Sáng sớm hôm sau, dân chúng của Chương Thiện phường phát hiện thấy phủ Vũ Văn treo cờ trắng, dấu hiệu cho thấy nhà có người chết, người trong phường đều bàn tán xôn xao, có người thấy ban đêm công chúa và phò mã đi xe ngựa đến, tất cả đều đoán được rất có thể là Vũ Văn Thuật đã qua đời.
Rất nhanh, tin tức Vũ Văn Thuật qua đời truyền đi khắp Lạc Dương, Vũ Văn Thuật dựa vào dẫm đạp lên người khác mà đứng lên, vô số gia đình cửa nát nhà tan ở trong tay y, khiến cho y có vô số kẻ thù trong triều đình, không có mấy người thông cảm dưới cái chết của y, đại đa số mọi người nghe thấy tin y chết đều không khỏi vui mừng khôn xiết, thậm chí rất nhiều nơi còn truyền đến tiếng khua chiêng gỗ trống.
Nhưng nguyên nhân cái chết của Vũ Văn Thuật lại có nhiều cách nói, có người nói y mấy năm trước chưa chết được mãi đến tận bây giờ mới chết cũng là chuyện rất bình thường, cũng có người biết chuyện nói y là bởi vì đứa con trai Vũ Văn Trí Cập gặp chuyện không may, khiến cho Vũ Văn Thuật đau lòng mà chết.
Trong phủ Vũ Văn tiếng khóc khắp nơi, Vũ Văn Hóa Cập đốt giấy để tang, đứng trước linh đường nhận lễ của một số bạn cũ đến phúng viếng.
Lúc này, trung thư xá nhân Nguyên Mẫn vội vàng đi tới, y thi lễ với Vũ Văn Hóa Cập, tiến vào trong linh đường dâng hương bái tế, một lát sau y đi ra thấp giọng nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Vũ Văn huynh đi qua bên này nói chuyện một chút.
Hai người đi qua một bên, Nguyên Mẫn hỏi:
- Tình hình của Trí Cập như thế nào rồi?
Vũ Văn Hóa Cập thở dài:
- Tính mạng coi như là giữ được, nhưng đã không có chân, nửa đời sau liền không thể đứng dậy được rồi, không biết là ai ra tay độc ác như vậy!
Nói xong lời cuối cùng, Vũ Văn Hóa Cập không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
- Chính y cũng không biết sao?
- Y uống say như chết, chỉ nói là nhớ được ở trong một rừng cây, là ai bắt y, ai đã ra tay, y hết thảy đều không biết, nhưng y nói có thể là…
- Có thể là Trương Huyễn đúng không?
Nguyên Mẫn lạnh lùng nói tiếp.
Vũ Văn Hóa Cập cả kinh:
- Làm sao mà hiền đệ biết được?
- Đêm qua y nói cho ta biết, giữa trưa qua y cùng thủ hạ của Trương Huyễn xảy ra xung đột, y cắt đứt tứ chi của Dương Thiện Hội, vì vậy hắn đoạt lại một đôi chân, đây không phải là ăn miếng trả miếng sao?
- Tên đáng chết khốn khiếp này!
Vũ Văn Hóa Cập hận đến đỏ mắt lên:
- Cha ta chính là chết ở trong tay hắn, ta phải bẩm báo lên thánh thượng, để thánh thượng nghiêm trị hắn!
Nguyên Mẫn lắc lắc đầu:
- Nếu như không có chứng cứ, ta khuyên huynh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này, có người chạy đến bẩm báo:
- Công tử, Yến vương điện hạ đến.
Vũ Văn Hóa Cập và Nguyên Mẫn giật nảy mình, đây hẳn là Yến vương thay thiên tử đến phúng viếng rồi. Vũ Văn Hóa Cập chẳng quan tâm đến Nguyên Mẫn nữa, vội vàng đi đến linh đường. Chỉ thấy Yến vương Dương Đàm mặc một thân áo trắng, đi trong một đám hơn mười thủ hạ mặt không chút biểu tình đi đến.
Vũ Văn Hóa Cập cuống quýt quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần tham kiến điện hạ!
Dương Đàm mặc dù vẫn hận Vũ Văn Thuật làm hại đất nước. Nhưng hoàng tổ phụ sai y đến phúng viếng, y không dám không đến. Y nhịn nỗi chán ghét trong lòng xuống, chìa tay ra nói một chút:
- Người chết không thể sống lại, mong Vũ Văn công tử bớt đau buồn, thiên tử vốn nên đích thân đến phúng viếng, tiếc rằng thân thể người chưa bình phục, đành phải để bổn vương thay mặt đến đây.
Vũ Văn Hóa Cập rơi lệ nói:
- Đa tạ thánh thượng yêu mến, đa tạ điện hạ quan tâm!
