Ngày không có chiến tranh luôn trôi qua nhanh, nháy mắt liền tới trung tuần tháng tư, cách ngày Trương Huyễn bí mật thị sát quận Bắc Hải đã được một tháng.
Trong lúc này, triều đình xảy ra liên tiếp biến cố to lớn, Tiêu Vũ bị bãi chức, Phàn Tử Cái cũng bị cách chức điều tra, Binh bộ thượng thư Vệ Huyền thì bị điều đi đóng giữ ở Tây Ninh, cục diện quyền lực trong triều biến hóa dữ dội, Bùi Củ và Bùi Uẩn khống chế Thượng Thư Tỉnh và Ngự Sử Đài, mà Nội Sử Lệnh là do Ngu Thế Cơ nắm quyền, càng thêm ngang ngược, trắng trợn nhận hối lộ.
Thế lực ở các nơi cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa, Khuất Đột Thông nhập vào Quan Lũng tiêu diệt phỉ, Vương Thế Sung có công cần vương được thăng lên làm thủ bị Lạc Dương, Lý Uyên được phong làm Chiêu thảo sứ bốn quận Tịnh Châu, phụ trách tiêu diệt phỉ ở bốn quận Thái Nguyên, Tây Hà, Thượng Đảng và Ly Thạch.
Từ hạ tuần tháng ba, Dương Nghĩa Thần chính thức bị điều vào kinh thành làm Lễ bộ thượng thư, toàn bộ quân đội dưới trướng đều bị giải tán, về phần Trương Huyễn bên này lại không có tin tức gì, không ai biết hắn có bị điều đi hay không, nhưng ở kinh thành có tin đồn vô cùng rộng rãi về Giang Đô, đó là thiên tử xuôi nam đi Giang Đô tránh nóng.
Tuy nhiên mấy ngày nay Trương Huyễn cũng không quan tâm đến biến hóa cục diện triều đình là mấy, tâm tư của hắn toàn bộ đều dồn hết vào trong nhà, hai ngày trước bà mụ nói cho hắn biết, thê tử đã thấy hồng, đây là dấu hiệu sắp sinh rồi, Trương Huyễn đặc biệt xin nghỉ hai ngày ở nhà chăm sóc thê tử, không ngờ hai ngày này lại không có động tĩnh gì, sáng sớm, Trương Huyễn lại tiếp tục đến quân doanh xử lý quân vụ.
Trong nội đường, Lư Thanh nằm dựa ở trên giường nói chuyện phiếm cùng với Tân Vũ, bụng nàng đã lớn, đi bộ vô cùng mệt mỏi, ngủ cũng rất bất tiện, hai ngày nay bà mụ nhiều lần dặn dò nàng, không thể tùy ý đi lại, cố gắng nằm nghỉ ngơi trong phòng.
- Tân Vũ, trên thảo nguyên các muội sinh con như thế nào? Cũng cần phải chú ý nhiều như vậy sao?
Lư Thanh lười biếng nằm dựa ở trên giường hỏi.
Tân Vũ đến Giang Đô đã mấy tháng, tuy rằng nàng với Vũ Nương cùng nhau gả cho Trương Huyễn, nhưng bất quá đối với nàng mà nói, quan trọng nhất chính là thích ứng với cuộc sống ở trung nguyên, cũng may nàng trời sinh thông minh, lại xuất thân là quý tộc ở thảo nguyên, về phương diện ngôn ngữ rất nhanh đã không còn là trở ngại, chỉ có điều có một số tập quán sinh hoạt phải dần dần thay đổi.
Tân Vũ ngồi ở trước mặt Lư Thanh có chút câu nệ, không giống như Vũ Nương tùy tiện như vậy, đây là bởi vì quan hệ của Lư Thanh và nàng không thân mật như Vũ Nương. Hai người kia vốn chính là bạn tốt. Nàng lại không phải, hơn nữa nàng xuất thân là quý tộc thảo nguyên, mà Lư Thanh là đích nữ của danh môn thế gia trung nguyên, khiến nàng ở trước mặt Lư Thanh vẫn còn ít nhiều tự ti. Quan trọng hơn Lư Thanh là chính thê, mà nàng chỉ là thị thiếp. Địa vị kém hơn quá lớn.
Tân Vũ cười nói:
- Trên thảo nguyên sinh con chính là việc lớn, một mặt là do trên thảo nguyên ít người, nhưng ta cảm thấy còn là vì khả năng sống sót thấp. Giống như mẫu thân của ta trước sau sinh ra năm đứa bé, nhưng chỉ có ta cùng với huynh trưởng là sống sót. Hơn nữa cha ta còn là đại tù trưởng, nếu là dân chúng chăn nuôi bình thường, sống sót còn ít hơn. Vì vậy trên thảo nguyên sinh con không dễ dàng, nuôi lớn đứa nhỏ lại càng không dễ dàng. Tuy nhiên sinh con lại không phải chú ý gì, trong lều vải rất thô sơ, sinh hạ nam hay nữ đều rất vui mừng.
