Khác với lần tiêu diệt loạn phỉ thắng lợi ở Từ Châu điều quân trở về vô cùng long trọng náo nhiệt, lần này Trương Huyễn từ quận Mã Ấp trở về lại vô thanh vô tức.
Một mặt dĩ nhiên là chiến báo nói rõ về lần cần vương này còn chưa đến Giang Hoài, nhưng quan trọng hơn là bắc thượng cần vương căn bản không có quan hệ với Giang Hoài, nó không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của dân chúng, tự nhiên mọi người cũng sẽ không quan tâm, không giống như diệt loạn phỉ ở Từ Châu, sự tình liên quan đến vận chuyển của kênh Thông Tế, liên lụy vô cùng lớn đến kế sinh nhai của các gia đình.
Quân đội của Trương Huyễn trở về huyện Sơn Dương đã là nửa đêm, tuy nhiên điều khiến Trương Huyễn cảm thấy bất ngờ là, thứ thê Tạ Vũ Nương của hắn không ngờ lại chạy tới huyện Sơn Dương nghênh đón hắn trở về.
Tạ Vũ Nương cũng chính là Trương Xuất Trần, bởi vì cùng họ không thể thành hôn, nàng liền khôi phục họ, trở thành vợ thứ của Trương Huyễn, tạm chia tay còn hơn đêm tân hôn, sau một phen ân ái triền miên, hai người bọn họ ôm nhau ngủ tới hừng sáng.
Khi một chút ánh nắng từ bên cửa thuyền chiếu vào, Trương Huyễn chậm rãi mở mắt, trong khoang thuyền đặc biệt yên tĩnh, giai nhân bên cạnh đã không thấy đâu, hắn đứng lên đi ra ngoài khoang thuyền, khoan khoái thư giãn thân thể một chút, lúc này ánh nắng mặt trời vẫn chưa lên, bầu trời mang một vẻ tươi sáng xanh biếc.
Trương Huyễn đứng trên tầng một của một con thuyền Hoành Dương, bởi vì thê tử Vũ Nương lên thuyền, nhóm thân binh đều ở tầng trên, một tầng thuyền chỉ có hắn và Vũ Nương cùng với một tiểu nha hoàn hầu hạ ở lại, vô cùng yên tĩnh.
Trương Huyễn đi ra khoang thuyền không khỏi mỉm cười, chỉ thấy Vũ Nương mặc một thân võ sĩ phục màu trắng luyện kiếm trên boong thuyền, ánh kiếm mờ ảo, dần dần biến thành một loạt bóng trắng, vô cùng linh hoạt.
- Kiếm!
Vũ Nương quát nhẹ một tiếng, trường kiếm chợt lóe, người bay lên trời như một con chim yến, từ trong không trung đánh về phía Trương Huyễn, trường kiếm đâm thẳng đến cổ họng Trương Huyễn, nhưng Trương Huyễn không có trốn tránh, chỉ thấy trường kiếm lệch sang một bên, hắn lại khẽ vươn tay đem giai nhân ôm vào trong ngực.
- Phu lang vì sao lại không tránh né?
Vũ Nương ôm cổ của hắn làm nũng nói:
- Vạn nhất người ta không kịp thu kiếm, chẳng phải sẽ thành quả phụ rồi sao?
- Nàng có kiếm khí, lại không có sát khí, tại sao ta lại phải trốn tránh?
- Như vậy cũng không chắc, nếu chẳng may ta lỡ tay thì làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi! Lỡ tay cũng sẽ không đâm trúng ta được.
Trương Huyễn cười giúp nàng lau mồ hôi trên trán, đặt tay bên hông nàng cùng nhau đi vào trong khoang thuyền sinh hoạt, trong khoang thuyền tiểu nha hoàn đã mang lên bánh, cháo thịt thơm phức và mấy món ăn sáng khác. Trương Huyễn kéo Vũ Nương ngồi xuống, cười hỏi:
- Tra được tin tức phụ thân nàng chưa?
