Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 532 - Chương 489: Phụng Chỉ Bắc Thượng

Chương 489: Phụng chỉ bắc thượng
Chương 489: Phụng chỉ bắc thượng

Phải nói tin tình báo nằm trong dự liệu của Trương Huyễn, khi tin tức Dương Nghĩa Thần sắp bị điều trở lại kinh thành truyền đến, Trương Huyễn liền ý thức được đây là điềm báo trước Dương Quảng bắt đầu xử trí Dương Nghĩa Thần, cũng không phải vì Dương Nghĩa Thần không đi cần vương, mà là Dương Nghĩa Thần đánh bại hơn mười vạn quân đội Cách Khiêm, uy chấn Hà Bắc, Dương Quảng sẽ không dễ dàng để y yên ổn mà phát triển, liền giải tán đội quân này, điều y trở lại kinh thành.

Nhưng làm như vậy cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho Hà Bắc, không chỉ có phía nam Hà Bắc không đủ sức ngăn cản Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức nhanh chóng khuếch trương, hơn nữa địa khu Thanh Châu cũng gặp phải sự uy hiếp rất lớn từ loạn phỉ, điều Trương Huyễn hắn đi Hà Bắc cũng trở nên hợp tình hợp lý.

- Sứ quân cảm thấy đây là Ngu Thế Cơ tranh thủ làm ơn mà không tốn công sức sao?

Phòng Huyền Linh cười hỏi.

- Có khả năng này, nhưng ta cảm thấy nhất định là Hà Bắc tình thế nguy cấp, mới khiến cho Dương Quảng không đưa ra được quyết định, nếu không, ông ta sẽ không đồng ý để ta về lại phương bắc.

Trương Huyễn khoanh tay đi vài bước lại hỏi:

- Sau khi ta bắc thượng, việc diệt phỉ Giang Hoài và phòng vệ Giang Đô do người nào phụ trách?

- Nghe nói là chủ lực của Thẩm Pháp Hưng ở Thái Hồ bị Trần Lăng đánh tan, Thẩm Pháp Hưng dẫn mấy trăm tàn quân tháo chạy về phía nam, nạn phỉ loạn ở Giang Nam đã bình ổn, ta đoán chừng sẽ do Trần Lăng lên phía bắc tiếp nhận việc phòng vệ Giang Đô.

Trương Huyễn khẽ lắc đầu:

- Có Giang Nam hội ở đây, nạn phỉ loạn ở Giang Nam không thể bình ổn được, chỉ tạm thời không thể gây sóng gió, chỉ cần Trần Lang vừa đi, rất nhanh sẽ ngóc đầu trở lại.

Tuy hiểu được căn nguyên của nạn phỉ loạn ở Giang Nam, Trương Huyễn cũng không cố thượng nhiều như vậy, y quan tâm đến sự an toàn của Thanh Châu bên kia hơn, triều đình xuất hiện sai lầm trọng đại, đầu tháng đã giải tán toàn bộ quân đội của Dương Nghĩa Thần, nhưng không kịp thời phái quân phòng ngự mới đến, có thể tưởng tượng, quận Thanh Hà đã lại rơi vào tay giặc, các quận Thanh Châu bên bờ Hoàng Hà kia cũng tràn đầy nguy cơ.

Nghĩ vậy, lúc này Trương Huyễn nói với Phòng Huyền Linh:

- Mau chóng liên hệ với Vi trưởng sử quận Bắc Hải, ta muốn biết tình hình vùng Hà Bắc, mặt khác, lệnh cho Uất Trì tướng quân đóng giữ Hoàng Hà, canh phòng nghiêm mật quân đội Cao Sĩ Đạt xuôi nam.

- Sứ quân muốn lên phía bắc sao?

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Nếu triều đình đã ban ý chỉ, ta quả thật phải đi trước một bước.

- Thuộc hạ hiểu, sẽ đi sắp xếp chuyện này!

Phòng Huyền Linh thi lễ rồi đi ra ngoài, đi tới cửa y chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhắc nhở Trương Huyễn:

- Thuộc hạ đề nghị tạm thời phong tỏa tin tức phu nhân sinh con đề phòng triều đình có ý khác.

Một câu lập tức nhắc nhở Trương Huyễn, nếu Dương Quảng biết mình có con, vậy nhất định y giữ vợ con mình làm con tin, điểm này quả thật hắn phải cẩn thận.

- Đa tạ Huyền Linh nhắc nhở!

