Giữa trưa hôm sau, trong đại trướng tại quân doanh, Trương Huyễn khoanh tay nhìn vào năm hòm hoàng kim trước mặt, ở trong tay hắn còn đang cầm hộp gấm mà Ngu Thế Cơ không dám nhận, lời nói khiêm tốn của Hạ Hầu Nghiễm vẫn còn vang vọng bên tai chưa tan đi.
Không ngờ Ngu Thế Cơ lại đem tất cả hoàng kim trả lại cho mình, còn luôn miệng nói y nguyện ý toàn lực trợ giúp mình thực hiện nguyện vọng, nguyện ý kết giao bằng hữu với mình.
Chân mày Trương Huyễn dần dần nhíu lại, hắn đương nhiên hiểu được mục đích thực sự của Ngu Thế Cơ khi đem hoàng kim trả lại cho mình, Ngu Thế Cơ là đang tính toán đường lui, cho dù không phải vì chính y, cũng là vì gia tộc và con cháu của y, lấy địa vị cao của Ngu Thế Cơ, tất nhiên y càng cảm nhận sâu sắc nguy cơ của triều Tùy hơn người bình thường.
Một người ham tài như vậy đến hoàng kim cũng không muốn, vì vậy có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của nguy cơ này, loại nguy cơ này không phải như loạn phỉ tạo phản trong thiên hạ, mà hẳn là các thế lực lớn trong thiên hạ đều vứt bỏ triều đình, Dương Huyền Cảm tạo phản dẫn đến chấn động khiến cho rất nhiều thế lực cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi xôn xao, có người ở ngoài trướng vải hô:
- Chủ soái, xảy ra chuyện rồi.
Trương Huyễn khẽ giật mình, hắn tùy tay cất hạt châu vào trong ngực rồi bước nhanh ra ngoài lều lớn, chỉ thấy ngoài trướng vải có người khiêng một chiếc cáng, người bị thương trên cáng lại chính là Dương Thiện Hội Hội, y đã ngất rồi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.
Trương Huyễn giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm chủ soái, vừa rồi có một chiếc xe ngựa chạy qua cửa quân doanh rồi ném Dương tư mã xuống, được các huynh đệ đang trực phát hiện, liền đem y khiêng trở về.
Một gã giáo úy thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Tứ chi đều bị cắt đứt, thương thế rất nặng.
Trương Huyễn giận đến tím mặt, là ai dám hạ độc thủ như vậy với người của mình?
Hắn khắc chế lửa giận ngập đầu, tiến lên xem xét thương thế của Dương Thiện Hội, lúc này, Dương Thiện Hội rên rỉ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, y nhìn thấy Trương Huyễn trước mặt, thanh âm yếu ớt nói:
- Tướng quân, hôm nay thuộc hạ đi… Binh bộ xử lý thủ tục nhậm chức.
- Chuyện này ta biết!
Trương Huyễn cầm tay của y hỏi:
- Nhưng ta muốn biết là người nào làm? Ai đã xuống tay với ngươi?
- Là… Vũ Văn Trí Cập.
- Tại sao y lại hạ độc thủ đối với ngươi?
Trương Huyễn lại hỏi tiếp.
- Lúc ta xử lý thủ tục… y đang ở Binh bộ, lúc ấy y nói chuyện rất khó nghe. Nhục mạ tướng quân trước mặt mọi người. Ta không kìm nổi liền trách mắng lại y vài câu, y liền đuổi bắt ta ở Thiên Tân Kiều, hạ lệnh thuộc hạ vây đánh…
Lúc này, quân y vội vàng đi đến, đơn giản nhìn qua thương thế một chút, liền sai người nâng Dương Thiện Hội đến lều lớn của quân y.
Trương Huyễn nhìn cáng khiêng Dương Thiện Hội đi xa. Nắm tay không nhịn được chậm rãi xiết chặt lại, thù mới hận cũ cùng nhau nổi lên. Không giết Vũ Văn Trí Cập này, Trương Huyễn hắn thề không làm người.