Tối hôm qua Vũ Nương nói cho hắn biết, lần này nàng bắc thượng đi huyện Túc Dự là tra tìm manh mối tin tức của phụ thân, huyện Túc Dự cũng có một nhánh của Tạ gia, có lẽ phụ thân nàng đang ẩn thân ở đó!
Vũ Nương lắc đầu:
- Bọn họ không biết gì cả.
Trương Huyễn uống một ngụm trà, lúc này hắn mới nhớ tới một sự kiện. Trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vũ Nương, có chuyện này ta muốn hỏi nàng, hy vọng nàng đừng giấu diếm ta.
Vũ Nương thở dài nói:
- Ta biết là chàng muốn hỏi việc ở Tây Vực. Vì sao chúng ta đi Tây Vực, đúng không!
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Lý Tĩnh nói mọi người phải đi tránh họa, vì sao phủ Vũ Xuyên nhất định muốn giết mọi người?
- Y nói như vậy cũng không phải hoàn toàn, chúng ta không chỉ là đi tránh họa. Mà là đi truy giết một người, phu lang muốn nghe chứ. Ta sẽ nói cho chàng hết ngọn nguồn.
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng, Vũ Nương đã đắm chìm trong hồi ức chuyện cũ:
- Năm Đại Nghiệp thứ tám ta mới gia nhập Hỏa Phượng. Khi đó ta mới mười bốn tuổi, lúc ấy ta cùng với sư huynh, Lý Tĩnh nhận được một nhiệm vụ, đi Sơ Lặc ám sát một người, đó cũng là nhiệm vụ đầu tiên của ta, trên đường sư huynh nói cho ta biết, nam tử này là do y và Lý Tĩnh đích thân hộ tống đi Sơ Lặc vào năm đầu Đại Nghiệp.
- Nàng nói trước cho ta biết, người kia là ai?
Trương Huyễn ngắt lời của nàng.
- Là tiền thái tử Dương Dũng.
Trương Huyễn lập tức giật mình kinh hãi:
- Không phải Dương Dũng chết rồi sao?
Vũ Nương cười khổ lắc đầu:
- Lúc ấy ta cũng rất hoảng hốt, Dương Dũng vẫn bị nhốt ở Trường An, khi tiên đế qua đời, quý tộc Quan Lũng chuẩn bị phát động binh biến ở Trường An, ủng hộ Dương Dũng lên làm đế vương, nhưng bị Dương Tố trấn áp lại, Độc Cô La dùng một người giả mạo Dương Dũng táng thân trong biển lửa, mà sự thực là Dương Dũng được sư huynh và Lý Tĩnh suốt đêm đưa đi Sơ Lặc, sau này đám người Độc Cô La, Nguyên Trụ, Nguyên Nham, Liễu Thuật bị ban chết, Vũ Xuyên hội cũng bởi vậy mà thành lập.
- Vậy tại sao chuyện đã được tám năm Vũ Xuyên hội lại muốn giết chết Dương Dũng chứ?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
- Vấn đề này ta cũng đã hỏi qua sư huynh, sư huynh nói Vũ Xuyên hội không muốn ủng hộ triều Tùy nữa rồi, muốn thành lập vương triều mới, vì vậy quyết định xử tử Dương Dũng, chấm dứt hậu hoạn.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Sau đó thì sao?
Vũ Nương thở dài:
- Sau đó chúng ta đã đến Sơ Lặc, cũng tìm được nơi ẩn cư của Dương Dũng, y đã mắc bệnh nặng, sống không được bao lâu, y tự sát, trước khi chết cầu xin chúng ta buông tha cho đứa con y sinh ra ở Sơ Lặc, lúc ấy ta hơi mềm lòng, để cho y chạy thoát, kết quả để lại hậu hoạn.