Phòng Huyền Linh đi rồi, Trương Huyễn lại trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới vội vàng trở về nội trạch.

Nội trạch đã thu dọn sạch sẽ, mấy bà mụ cũng đã lĩnh thưởng rồi lui xuống nghỉ ngơi. Trong viện dần yên tĩnh, Trương Huyễn đi vào sân, gặp được Vũ Nương. Vũ Nương liền vội vàng kéo Trương Huyễn oán giận nói:

- Chạy đi đâu vậy, còn không mau vào nhìn con trai mình một lát!

- Bây giờ ta có thể vào rồi sao?

- Theo lý thì vẫn chưa tới giờ. Tuy nhiên đại tỷ nói không cần để ý quy củ nhiều như vậy, bảo chàng đã đến rồi thì vào phòng đi.

Trong lòng Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Lập tức đi vào nội thất, trong phòng vô cùng ấm áp, Lư Thanh mệt mỏi nằm trên giường, trên người đắp chăn kín, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh nàng đặt một chiếc nôi lớn, bên trong có một bọc tã lót thật dày.

Trương Huyễn tiến lên ngồi xuống, cầm lấy tay thê tử, Lư Thanh chậm rãi mở to mắt, mặt giãn ra cười nói:

- Phu quân đã về rồi.

- Cảm thấy thế nào?

Trương Huyễn sửa lại tóc trên mặt nàng một chút, thân thiết hỏi han.

- Chỉ hơi mệt, còn lại đều ổn, bà mụ nói một tháng không được ra gió, phải yên tĩnh ở cữ.

Trương Huyễn khẽ gật đầu, lại đứng dậy vây quanh bên kia của Lư Thanh, cúi đầu nhìn đứa nhỏ còn trong trứng nước, hắn thấy một khuôn mặt bầu bĩnh, nhỏ nhắn hồng hào, đang ngủ vô cùng ngọt ngào, diện mạo rất giống mẫu thân, nhưng khuôn mặt và cái mũi lại giống mình y như đúc, Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong lòng dâng lên cảm giác âu yếm, đây là con của mình.

Lư Thanh cười nói:

- Nhóc con này rất ồn ào, khóc một lúc lâu, vừa mới cho nó bú mới chịu ngủ, bà mụ nói sữa của thiếp không đủ, phải tìm bà vú cho nó.

Trương Huyễn gật gật đầu, hắn trầm tư chốc lát rồi nói:

- Có chuyện ta muốn thương lượng với nàng một chút.

- Phu quân, chuyện gì?

- Vừa rồi ta đã bảo quản gia phong tỏa tin tức nàng sinh con, tất cả mọi người không được tiết lộ ra ngoài.

- Vì sao?

- Bởi vì một khi để lộ ra ngoài, ta lo triều đình sẽ bắt nàng và con vào kinh làm con tin, trước kia Bùi công đã từng nhắc nhở ta.

- Được rồi! Phu quân sắp xếp, thiếp không có ý kiến.

Lư Thanh lại cười nói:

- Phu quân, đặt tên cho con đi.

- Đây là chuyện của nhạc phụ đại nhân, nàng quên rồi sao.

Lư Thanh đương nhiên không quên, hai tháng trước cha nàng có viết thứ tới, hy vọng tên của ngoại tôn sẽ do ông đặt, nhưng trong lòng Lư Thanh đã có chủ kiến của mình, nàng khẽ lắc đầu nói:

- Chàng là phụ thân, đương nhiên do chàng đặt tên, thiếp sẽ giải thích với phụ thân, hoặc là để ông ấy đặt tên tự.

Kỳ thật Trương Huyễn sớm đã nghĩ ra tên cho nhi từ, cười nói:

- Cha ta từng nói với ta, nếu ông ấy có tôn tử, thì lấy một chữ từ tên ông ấy, cha ta tên là Đình An, vậy đặt tên là Trương Đình đi.

- Được ạ! Con sẽ tên là Trương Đình.

Lư Thanh cười nói.

Trương Huyễn khẽ hôn lên trán thê tử, không quấy rầy hai mẹ con nghỉ ngơi, chậm rãi rời khỏi nội thất.

Hắn đi đến viện tử, nhìn bầu trời trong xanh thở ra một hơi dài, lúc này, Vũ Nương đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói:

- Buổi sáng khi ta đi báo cho phu lang, có nói lỡ miệng, nói là phu nhân sắp sinh rồi.