Lư Thanh cười cười nói:
- Tuy rằng thảo nguyên sinh con thô sơ. Nhưng ta cảm thấy điểm sinh con nam nữ đều giống nhau rất tốt, không giống như trung nguyên, vì sinh một đứa con trai mà lo lắng hết lòng, sinh hoạt vợ chồng thường ngày cũng phải chú ý, nhất định phải sinh hoạt vợ chồng sau kinh nguyệt một ngày, ba ngày và năm ngày, như vậy mới có thể sinh con trai, sau khi mang thai còn phải mang theo cỏ Nghi Nam, chính là cái này!
Lư Thanh chỉ vào một chiếc vòng hoa nhỏ được kết lại trên ngực:
- Từ sau khi xác định là mang thai bà mụ liền bảo ta đeo lên, vẫn đeo đến tận bây giờ, có một bà mụ còn chôn dưới giường ta một chiếc búa, lưỡi búa hướng xuống dưới.
- Vì sao?
Tân Vũ khó hiểu, tại sao phải chôn búa chứ?
- Cư nhiên như vậy lại có thể đổi nữ thành nam, nếu trước là hoài thai nữ nhi, sau mấy tháng sẽ biến thành nam hài.
- Lại còn có loại chuyện thế này sao?
Tân Vũ che miệng cười hỏi:
- Sẽ có hiệu quả sao?
- Ai biết được? Dù sao ta không có chôn, phu quân cũng sẽ không để ta chôn, cho dù là sinh con gái chúng ta cũng sẽ vui mừng.
- Vậy tại sao đại tỷ còn muốn đeo cỏ Nghi Nam này?
Tân Vũ nhanh miệng hỏi han.
Khuôn mặt Lư Thanh hơi đỏ lên cười nói:
- Ta hy vọng sinh con trai cho phu quân, chủ yếu là bởi vì hắn không có huynh đệ, Trương gia còn chưa có hậu duệ, có con trai có thể để nó kế thừa sự nghiệp của hắn, nhưng cá nhân ta thì lại yêu thích nữ nhi hơn, ta cảm thấy nữ nhi sẽ thân thiết với mẫu thân hơn.
Mới nói được đến đây, Lư Thanh nhướn mày, cúi đầu hô một tiếng “Ai nha!”
- Đại tỷ làm sao vậy?
Tân Vũ vội vàng tiến lên hỏi.
- Đau bụng!
Lư Thanh ôm bụng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán:
- Chỉ sợ là sắp sinh rồi, Tân Vũ, nhanh đi tìm bà mụ.
- Ta đi ngay!
Tân Vũ chạy nhanh vào trong viện, vừa lúc chạm mặt Vũ Nương và A Viên, Lê Hương vừa nói vừa cười đi tới, Vũ Nương thấy Tân Vũ vẻ mặt lo lắng, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đại tỷ sắp sinh, nhanh đi tìm bà mụ.
Mọi người lập tức luống cuống tay chân, Vũ Nương so với mọi người thì bĩnh tĩnh hơn, nàng nói với A Viên:
- Ngươi đi tìm bà mụ, tìm vài bà mụ đến, Lê Hương ở lại chăm sóc phu nhân, Tân Vũ đi tìm bà quản gia đến hỗ trợ, ta đi tìm tướng quân, chúng ta chia nhau ra làm việc, nhanh lên!
Mấy nữ nhân chia nhau ra làm việc, vài nữ thị vệ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng đi ra hỗ trợ, vài bà mụ rất nhanh liền chạy tới, người nấu nước nóng, người chuẩn bị vải bố sạch sẽ, người ổn định vị trí thai cho sản phụ, trong phủ loạn thành một bầy.
Vũ Nương trở mình lên ngựa, đánh ngựa chạy gấp ra quân doanh ngoài thành, không bao lâu, nàng liền đi đến trước đại doanh ngoài thành, nàng chạy nhanh đến trước binh lính trực ngoài cửa đại doanh quát:
- Ta là người nhà chủ soái các ngươi, mau gọi hắn ra, phu nhân hắn sắp sinh rồi.
Nghe nói phu nhân chủ soái sắp sinh, mấy tên lính vội chạy vào trong đại doanh, một lát, Trương Huyễn từ trong đại doanh vội vã đi ra:
- Vũ Nương, hiện tại nàng ấy như thế nào rồi?
- Ta cũng không rõ lắm, phu lang mau cùng ta trở về đi!