Dương Đàm không nói thêm lời nào, đi thẳng vào trong linh đường dâng hương bái tế, lúc này Nguyên Mẫn liếc mắt nhìn Vũ Văn Hóa Cập một cái, Vũ Văn Hóa Cập hiểu ý, chờ Dương Đàm đi ra, y lại quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Phụ thân ta vì Trí Cập bị thương mà thương tâm quá độ qua đời, Trí Cập vô tội mà phải chịu trọng thương, khẩn cầu điện hạ làm chủ cho vi thần!
- Đệ đệ của ngươi là do ai gây ra thương tích?
Trong lòng Dương Đàm đã có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn như cũ nén giận hỏi.
- Khởi bẩm điện hạ, đệ đệ của ta là bị Trương Huyễn ra tay làm trọng thương, bị cắt đứt mất hai chân, tàn nhẫn vô cùng!
Dương Đàm nhướng mày, sao lại là Trương Huyễn, y lắc lắc đầu nói:
- Công tử nghĩ sai rồi, hôm qua Trương Huyễn mới từ quận Mã Ấp trở về, vô duyên vô cớ, hắn làm sao lại thương tổn đệ đệ của ngươi chứ.
- Có điều điện hạ không biết, là vì giữa trưa hôm qua Trí Cập và thủ hạ của hắn xảy ra một chút hiểu lầm, hắn liền ghi hận trong lòng, tối hôm qua tàn nhẫn trả thù Trí Cập.
Dương Đàm trầm ngâm một chút nói:
- Ngươi có chứng cớ gì không?
- Cái này… bởi vì Trương Huyễn rất giảo hoạt, không để lại bất kỳ chứng cớ gì, nhưng ta biết rằng chính là do hắn gây ra!
Dương Đàm liền trầm mặc:
- Trương tướng quân là trọng thần triều đình, là công thần lớn nhất trong lần cứu giá này, bổn vương biết công tích của hắn sẽ khiến rất nhiều người ghen tị, nhưng nếu như không có chứng cớ, tốt nhất đừng tùy tiện vu oan, nếu không phải đang là lúc lệnh tôn vừa qua đời, bổn vương tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho người muốn rắp tâm hãm hại!
Dương Đàm không thể nhịn được nữa, xoay người bước nhanh rời khỏi, trên mặt Vũ Văn Hóa Cập hiện lên lúc trắng một lúc đỏ, y biết trong lòng Dương Đàm luôn thiên vị Trương Huyễn, khiến y hận đến hộc máu nhưng lại không có biện pháp nào.
Lúc này, Nguyên Mẫn đi lên trước sâu xa nói:
- Không có chứng cớ, công tử cũng đừng nên trông cậy vào người khác tới làm chủ thay mình, nếu muốn báo thù này, công tử chỉ có thể dựa vào chính mình, đến một ngày công tử nắm quyền thiên hạ, còn sợ không giết được Trương Huyễn hay sao?
Nguyên Mẫn vô cùng trắng trợn châm ngòi cũng không khiến Vũ Văn Hóa Cập thấy phản cảm, ngược lại, lời của Nguyên Mẫn lưu lại trong lòng y, y chậm rãi xiết chặt nắm tay, đây là di nguyện của phụ thân, y nhất định phải đợi ngày này đến.
…
Suốt đêm qua Trương Huyễn suất quân khởi hành rời khỏi kinh thành, hắn còn không biết tin Vũ Văn Thuật chết, càng không nghĩ rằng sự trả thù của mình đối với Vũ Văn Trí Cập đã bức chết Vũ Văn Thuật rồi, nếu biết, hắn nhất định sẽ uống một phen thật thoải mái, ăn mừng kẻ thù lớn nhất đã chết.
Trời còn chưa sáng, quân đội đi tới Long Đàm, đây là một đầm sâu hình thành trên Y Thủy, là bến đỗ mấy nghìn thuyền lớn của Dương Quảng, có quan chuyên môn phụ trách coi giữ. Trương Huyễn quả thực rất khâm phục quyền lực và hiệu suất làm việc của Ngu Thế Cơ, ngay chiều hôm qua, hắn liền lấy được công văn của thuyền ti trả lời lại và lệnh điều thuyền của Thiếu Phủ giám, cho phép hắn lựa chọn mười chiến thuyền lớn từ đám tạp thuyền để xuôi nam
Cái gọi là tạp thuyền chính là trừ con thuyền thuyền chính của đội thuyền rồng, chủ yếu là đội thuyền vận chuyển vật tư và lương thảo phụ trợ, trong đội thuyền rồng của thiên tử, có ít nhất một nửa đều thuộc loại tạp thuyền, tải trọng đều từ một nghìn thạch trở lên.