…
Đang lúc hoàng hôn, trong một tửu quán hồ cơ tại phường Tuyên Phong. Bốn tên công tử con nhà quyền quý cùng tụ tập uống rượu với nhau, Hạ Hầu Nghiễm, Vũ Văn Trí Cập, Nguyên Mẫn và Dương Tích. Dương Tích là con út của Tuân vương Dương Khánh, được phụ thân phái đến kinh thành để mở mang lễ tiết quan trường, vì vậy Dương Tích làm quen Hạ Hầu Nghiễm và Vũ Văn Trí Cập. Mọi người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất nhanh liền trở thành một thành viên trong đám bọn họ.
Hai ngày nay tâm tình Vũ Văn Trí Cập vô cùng tồi tệ, bởi vì Vân Định Hưng tìm phụ thân cáo trạng. Thêm với lần này đại quân Đột Quyết bắt giữ Dương Quảng thất bại, phụ thân liền đem tất cả lửa giận phát tiết lên trên người y, hung hăng mắng y một trận lớn.
Hôm nay Vũ Văn Trí Cập đi đến Binh bộ làm việc thay phụ thân, vừa lúc gặp được tư mã mới được bổ nhiệm dưới trướng Trương Huyễn, Dương Thiện Hội đến hoàn tất thủ tục nhậm chức, hai người đã xảy ra cãi vã, Vũ Văn Trí Cập nhất thời kích động, liền ra lệnh thủ hạ cứt đứt tứ chi của Dương Thiện Hội rồi đem y ném vào trong quân doanh của Trương Huyễn, nêu cảnh cáo đối với Trương Huyễn.
Nhưng lúc Vũ Văn Trí Cập tỉnh táo lại, y cũng biết mình đã gây họa, đả thương tư mã dưới trướng Trương Huyễn, làm sao Trương Huyễn có thể chịu để yên chứ, y hối hận lại có chút sợ hãi, một chén lại một chén rượu uống vào, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Hạ Hầu Nghiễm vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tâm tình đệ lại tồi tệ như vậy chứ!
Nguyên Mẫn bên cạnh biết rõ chuyện, cười lạnh một tiếng:
- Còn không phải là bởi vì tên Trương Huyễn kia sao?
Hạ Hầu Nghiễm không khỏi ngẩn ra, buổi sáng y còn đi gặp Trương Huyễn, vì sao Vũ Văn Trí Cập với hắn lại xảy ra xung đột chứ? Y liền không lộ thanh sắc hỏi:
- Lão đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xảy ra xung đột với Trương Huyễn rồi hả?
Vũ Văn Trí Cập thở một hơi thật dài nói:
- Cũng không phải là bản thân hắn, mà là tên tư mã Dương Thiện Hội dưới tay hắn, hôm nay ta với y xảy ra xung đột.
Vũ Văn Trí Cập liền đơn giản nói vài câu, cuối cùng phẫn nộ nói:
- Vốn dĩ ta không muốn động thủ, nhưng y nói chuyện rất càn rỡ, giống như nương nhờ vào Trương Huyễn liền có thể không coi quan trường trong kinh thành ra gì vậy, ta liền ra tay mạnh mẽ dạy dỗ y, để y hiểu được, ở kinh thành còn chưa tới lượt y làm càn.
Hạ Hầu Nghiễm như vậy mới biết nguyên do, liền cười nói:
- Loại nhân vật nhỏ bé này không đáng để ngươi phải so đo, mất mặt ngươi, dạy dỗ một lần coi như xong, làm sao lão đệ còn canh cánh trong lòng chứ! Chúng ta đi tìm một ca kỹ hát tiểu khúc đi.