Lúc này vài tên thân binh dắt ngựa ra, Trương Huyễn trở mình lên ngựa, cùng Vũ Nương chạy gấp vào trong thành, vài tên thân binh theo sát đằng sau.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, liền vội phóng vào trong nhà, vào đến bên trong lại bị bà quản gia ngăn ở ngoài cửa:
- Tướng quân, nam nhân không thể đi vào.
- Ta là phu quân của nàng!
Trương Huyễn vội la lên.
- Tướng quân, đương nhiên là chúng ta biết, nhưng nam nhân có dương khí mạnh, khi nữ nhân sinh con không thể tới gần, đây là quy củ, tướng quân hãy đợi một chút ở bên ngoài đi!
Lúc này, Vũ Nương nói:
- Phu lang, ta vào xem, có tình huống gì, ta liền đi ra ngoài báo cho tướng quân.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Phải nhờ cậy vào nàng rồi.
Vũ Nương bước nhanh vào trong viện, nữ nhân sinh con không chỉ có nam tử không được đến gần, hơn nữa cũng không được có nhiều người động tay, chủ yếu là sợ lây nhiễm khí dơ bẩn, gần như tất cả nữ nhân đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng sinh chỉ có hai bà mụ có kinh nghiệm phong phú, ngoài ra còn có A Viên và Lê Hương đứng ở ngoài cửa canh giữ tùy lúc thông báo tình hình, yêu cầu đồ đạc khi cần dùng đến.
- Cần nước ấm!
A Viên hô to một tiếng.
Vài bà mụ vội vàng bưng đến chậu nước ấm lớn, A Viên và Lê Hương đem chậu nước ấm bưng vào trong, một lát sau A Viên đầu đổ đầy mồ hôi đi ra, Vũ Nương liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Tình hình phu nhân như thế nào rồi?
- Bà mụ nói thai vị khá thẳng, đứa nhỏ thì khá lớn, vì vậy sẽ hơi chậm một chút, chúng ta cần phải kiên nhẫn, nhưng phu nhân thật tội, đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, cắn chặt dây đai không chịu kêu ra tiếng.
Đúng lúc này, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc “Oa! Oa” của trẻ con, thanh âm vô cùng vang dội, các nữ nhân trong viện cùng nhau reo hò lên.
Một lát sau, Lê Hương chạy ra hô:
- Là một tiểu tử mập mạp, mẫu tử bình an!
Vũ Nương vội vàng chạy ra ngoài viện, cười nói với Trương Huyễn đang vô cùng lo lắng:
- Chúc mừng phu lang có con, mẹ con họ đều bình an!
Trương Huyễn vui mừng kêu to, ôm chặt lấy Vũ Nương, hôn thật mạnh lên mặt nàng một cái, Vũ Nương thẹn thùng mà đẩy hắn ra:
- Phu lang, cũng không phải ta sinh con, chàng ôm nhầm người rồi.
Trương Huyễn vui mừng không nói nên lời, xoay người chạy vào trong viện, lại bị vài hầu nữ gắt gao ngăn cản:
- Tướng quân, bà mụ đã thông báo, trong vòng một canh giờ sau khi sinh con, nam nhân không thể đến gần phu nhân, để phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, sẽ ôm đứa nhỏ đi ra, tướng quân hãy kiên nhẫn chờ một chút.
Trương Huyễn bị phong tục sinh con làm cho vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong lòng của hắn vui sướng vạn phần, biết được mẫu tử bình an, hắn cũng không vội vã đi vào.
Liền xoay người đi ra ngoài vào thư phòng, nhưng mới đến trước thư phòng, một tên hạ nhân chạy tới bẩm báo:
- Lão gia, Phòng quân sư có việc gấp cầu kiến!
Trương Huyễn gật gật đầu, đi ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy Phòng Huyền Linh đứng ở trước cửa lớn, Trương Huyễn cười nói:
- Ngươi tới vừa đúng lúc, phu nhân vừa mới sinh cho ta một đứa con trai.
Phòng Huyền Linh mừng rỡ, vội vàng chắp tay chúc mừng:
- Chúc mừng tướng quân sinh được quý tử!
- Đúng vậy! Trong lòng ta thực sự rất vui mừng, quân sư có việc gì vậy?
- Quả thật là có chuyện quan trọng cần nói với tướng quân, nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi đến nha môn.
Phòng Huyền Linh hiểu được quy củ, lúc sinh con không nên đến cửa hỏi thăm, hai người đến trước nha môn, vào trong phòng Trương Huyễn ngồi xuống.
Lúc này Phòng Huyền Linh mới thấp giọng nói:
- Vừa mới nhận được tình báo khẩn cấp từ kinh thành truyền tới, tướng quân sắp đảm nhiệm Thanh Hà thông thủ kiêm Hà Bắc chiêu thảo sứ, tiếp nhận chức vụ của Dương Nghĩa Thần.