- Chuyện này về sau lại bị Vũ Xuyên hội biết được, phải không!
- Vũ Xuyên hội biết chỉ là một mặt, mấu chốt là đứa con trai này của Dương Dũng bị Tây Đột Quyết bắt được, trở thành một con cờ của Tây Đột Quyết, Đột Quyết muốn dùng y để kiềm chế Đại Tùy, đại sư huynh vô cùng buồn phiền, ba người chúng ta liền lại đi tới Tây Vực, một mặt là tránh họa, lúc ấy Độc Cô Thuận và Nguyên Mẫn đúng là muốn giết chúng ta diệt khẩu, còn mặt khác cũng là muốn bù đắp lại sai lầm của năm đó.
- Giết chết người này rồi sao?
Vũ Nương gật gật đầu:
- Xạ Quỹ Khả Hãn phong y làm Tây Tùy vương, xây cho y một phủ đệ lớn ở Sơ Lặc, kỳ thật y vẫn còn là một thiếu niên, được quân Đột Quyết nghiêm mật bảo vệ, ta giả trang làm nha hoàn trà trộn vào trong phủ, thăm dò địa hình, là sư huynh động thủ chém đầu y, lúc ấy quân đội toàn thành đều đuổi bắt chúng ta, chúng ta chia nhau ra mà chạy, sư huynh đi Thổ Hỏa La, Lý Tĩnh đi phương bắc, ta thì trốn về Trung Nguyên, tình hình sau này chàng cũng biết rồi, ta lấy đầu người đưa cho nghĩa phụ hoàn thành nhiệm vụ cũ, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vũ Xuyên hội, sau đó thì đi đến Giang Đô.
Chần chừ một chút, Trương Huyễn hỏi:
- Nàng đến Giang Đô cũng là vì tránh họa sao?
Vừa mới nói xong, Trương Huyễn liền hối hận rồi, hắn không nên hỏi như vậy, hỏi như vậy sẽ khiến Vũ Nương bị tổn thương:
- Ta chỉ lo lắng Độc Cô Thuận sẽ không bỏ qua cho nàng.
Vũ Nương buồn bã hồi lâu rồi nói:
- Lúc ấy sư huynh để cho ta đi cùng y, Lý Tĩnh cũng nguyện ý mang đầu người quay trở về Trung Nguyên hủy hoàn thành nhiệm vụ cũ, nếu ta chỉ vì tránh họa, ta sẽ cùng đi theo sư huynh, phu lang, thiên hạ to lớn, dựa vào võ nghệ của ta chẳng lẽ không có nơi ẩn thân sao?
Trương Huyễn áy náy:
- Rất xin lỗi, Lý Tĩnh không chịu nói nguyên nhân, ta liền có chút hiểu lầm nàng rồi.
Vũ Nương lại thở dài:
- Ta không trách chàng, dù sao cũng là ta giấu diếm chuyện Tây Vực với chàng, tuy nhiên phu lang phải nhớ kỹ, ta đổi tên đổi họ cũng không phải là để tránh họa, nếu như là vì tránh họa ta sẽ giết Đậu Dương diệt khẩu, ta không sợ Vũ Xuyên hội, ta chỉ muốn hoàn toàn quên đi kiếp sống ở Hỏa Phượng lúc trước, trước đây ta đã giết quá nhiều người, hiện tại nhớ lại chỉ thấy hối hận.
Trương Huyễn đem nàng ôm vào trong ngực, dịu dàng nói:
- Xuất Trần đã chết rồi, nàng bây giờ là Vũ Nương, là thê tử của ta, chuyện đã qua chúng ta hãy cùng nhau quên đi.
Vũ Nương gật gật đầu:
- Phu lang, hôm nay chúng ta quay trở về Giang Đô sao?
Trương Huyễn nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Thiếu chút nữa ta quên nói cho nàng biết, ta tính toán trước tiên đi quận Bắc Hải, nàng đi cùng với ta, chúng ta cũng nhau đi thuyền ra khơi.