Lúc này, một tên nhạc công mang theo nữ ca kỹ đi vào trong phòng, Nguyên Mẫn khoát khoát tay, để bọn họ lui ra, y tiến lên đóng cửa lại, trở về chỗ ngồi thấp giọng nói:
- Trương Huyễn này dã tâm bừng bừng, không tầm thường, nghe nói hắn ở Giang Đô âm thầm qua lại với Giang Nam hội, còn có tin đồn nghe nói trước đó hắn đã biết quân đội Đột Quyết sẽ gây bất lợi cho thiên tử, vì vậy hắn sớm đã có chuẩn bị, lệnh cần vương mới hạ ba ngày, quân tiên phong của hắn đã đến Lâu Phiền quan đầu tiên, ta tính toán cẩn thận lại, cho dù là kỵ binh cũng không có khả năng nhanh như vậy, tiên phong của hắn nhất định đã sớm bố trí ở Hà Bắc.
Hạ Hầu Nghiễm còn có chút không cho là đúng, y hừ một tiếng nói:
- Như vậy thì có làm sao, người ta là cần vương đệ nhất công thần, ta nghe phụ thân nói, thiên tử và hoàng hậu đều vô cùng cảm kích hắn, quản gì hắn từng làm việc gì quá phận, con đường làm quan cũng sẽ không chút nào bị ảnh hưởng, tiền đồ tươi sáng.
Vũ Văn Trí Cập hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn tiền đồ tươi sáng cái rắm, triều đình còn có thể tồn tại bao lâu chứ? Một ngày nào đó hắn rơi vào tay ta, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Vũ Văn chớ nói nhảm!
Nguyên Mẫn vội vàng thấp giọng quát y dừng lại, y đi ra cửa nhìn xung quanh hai bên, lại đóng cửa trở lại:
- Có những lời trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ, nhưng không thể nói ra, cẩn thận tai vách mạch rừng.
Vũ Văn Trí Cập cũng biết mình lỡ lời, liền không nói thêm gì nữa, uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, lúc này, Dương Tích vẫn không nói gì thấp giọng hỏi:
- Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?
Nguyên Mẫn là một người cực kỳ xảo quyệt, y không chỉ đề phòng tai vách mạch rừng, đồng thời cũng muốn đề phòng cả Dương Tích này, mọi người có thể cùng nhau uống rượu nói chuyện trăng gió, nhưng dính đến đề tài mẫn cảm, y liền tuyệt đối không lộ ra một chút gì trước mặt Dương Tích.
Y cười cười:
- Vũ Văn chỉ là nói nhảm một chút thôi, đương nhiên triều đình sẽ không có chuyện gì, chỉ có điều mọi người đối với việc Trương Huyễn được trọng dụng cảm thấy bất mãn, có người xem thiên văn nói Trương Huyễn này có ý nghĩ làm phản, rất có thể là Dương Huyền Cảm thứ hai.
Dương Tích không muốn hỏi nhiều, lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng ngáy, mọi người quay đầu lại, mới thấy không ngờ Vũ Văn Trí Cập đã uống say như chết rồi.
Hạ Hầu Nghiễm không kìm nổi cười:
- Chúng ta còn đang dự định cùng nhau đi Phù Dung quán tìm hoa khôi, không ngờ y lại say đến như thế, thôi vậy, để tùy tùng của y đưa y trở về!
…
Vài tên tùy tùng của Vũ Văn Trí Cập nâng y lên xe ngựa, xe ngựa rời khỏi Tuyên Phong phường chạy về phía chỗ ở của Vũ Văn Trí Cập, Vũ Văn Trí Cập đã gần bốn mươi tuổi, sớm đã lập gia đình, lấy trưởng nữ Tôn thị làm vợ, nhưng tình cảm vợ chồng rất tồi tệ, y suốt ngày ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, rất ít về nhà, mỗi lần đều lấy cớ ở lại trong phủ của phụ thân qua đêm.
Nhưng hôm nay y uống đến say mèm, tùy tùng liền nghĩ đưa y trở về phủ của mình, phủ trạch của Vũ Văn Trí Cập ở tại Sùng Chính phường, là một toàn nhà lớn chừng ba mươi mẫu đất, là do thiên tử đích thân ban cho khi y lập gia đình.
