ, vì sao bọn họ không xuất binh cần vương, hy vọng Vi huynh có thể nói thật cho ta biết.
Vi Cẩn nhìn thoáng qua Lý Tĩnh và Dương Thiện Hội bên cạnh, Trương Huyễn cười nói:
- Bọn họ đều là tâm phúc của ta, Vi huynh không cần ngại cứ nói đi!
Vi Cẩn thở dài nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng không phải bí mật gì, trong lòng mọi người đều cũng đã nghĩ, chỉ có điều không ai dám nói toạc ra, Trương đại tướng quân vài lần khiếu nại lên Binh bộ rằng Tuân vương Dương Khánh âm thầm cấu kết với Ngõa Cương, cung cấp lương thực cho quân đội Ngõa Cương, nhưng những khiếu nại này vẫn bị ngăn chặn, lần cần vương này Trương đại tướng quân liền lên lớp với Binh bộ, y sợ rằng sau khi quân đội mình rời đi, quân Ngõa Cương liền sẽ rút quân chiêu binh, khiến bao vây của y trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy tạm thời xin bộ Binh sẽ không phái binh cần vương.
- Vậy còn Dương Nghĩa Thần thì là như thế nào?
Trương Huyễn không lộ chút thanh sắc nào hỏi:
- Y thì có lý do gì?
Trương Huyễn không hỏi về Bùi Nhân Cơ, bởi vì Tần Dụng nói cho hắn, Bùi Nhân Cơ là vì không thể vượt qua Hoàng Hà, vì vậy từ bỏ việc cần vương, nhưng so ra, Trương Huyễn lại càng quan tâm chuyện của Dương Nghĩa Thần hơn.
- Thật sự Dương Nghĩa Thần không có giải thích với triều đình, nhưng chúng ta đều biết y với Hòa Cách Khiêm đang đại chiến, tháng trước ở hồ Cao Kê Dương Nghĩa Thần đánh cho mười vạn đại quân của Hòa Cách Khiêm đại bại, lại đánh bại được cứu viện từ Cao Sĩ Đạt, lúc lệnh cần vương ban ra chính là lúc y đang toàn lực tiêu diệt tàn dư của Hòa Cách Khiêm, vì vậy y không đi quận Mã Ấp cần vương.
- Vậy Binh bộ đối với chuyện này có ý kiến gì?
Trương Huyễn tiếp tục truy đến cùng hỏi:
- Ta không phải chỉ thái độ của Binh bộ về chuyện này với phía trên, mà là muốn hỏi suy nghĩ thực sự của các ngươi là thế nào?
Vi Cẩn không tỏ rõ ý kiến cười cười nói:
- Chúng ta đều cho rằng Dương Nghĩa Thần lộ cả đầu lẫn đuôi, cứ cho rằng việc tiêu diệt loạn phỉ là chuyện lớn, nhưng chưa chắc thánh thượng tiếp nhận, mấu chốt là thái độ của y có vấn đề, Trương Tu Đà cũng thế, cho dù là đã giải thích rồi cũng vô dụng, so sánh với Tuân vương phái hai đứa con trai của mình suất quân bắc thượng cần vương, liền biết được thái độ khác như thế nào với Trương Tu Đà.
- Các ngươi cảm thấy rằng Dương Nghĩa Thần và Trương Tu Đà sẽ bị truy cứu sao?
Vi Cẩn lắc lắc đầu:
- Thẳng thắn mà nói, hiện tại ai cũng không ai dám nói chuyện này, nếu thánh thượng không tính toán rõ ràng thì tất cả mọi người đều không có việc gì, nhưng nếu như sau này thánh thượng tính sổ chuyện này, ít nhất một người trong số bọn họ sẽ phải chịu xui xẻo, tuy nhiên có người nói khả năng lớn nhất là Trương Tu Đà, bởi vì y không có người đảm bảo, nhưng cũng có người nói khả năng lớn nhất là Dương Nghĩa Thần, bởi vì thánh thượng đã sớm muốn động đến y rồi, hiện tại mọi cách nói đều có, nhưng không ai biết kết quả sẽ thế nào.