Ánh mắt Vũ Nương sáng lên, lập tức ôm cổ Trương Huyễn mỉm cười duyên dáng nói:
- Ta chưa từng ngồi thuyền ra khơi, lần này nhất định phải đi cùng phu lang.
…
Trương Huyễn ở Thái Nguyên đồng ý phương án thứ ba của Lý Tĩnh, bởi vì lệnh cần vương, khắp các quận trong thiên hạ đều chiêu mộ binh lính đã tạo nên thực cảnh tất cả các quận trong thiên hạ đều thu giữ quân đội riêng mình, vì vậy ở quận Bắc Hải xuất hiện một đội quân cũng không khiến người khác chú ý, Trương Huyễn cũng ý thức được đây là cơ hội để hắn trở về quận Bắc Hải, trở về quận Bắc Hải trước không phải bản thân hắn, mà là một bộ phận quân đội của hắn trở về trước.
Buổi chiều cùng ngày, một đội quân gồm ba mươi chiếc thuyền lớn chở ba nghìn quân vượt sông Hoài tiếp tục đi về hướng đông, qua huyện Liên Thủy không lâu liền từ sông Hoài đi đến nơi tiến vào Đông Hải, đội tàu dọc theo bờ biển đi về phía bắc, ngày sau đã tới đảo Đông Hải, mặc dù sóng gió không lớn nhưng vẫn có không ít binh lính say tàu, quân đội nghỉ ngơi ở Đông Hải một ngày, ngày hôm sau đội tàu lại tiếp tục đi về phía bắc, ba ngày sau, bọn họ đã tới quận Cao Mật, cũng là nơi mà bọn họ muốn tới lần này.
Trương Huyễn đứng trên boong thuyền của một chiếc thuyền lớn, phía đông biển trời một màu, là biển cả không thấy bở, mây trắng như núi chồng chất ở trên trời phía cuối biển rộng, khiến cho người ta cảm giác sâu sắc thiên nhiên hùng tráng cùng với con người nhỏ bé.
Mà ở phía tây hơn mười dặm mơ hồ có thể thấy được đá ngầm màu đen, từng bầy hải âu trắng kêu to xoay quanh trên mặt biển, lúc này, Vũ Nương chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn:
- Phu lang, đã đến rồi sao?
Nàng có một chút say tàu, sắc mặt tái nhợt, tinh thần có vẻ hơi tiều tụy.
Trương Huyễn đau lòng ôm lấy bả vai nàng, chỉ vào một ngọn núi mơ hồ phương xa nói:
- Thấy ngọn núi đó không? Đó chính là Lao Sơn, chỉ cần có thể nhìn thấy Lao Sơn có nghĩa là chúng ta đã bắt đầu tiến vào vịnh Cao Mật, sau đó chúng ta sẽ đến nơi.
- Không phải phu lang nói là ngồi thuyền đi quận Bắc Hải sao?
- Muốn đi quận Bắc Hải phải đi một vòng qua quận Đông Lai, ít nhất còn phải đi bốn năm ngày, vận chuyển hàng hóa thì có thể, nhưng vận chuyển quân đội thì không cần như vậy, trực tiếp rời thuyền ở huyện Giao Tây, đi huyện Ích Đô không đến hai ngày lộ trình nữa, rất nhiều binh lính đều đã say tàu vô cùng nặng nề, vì vậy vẫn là nên sớm rời thuyền.
Vũ Nương nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng cảm thấy say tàu thật sự rất thống khổ, lúc này, trên một cái đấu ở cột buồm có binh lính nhìn ra xa hô to:
- Đến cửa vịnh rồi!
Chỉ thấy một vịnh nước chậm rãi hiện ra trước mắt bọn họ, đây là vịnh Cao Mật cũng chính là vịnh Giao Châu sau này.