Lúc này trời đã tối rồi, bốn gã tùy tùng cưỡi ngựa bảo vệ xung quanh xe ngựa, ngay lúc xe ngựa vừa vào trong cửa phường, trong bóng đêm bỗng nhiên bắn ra mấy mũi tên độc, bốn gã tùy tùng đều ngã ngựa mà chết, phu xe cũng bị một mũi tên bắn trúng vào cổ họng ngã, nhào lộn từ trên xe ngựa xuống dưới.
Từ trên cây vài bóng đen nhảy xuống, bọn họ mở xe ngựa ra, đem Vũ Văn Trí Cập đang say mèm bắt vào bao tải, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.
Lúc này, người trông coi cửa phường vội vàng chạy ra, bọn họ nhận ra xe ngựa và thi thể, lập tức sợ tới mức kêu to lên:
- Vũ Văn công tử xảy ra chuyện rồi!
Đêm khuya dần, trong phủ đệ của Vũ Văn Thuật ở Chương Thiện phường đèn đuốc sáng trưng, Vũ Văn Thuật ngồi trong đại sảnh gập đến độ không ngừng đập vài cái vào bàn:
- Ngô nhi rốt cuộc đang ở nơi nào?
Thân thể của Vũ Văn Thuật đã hoàn toàn suy sụp rồi, lưng còng xuống thành chín mươi độ, tóc chỉ còn lại thưa thớt vài sợi, trên tay trên mặt nổi đầy vết đồi mồi, nói được một lời đã mệt đến thở gấp, hôm nay biết được con mình bị người khác bắt cóc, y sốt ruột đến mức hai lần té xỉu.
Vũ Văn Thuật cũng không biết chuyện buổi sáng con mình và Dương Thiện Hội phát sinh xung đột, bốn gã tùy tùng và phu xe đều chết hết, cả Vũ Văn Hóa Cập bên cạnh cũng không biết tình hình.
Vũ Văn Hóa Cập lại không ngừng an ủi phụ thân:
- Nếu như đối phương muốn giết nhị đệ, lúc ấy sẽ động thủ luôn, chứ sẽ không bắt y đi, tính mạng của nhị đệ hẳn là không cần phải lo, xin phụ thân yên tâm.
Tuy là nói như vậy, Vũ Văn Hóa Cập cũng không biết là ai ra tay, y chỉ biết nhị đệ có thù với rất nhiều người, có thể giữ được tính mạng hay không quả thực rất khó nói.
Đúng lúc này, một gã quản gia vội vã chạy tới:
- Lão gia, nhị công tử xuất hiện rồi, ngay tại ngoài cửa lớn!
Trong lòng Vũ Văn Thuật liền quýnh lên, lập tức thở gấp, được hai thị nữ vỗ lưng nửa ngày mới trở lại bình thường, thanh âm Vũ Văn Thuật khàn khàn nói:
- Mau! Dẫn ta đi xem!
Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập có cảm giác không ổn, nhưng lại không dám ngăn cản phụ thân, chỉ đành để người dẫn phụ thân đang ngồi trên giường đi ra cửa lớn.
Lúc này, Vũ Văn Trí Cập đã được người mang tới trước cửa, chỉ thấy y cả người đầy máu, người đã hôn mê, càng làm cho người khác sợ hãi chính là, hai chân y đã không thấy đâu, đã bị người khác chặt đứt, nhưng không mất mạng.
- Để ta xem Ngô nhi!
Vũ Văn Thuật nắm lấy cánh tay con trai, tay run run tìm kiếm, một gã hạ nhân bên cạnh thấp giọng nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Không còn hai chân, tính mạng cũng nguy cấp, có thể sống sót hay không vẫn rất khó nói.
Vũ Văn Hóa Cập cả kinh ngây người ngay tại chỗ, lúc này, hạ nhân hét to lên :
- Lão gia, lão gia làm sao vậy!
Chỉ thấy Vũ Văn Thuật vuốt hạ thân và chân đứa con trai bị gãy, giống như con tò he không cử động, mọi người đều hoảng hồn, liều mạng gọi to Vũ Văn Thuật, bỗng nhiên, Vũ Văn Thuật tan nát cõi lòng kêu thảm lên một tiếng, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, bất tỉnh trên mặt đất.