Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 530 - Chương 487: Trở Về Bắc Hải

Chương 487: Trở về Bắc Hải
Chương 487: Trở về Bắc Hải

Trương Huyễn lên bờ ở quận Cao Mật còn có một suy nghĩ khác sâu xa hơn, trong ba quận Bắc Hải, Cao Mật và Đông Lai, hắn khống chế nhiều nhất là quận Bắc Hải, đó chính là căn cơ đích thực của hắn, từ thái thú đến huyện lệnh đều không bị đổi mới, tiếp theo là quận Cao Mật, thái thú quận Cao Mật đã thay đổi, nhưng các huyện lệnh vẫn như trước là quan viên do Trương Huyễn hắn bổ nhiệm lên, thay đổi lớn nhất là quận Đông Lai, từ thái thú đến huyện lệnh gần như đều bị bỏ cũ thay mới hết, vì vậy Trương Huyễn không muốn đi quận Đông Lai, cũng là vì muốn bí mật đi vào quận Bắc Hải.

Mặc dù thái thú quận Cao Mật đã bị triều đình thay đổi, nhưng có một quận trị của quận Cao Mật là huyện Chư Thành gần với quận Lang Gia, cách vịnh Cao Mật có hai trăm dặm, vì vậy Trương Huyễn cuối cùng quyết định lên bờ trên vịnh Cao Mật, quân đội đi qua huyện Giao Tây, huyện Cao Mật rồi thẳng tiến vào quận Bắc Hải, trên cơ bản vẫn luôn trong tình trạng bí mật.

Quân đội đóng đại doanh ở chân núi Cơ cách huyện Ích Đô chừng ba mươi dặm, còn Trương Huyễn thì dẫn hơn một trăm thân binh tiếp tục đi về phía tây, đến hoàng hôn, nhóm Trương Huyễn đã đến được huyện Ích Đô.

Cách thị trấn còn có vài dặm, Vi Vân Khởi nhận được tin tức trước đó liền chạy đến nghênh đón Trương Huyễn, hai người gắt gao ôm nhau một chút, gần một năm không gặp, hai bên tóc mai của Vi Vân Khởi đã lấm tấm hoa râm, bởi vậy có thể thấy được y đã phải chịu áp lực rất lớn.

- Thế nào, nhận được tin tức mấy ngày hôm trước ta gửi chưa?

Trương Huyễn cười hỏi.

- Nhận được rồi, hai ngày nay thực sự ta đều đang chuẩn bị chiêu mộ binh lính, hôm nay vừa vặn mới bắt đầu, nhưng trong một ngày đã chiêu mộ được hai nghìn người.

- Hai nghìn người như vậy là đủ rồi, lần này ta mang đến ba nghìn quân tinh nhuệ, cũng đã bố trí binh lính ở bên trong, sau đó đưa bọn họ phân tán đóng quân ở các huyện, như vậy thì sẽ không khiến cho triều đình chú ý.

Vi Vân Khởi cười cười nói:

- Tướng quân lo nghĩ quá nhiều rồi, Tề quận bên kia lấy cớ cần vương chiêu mộ năm nghìn binh lính, nghe nói quận Tế Âm và Lỗ quận cũng đã chiêu mộ binh lính rồi, quận Bắc Hải chúng ta có hơn năm nghìn quân, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Hai người vừa nói vừa đi, Trương Huyễn muốn hiểu rõ tình huống nhiều hơn, không chỉ là tình hình chiêu mộ binh lính, còn có dân sinh, nạn trộm cướp và chế tạo thuyền, bến tàu…

- Trước đó ta phái người mang đến hai chiếc Hoành Dương thuyền, đã nhận được chưa?

- Đã nhận được, hiện tại đang cập bến tại cửa khẩu sông Cự Dương, còn có mấy chục thợ thuyền từ Giang Ninh đến. Trước mắt họ đều ở tại xưởng thuyền Thọ Quang. Đang chuẩn bị chế tạo một chiếc Cự Dương thuyền, tướng quân có thể đi nhìn một chút.