Trương Huyễn cười cười:
- Đa tạ Vi huynh thẳng thắn nói chuyện, đã quấy rầy rồi.
Trương Huyễn lại nháy mắt với Uất Trì Cung, Uất Trì Cung hiểu ý, đứng dậy khoát tay nói:
- Viên ngoại lang, xin mời!
Vi Cẩn vội vàng thi lễ với Trương Huyễn rồi vội vàng đứng dậy rời đi, lúc này Dương Thiện Hội thở dài nói:
- Chỉ sợ Dương Nghĩa Thần sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Vì sao không phải Trương Tu Đà mà là Dương Nghĩa Thần?
Lý Tĩnh cười hỏi.
- Trong quan trường Trương Tu Đà không biết quan hệ, nhưng lý lịch của y cũng không quá lớn, thánh thượng căn bản không cần phải lo lắng về y, còn Dương Nghĩa Thần đứng trên cao cũng đã quá lâu, ở trong quân cả kinh nghiệm và lý lịch đều rất cao, nói ngắn gọn, y chính là Dương Huyền Cảm thứ hai.
Trương Huyễn ở một bên trầm tư không nói, Lý Tĩnh hỏi:
- Tướng quân vẫn muốn giữ nguyên kế hoạch mà hành động sao?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Bất kể là như thế nào, con đường từ Ngu Thế Cơ này cũng không được phép đứt đoạn.
Rồi hắn nói với Dương Thiện Hội:
- Ta đã phái người liên lạc với Hạ Hầu Nghiễm rồi, đêm nay xin phiền Tư mã thay ta ra mặt.
Dương Thiện Hội cười nói:
- Tướng quân hãy yên tâm, loại chuyện như thế này ta khá là am hiểu.
…
Vào đêm, Ngu Thế Cơ ngồi một mình đọc sách trong thư phòng, từ sau khi từ quận Mã Ấp trở về y cũng xin nghỉ hai ngày, một mặt là y cũng có chút cảm nhẹ, mặt khác ở Nhạn Môn y cũng chịu không ít kinh sợ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt để tinh thần hòa hoãn lại.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của đứa con riêng Hạ Hầu Nghiễm:
- Phụ thân, con đã trở lại.
- Vào đi!
Một lát, Hạ Hầu Nghiễm vội vàng đi vào, trong tay cầm một cái hộp gỗ, Ngu Thế Cơ nhìn thoáng qua hộp gỗ hỏi:
- Gặp Trương Huyễn rồi à?
- Hồi bẩm phụ thân, không phải là đích thân Trương Huyễn ra mặt, mà là một tên quan văn dưới tay hắn, tên là Dương Thiện Hội, y thay Trương Huyễn ra mặt.
Ngu Thế Cơ hơi ngẩn ra, Dương Thiện Hội không phải là quận thừa của Ngụy quận sao? Vì sao lại biến thành thủ hạ của Trương Huyễn, y suy nghĩ một chút liền hiểu được, ngày trước Dương Thiện Hội là quận thừa quận Đông Lai, được một tay Trương Huyễn đề bạt, nhất định y lại lần nữa nương nhờ vào Trương Huyễn rồi.
Lúc này, Hạ Hầu Nghiễm cầm hộp gỗ trong tay đặt lên bàn:
- Y đưa cho con vật này.
Ngu Thế Cơ mở hộp gỗ ra, bên trong lại là một hộp gấm nhỏ, trên hộp gấm có một chiếc khóa vàng nhỏ nhưng lại không có chìa khóa, Ngu Thế Cơ trực tiếp bẻ gãy khóa vàng nhỏ, chỉ thấy bên trong hộp gấm là một viên minh châu đặt trên một tấm vải màu đỏ, lớn ước chừng bằng trứng chim bồ câu.
Hạ Hầu Nghiễm cũng ngây ngẩn cả người:
- Phụ thân, loại minh châu này ở chợ phía nam có bán, ta từng mua, một chuỗi mười tám viên, ba trăm lượng hoàng kim, đẳng cấp cũng không khác biệt là mấy.