Thuyền rồng là do Thiếu Phủ giám Tả Thượng Thự cai quản, không riêng gì thuyền rồng, xe thiên tử dùng để vi hành dù là bộ hay thủy đều nằm trong phạm vi chức quyền của bọn họ, quan viên phụ trách trông giữ thuyền rồng là Tả Thượng Thừa, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu quan bát phẩm, tên là Hà Chính Vũ, ngoại trừ quan nha còn có một nghìn binh lính phụ trách trông giữ an toàn của thuyền rồng.
Lúc Trương Huyễn mang lệnh điều thuyền do chính tay Ngu Thế Cơ ký giao cho vị Tả Thượng Thừa này, Hà Chính Vũ hiện ra vẻ mặt nịnh bợ, khom người cười nói với Trương Huyễn:
- Tướng quân cứ việc chọn thuyền, hai nghìn tạp thuyền này tùy cho tướng quân chọn lựa.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta muốn mấy chiếc thuyền lớn, ta nghe nói hai chiếc thuyền Hoành Dương cũng ở đây, Hà Thượng Thừa có biết không?
Hoành Dương thuyền là cách gọi trong quân đội, Hà Chính Vũ chỉ là một quan văn bát phẩm nho nhỏ, chưa từng nghe qua, y lật sổ ghi chép ra xem nửa ngày cũng không tìm thấy cái gọi là Hoành Dương thuyền, lúc này, một tên lão lại ở bên cạnh nhanh trí thấp giọng nhắc nhở:
- E là Trương tướng quân nói đến hai chiếc thuyền lớn chở cỏ khô kia.
Hà Chính Vũ lập tức tỉnh ngộ, cười nói:
- Chẳng lẽ tướng quân ý chỉ là hai chiếc thuyền lớn chở cỏ khô kia.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Ta đi nhìn một chút thì sẽ biết thôi.
Hà Chính Vũ vội vàng sắp xếp thuyền nhỏ cùng Trương Huyễn đi vào Long Đàm, trong Long Đàm đậu chi chít đủ các loại thuyền, che khuất tầm nhìn, kéo dài hơn mười dặm, từ trên bờ căn bản không tìm thấy con thuyền mà hắn muốn, đi tận bảy tám dặm, Hà Chính Vũ liền chỉ ra hai chiếc thuyền lớn ở chính giữa sông phía trước:
- Có phải không!
Mặc dù hai chiếc thuyền này có chút cũ nát rồi, nhưng Trương Huyễn liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra chúng, đúng là hai chiếc Hoành Dương thuyền mà hắn muốn tìm, thân tàu vô cùng khổng lồ, rất cũ kĩ trà trộn đậu cùng một chỗ với hơn một trăm con thuyền chở cỏ khô khác, khiến Trương Huyễn thở dài trong lòng, quốc khí lại bị bỏ rơi đến tình trạng như này, cũng là một khía cạnh chứng minh rằng vương triều Đại Tùy đang dần xuống dốc rồi.
Lão lại đi cùng bồi bọn họ xem thuyền cũng là một người hiểu công việc, y cũng thở dài một tiếng nói:
- Năm đó lúc Đại Tùy hưng thịnh, ở Lạc Dương và Giang Ninh chúng ta chế tạo tất cả mười chiếc thuyền Hoành Dương lớn như vậy, hiện tại chỉ còn lại hai chiếc, đã không còn ai để chúng ở trong lòng nữa rồi.
Trương Huyễn nhìn y một cái, cười hỏi:
- Vị đại ca kia phải xưng hô như thế nào?
- Không dám, tiểu nhân là Vương Hoành, nguyên là Trường phó quản sự chế tạo thuyền ở Lạc Dương.
Trong lòng Trương Huyễn khẽ động, hắn cảm giác lão lại dáng người nhỏ bé là đang ám chỉ cho mình, nếu y là Trường phó quản sự chế tạo thuyền ở Lạc Dương, vậy y nhất định hiểu rất rõ hai chiếc Hoành Dương thuyền này.
Trương Huyễn liền cười nói với Hà Chính Vũ:
- Hà Thượng Thừa, ta đối với con thuyền này không hiểu rõ lắm, vừa lúc đang thiếu một người hiểu biết về thuyền, không bằng cho ta mượn người này đi!
- Chuyện này…
Hà Chính Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Hoành, Vương Hoành vội vàng nói:
- Ty chức nguyện ý theo tướng quân xuôi nam.
Hà Chính Vũ không dám cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng:
- Được rồi! Ta không có ý kiến.
Mọi người đi lên bờ, Hà Chính Vũ đi bố trí hai con thuyền, lúc này Trương Huyễn mới cười nói với Vương Hoành:
- Ta đoán không sai chứ, hai chiếc Hoành Dương thuyền này là do Vương quản sự tự mình giám sát chế tạo, đúng không!
Vương Hoành khom người thi lễ, ánh mắt đã hơi ươn ướt, thanh âm nức nở nói:
- Thiên hạ chỉ có tướng quân hiểu được tầm quan trọng của nó, Vương Hoành ta có thể nào lại không đi theo tướng quân chứ!