Ở cửa nam ngoài thị trấn, một chiếc xe ngựa rộng rãi đã chờ từ lâu, Vi Vân Khởi cười nói:

- Nếu như tướng quân lộ diện, nhất định dân chúng toàn thành sẽ ra nghênh đón, vẫn là nên khiêm tốn một chút.

- Đa tạ trưởng sử suy nghĩ chu đáo. Hiện tại quả thực ta không thể lộ diện.

Trương Huyễn quay đầu lại vẫy vẫy tay, Vũ Nương mặc quân phục thân binh, đang trà trộn trong đội ngũ bước nhanh lên trước. Vi Vân Khởi lúc này mới phát hiện trong đội ngũ còn có một nữ tử trẻ tuổi.

- Vị này chính là…

Trương Huyễn cười giới thiệu nói:

- Đây là vợ thứ của ta, nữ nhi Tạ thị ở Giang Nam, tên là Vũ Nương.

Vi Vân Khởi biết Trương Huyễn đã lập gia đình, cưới nữ nhi Lư thị ở Hà Bắc, lại không biết Trương Huyễn còn cưới vợ thứ. Kỳ thật Vi Vân Khởi đã từng gặp Vũ Nương một lần, chẳng qua ấn tượng không sâu. Hơn nữa Vũ Nương có hóa trang một chút, y lại không có nhận ra, trong lòng thầm nghĩ “Hóa ra là nữ nhi Tạ thị. Xem ra tướng quân cũng là vì lôi kéo sĩ tộc Giang Nam”.

Vi Vân Khởi vội vàng thi lễ:

- Hóa ra là nhị phu nhân, mời lên xe!

Hai người lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy vào trong huyện thành, Vũ Nương che miệng thấp giọng cười nói với Trương Huyễn:

- Phu lang, không ngờ Vi trưởng sử không nhận ra ta!

- Y dù thế nào cũng không nghĩ ra nàng sẽ ở cùng với ta, cũng không cần nói thẳng, để mọi người từ từ quên đi.

Vũ Nương gật gật đầu, yên lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, nàng cũng hy vọng như vậy, mọi người dần dần quên nàng của ngày xưa đi.

Lúc này màn đêm còn chưa xuống hẳn, trên đường cái vẫn còn chút náo nhiệt, người đến người đi hối hả tấp nập, cảnh vật trong thành so với lúc Trương Huyễn đi cũng không thay đổi gì lớn, nhìn từng tòa nhà quen thuộc, trong lòng Trương Huyễn có chút xúc động, dường như hắn chỉ mới rời đi hôm qua.

Không bao lâu, xe ngựa dừng lại ở trước cửa phủ đệ mà lúc trước Trương Huyễn từng ở, Vi Vân Khởi tiến lên phía trước nói:

- Đây là phủ đệ của tướng quân lúc trước, mời tướng quân vào nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho tướng quân đi xem xưởng thuyền.

- Đa tạ trưởng sử an bài, Ngô thái thú biết ta đến rồi sao?

Vi Vân Khởi trầm mặc một chút nói:

- Ta không nói cho y biết.

- Vì sao?

Trương Huyễn khó hiểu:

- Chẳng lẽ không nên quá tin cậy vào y?

- Cũng không phải không đáng tin, chỉ có điều mấy tháng này nhiều lần y giấu ta làm việc, quan hệ hai chúng ta không được hòa thuận, ta cố gắng để một chút quyền lực cho y, nhưng ta tin tưởng rằng y còn không dám bán đứng tướng quân.

Trương Huyễn lặng lẽ gật đầu, dù sao hắn cũng rời khỏi quận Bắc Hải gần một năm, liệu có thể trở về hay không vẫn là chuyện chưa biết được, cảnh còn người mất, đương nhiên không có khả năng giống như trước kia mình ở quận Bắc Hải, các quan viên có ý khác cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên Vi Vân Khởi vẫn như trước trung thành và tận tâm đối với mình như vậy, khiến trong lòng Trương Huyễn vô cùng cảm động.