Ngụ ý của y sao Trương Huyễn lại đưa tới một viên minh châu không đáng tiền thế này?
Sắc mặt Ngu Thế Cơ trở nên nghiêm túc đặc biệt, y chăm chú nhìn minh châu một lát, bỗng nhiên quay đầu lại thổi tắt đèn, trong thư phòng tối đen, dần dần liền thấy minh châu trong hộp gấm phát sáng lên, càng ngày càng sáng như ánh trăng, cả một gian phòng đều bị hào quang của nó chiếu sáng.
Hạ Hầu Nghiễm giật mình trợn mắt há mồm, miệng mở lớn lên, qua một lúc lâu không nói nên lời, y cũng là một người có tri thức, mặc dù không được tận mắt nhìn thấy, nhưng y biết đây là cái gì, đây là dạ minh châu trong truyền thuyết, thiên tử và hoàng hậu cũng có hai viên.
Hạ Hầu Nghiễm hít một hơi khí lạnh, cúi đầu hoảng sợ nói:
- Trời ạ!
Ngu Thế Cơ lại đốt đèn sáng lên, rất nhanh, dạ minh châu liền khôi phục trạng thái bình thường, không khác gì so với một hạt châu bình thường.
Ngu Thế Cơ khe khẽ thở dài, lẩm bẩm:
- Đây là châu của vương giả, hắn lại đem châu của vương giả tặng cho ta.
- Hắn là muốn nhờ vả phụ thân.
Ngu Thế Cơ gật gật đầu:
- Ta biết, hắn muốn ta hỗ trợ hắn cái gì?
- Hắn muốn phụ thân giúp đỡ hắn trở về Thanh Châu, mặt khác, trong quân đội của hắn có không ít binh lính bị thương, hắn muốn sắp xếp thương binh đi thuyền xuôi nam, hi vọng phụ thân có thể cho hắn mượn hai chiếc thuyền rồng vượt biển.
Ngu Thế Cơ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, yêu cầu này của Trương Huyễn cũng không phải kỳ quái gì, lúc trước thánh thượng để hắn ở Thanh Châu, hắn đã có căn cơ, gần đây lại điều hắn đi, giống như việc điều Vương Thế Sung rời khỏi Giang Hoài vậy.
Nếu như thường xuyên qua lại, có lẽ Ngu Thế Cơ sẽ suy xét tính toán giá cả, nhưng lần này sau sự kiện hội minh, tâm tính của Ngu Thế Cơ cũng có thay đổi, y không thể lại hám lợi nữa, phải suy xét đến vận mệnh của gia tộc mình.
Ngu Thế Cơ liếc nhìn hạt châu trên bàn, hỏi:
- Tổng cộng Trương Huyễn đưa đến cho chúng ta bao nhiêu hoàng kim?
Hạ Hầu Nghiễm suy nghĩ một chút nói:
- Con nhớ rõ lần đầu tiên hắn mang đến một nghìn lượng, lần thứ hai là một nghìn năm trăm lượng, đồng thời một mình mang tới hai nghìn năm trăm lượng hoàng kim, tổng cộng là năm nghìn lượng hoàng kim, đang đặt ở trong kho, có người chuyên môn phụ trách.
Ngu Thế Cơ gật gật đầu, chỉ vào dạ minh châu nói:
- Ngươi mang dạ minh châu trả lại cho hắn, đồng thời trả lại luôn cả năm nghìn lượng hoàng kim cho hắn, đích thân ngươi đem đi trả lại cho hắn.
Hạ Hầu Nghiễm giật mình kinh hãi:
- Phụ thân!
Ngu Thế Cơ không để ý đến vẻ kinh ngạc của Hạ Hầu Nghiễm, tiếp tục nói:
- Ngươi nói cho Trương Huyễn, ta sẽ toàn lực trợ giúp hắn thực hiện nguyện vọng, ta không có bất kỳ mục đích gì, chỉ muốn kết giao với người bạn là hắn.