Sáng sớm hôm sau, Trương Huyễn rời khỏi huyện Ích Đô đi đến xưởng thuyền Thọ Quang, hắn ngồi trên một con thuyền chở khách chừng năm trăm thạch chậm rãi dọc theo sông Cự Dương đi về phía bắc, chỉ thấy hai bên bờ sông mọc đầy cây đậu dại, liếc mắt nhìn không thấy giới hạn, xuân về hoa nở, đặc biệt rực rỡ muôn màu.

Từng bầy dê bò nhàn nhã gặm cỏ dành cho súc vật ở hai bên bờ sông, không chỉ có sông Cự Dương, mà sông Bạch Lang, sông Truy và sông Tế cũng gieo trồng rất nhiều, ngắn ngủi chỉ trong hai năm, cây đậu dại được trồng trên một quy mô lớn ở quận Bắc Hải, có lợi ích rất cao, nghiệp chăn nuôi ở quận Bắc Hải bắt đầu phát triển.

- Phu lang, chúng ta còn phải trở về quận Bắc Hải sao?

Vũ Nương đứng một bên hỏi.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Đây chính là căn cơ của chúng ta, chúng ta nhất định còn có thể trở về, hơn nữa ngày này cũng sẽ không còn xa nữa.

Ở cách cửa khẩu của sông Cự Dương chưa đến mười dặm, trên đất liền xuất hiện một khu thị trấn lớn, tên là Cự Dương trấn, xưởng thuyền cũng được chuyển tới đây.

Quận Bắc Hải và quận Đông Lai có truyền thống chế tạo thuyền, nhất là ở vùng Dịch huyện nghiệp chế tạo thuyền vô cùng hưng thịnh, bởi vậy, ở quận Bắc Hải sau khi nghiệp chế tạo thuyền được khôi phục lại một lần nữa, xưởng thuyền liền khôi phục rất nhanh, ngắn ngủi chỉ trong hai năm, trong xưởng thuyền đã tập hợp được hơn hai nghìn thợ thuyền, cộng thêm người nhà của bọn họ thì có chừng trên vạn, các gia đình sinh sống tại xung quanh Cự Dương trấn, lại cùng với những người bắt cá, chăn nuôi ở kho hàng mới tu sửa tại cửa sông và bến tàu, nhân khẩu của các thôn trang xung quanh Cự Dương trấn lên đến ba vạn, trông vô cùng hưng thịnh.

Ở trong trí nhớ của Trương Huyễn, mùa thu năm kia hắn đến, cửa sông Cự Dương vẫn chỉ là một mảnh đất hoang vu bị nhiễm phèn, nhưng hiện tại đã được xây mới thành một thị trấn dài, dài đến vài dặm dọc theo bờ sông là các bến tàu đang vô cùng khí thế mà xây dựng, những kho hàng lớn đứng san sát nhau sừng sững trên bến tàu, còn có xưởng thuyền rộng đến hơn mười dặm.

Trương Huyễn liếc mắt nhìn thấy hai chiếc Hoành Dương thuyền được thả neo bên sông, chính là hai chiếc thuyền lớn mà mấy tháng trước được người dọc theo sông Trường Giang lái tới, xa xa còn có một chiếc Hoành Dương thuyền khác đang được kiến tạo, trên thực tế là mấy chiếc Hoành Dương thuyền bị dỡ bỏ đang được thợ thuyền khôi phục lại, nhưng nhìn ra được tiến độ rất chậm, mới vừa đóng xong được một đáy thuyền.

Đại quản sự Chu Linh của xưởng thuyền nghe nói Trương Huyễn đến, vội vàng chạy tới đón tiếp:

- Ty chức tham kiến đại soái!

Chu Linh tiến lên quỳ xuống thi lễ.

Trương Huyễn quan sát y một chút, chỉ thấy y vẫn giống như trước đen như than, tuy nhiên tinh thần vô cùng phấn chấn, có vẻ nhiệt tình mười phần, cái này cũng khó trách, xưởng thuyền Thọ Quang đổ nát nay lại được khôi phục thêm lần nữa, y dường như được trở lại lúc tuổi còn trẻ ngày xưa.

- Chu quản sự, ta giới thiệu cho ngươi một trợ thủ!

Trương Huyễn khoát khoát tay, Vương Hoành bước nhanh đi lên trước, cười hành lễ nói:

- Lão Chu có còn nhớ ta không?

- Ngươi là…

Chu Linh lập tức nhận ra y:

- Ngươi là Vương đại ca!

Hai người kích động ôm nhau gắt gao, Trương Huyễn khó hiểu hỏi thăm:

- Các ngươi quen biết nhau?

Chu Linh vội vàng nói:

- Khởi bẩm đại soái, hai mươi năm trước ta được phụ thân đưa đến xưởng thuyền Lạc Dương, đã làm thợ thuyền vài năm ở đó, học tập cách chế tạo thuyền lớn, Vương đại ca lúc ấy chính là người dẫn dắt của ta, cũng là sư phụ của ta, sau ta lại quay về Thọ Quang, chúng ta vẫn liên lạc, mãi đến lúc Vương Bạc tạo phản chúng ta mới mất liên hệ.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Như vậy rất tốt, sau này Vương Hoành sẽ đảm nhiệm phó quản sự của xưởng thuyền, chuyên môn phụ trách giám sát chế tạo Hoành Dương thuyền, hy vọng các ngươi có thể hợp tác vui vẻ.

- Như vậy tốt quá, chế tạo Hoành Dương thuyền quá khó khăn, mặc dù trong hội có vài chục thợ thuyền của Giang Ninh chế tạo Hoành Dương thuyền, cũng đã có bản vẽ, nhưng thiếu mất một người có thể giám sát tổng thể việc chế tạo, vì vậy nên tiến triển rất chậm chạp, Vương đại ca đến lúc này, quả thực chính là trời giáng can lâm (trời hạn gặp mưa).

Vương Hoành không có sở trường biểu đạt, y chỉ yên lặng gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoành Dương thuyền đang được kiến tạo ở phía xa xa, y không kìm nén được nội tâm kích động, thi lễ với Trương Huyễn rồi bước nhanh đi về phía thuyền lớn.

Trương Huyễn cũng vội vàng dứt khoát đi theo, hỏi Chu Linh:

- Bây giờ xưởng thuyền còn có khó khăn gì không?

- Khó khăn đã không còn, trước đó vấn đề nhà ở tương đối khó khăn, nhưng Vi trưởng sử đã kịp thời thay chúng ta giải quyết, hiện tại cái cần chính là thời gian, nhiệm vụ quá nhiều, không kịp làm thuyền mới, mấy tháng nay chủ yếu là sửa chữa lại thuyền cũ.

Lúc trước khi tiêu diệt được loạn phỉ ở Giang Hoài Trương Huyễn lấy được hơn mười chiếc thuyền lớn lần lượt đã đưa đến xưởng thuyền Bắc Hải để tu sửa, khiến xưởng thuyền vô cùng bận rộn, không thể không tạm dừng việc chế tạo thuyền mới.

Trương Huyễn cười cười:

- Hai ngày này còn một nhóm thuyền nữa sẽ được đưa tới, trong đó có hai chiếc Hoành Dương thuyền, lần này bắc thượng bằng thuyền sẽ có nguy hiểm, hy vọng có thể nhanh chóng tu sửa.

- Xin đại soái yên tâm, chúng ta sẽ toàn lực sửa chữa!

Lúc này, xa xa có tiếng hô to:

- Có đội tàu đến rồi!

Nhóm thợ thuyền đều chạy ra phía bờ biển, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một đội tàu, cầm đầu là hai chiếc thuyền vô cùng lớn, đúng là đội tàu đi đường vòng qua quận Cao Mật đến, chúng thuận theo gió bắc mà chạy, chỉ trong hai ngày đã tới được xưởng thuyền Bắc Hải.

Bình Luận (0)
Comment