- Quân đội không có vấn đề gì, chỉ cần không truyền ra để dư luận xôn xao là được.

Dừng một lát, Trương Huyễn lại nói:

- Ta phải lập tức suất quân lên phía bắc, khả năng cũng sẽ không trở về nữa, ta đang nghĩ, có cần đưa các nàng cùng lên phía bắc không.

- Nhưng đại tỷ đang ở cữ, tỷ ấy không thể ra gió, càng không thể lặn lội đường xa.

- Ta biết, cho nên ta định đi thuyền lên phía bắc.

- Đi thuyền?

Vũ Nương lòng còn sợ hãi nói:

- Ngay cả ta cũng chịu không nổi cái loại xóc nảy ấy, lại càng chẳng nói đến đại tỷ, còn đứa nhỏ nữa.

Trương Huyễn cười vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của nàng:

- Không phải đi đường biển, là đi đường sông lên phía bắc, ta sẽ sắp xếp chu toàn, để nàng ấy trở về quận Bắc Hải một cách thoải mái.

Ba ngày sau, ý chỉ của triều đình tới Giang Đô, phong Trương Huyễn làm Quang Lộc đại phu, Thanh Hà thông thủ kiêm Chiêu thảo sử mười hai quận Hà Bắc, lệnh cho hắn tức khắc suất quân bắc thượng.

Trương Huyễn lập tức chia ba đường, lệnh cho Bùi Hành Nghiễm dẫn ba nghìn kỵ binh đi phía trước mở đường, hắn dẫn hai vạn đại quân đi ở trung lộ, lại lệnh cho La Sĩ Tín làm hậu quân, giao cho Trần Lăng tiếp quản phòng ngự Giang Đô, sau đó dẫn đội quân còn lại lên phía bắc.

Sau khi tin tức Trương Huyễn bị điều đi Hà Bắc truyền ra, hơn mười vạn dân chúng Giang Đô ra khỏi thành đưa tiễn, vô số người rơi lệ lưu luyến, Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài chưa bị tiêu diệt, Trương Huyễn đi lần này, không biết Đỗ Phục Uy có ngóc đầu quay lại hay không.

Lần này Trương Huyễn lên phía bắc đã sắp xếp đường lối tỉ mỉ, hắn dẫn theo mấy trăm thuyền chỉ vận chuyển lương thảo vật tư, đồng thời thê tử Lư Thanh còn đang trong tháng, cho nên toàn bộ hành trình đều đi đường thủy.

Trước từ Hàn Câu tới huyện Sơn Dương, lại từ huyện Sơn Dương đi tới Tứ Thủy lên phía bắc, mà không đi kênh Thông Tế, đi kênh Thông Tế nhất định phải qua Hoàng Hà, nhưng Trương Huyễn định đi Nội Hà, mấy tháng trước hắn vừa mới đi qua con đường này, đi Tứ Thủy đến Bành Thành, vòng qua Hà Thủy lên phía bắc quận Đông Bình, đi ngang qua Cự Dã Trạch là có thể vào Tế Thủy, sau đó cứ thẳng hướng tới quận Bắc Hải, cuối cùng vòng qua sông Đại Dương đến huyện Ích Đô, toàn bộ hành trình đều vững vàng thủy lộ, Lư Thanh thậm chí không phải ra ngoài khoang thuyền một bước.

Một ngày này, đội thuyền trùng trùng điệp điệp đi vào Cự Dã Trạch, đội thuyền dùng ba thuyền ba trăm thạch đáy bằng là chủ yếu, tổng cộng có hơn bốn trăm thuyền, trong đó xen lẫn hơn trăm thuyền năm trăm thạch chở khách, chở đầy gia quyến của tướng sĩ quân Thanh Châu.

Mặc dù trong Cự Dã Trạch không bị ảnh hưởng quá lớn bởi hãn phỉ, nhưng lại nảy sinh hơn mười chi loạn phỉ quy mô nhỏ, phần lớn đều có mấy trăm người, dựa vào lực lượng của bọn chúng không dám đụng tới đội thuyền quân Tùy, mặc dù như thế, Trương Huyễn vẫn không dám khinh thường, trước khi vào Cự Dã Trạch, hắn bố trí hai mươi tên lính hộ vệ dưới đáy mỗi thuyền, đồng thời đội thuyền chạy chầm chậm dọc theo bờ nam, một khi có phỉ lập tức cập bờ ngay.

Vợ con Trương Huyễn cùng với mười nữ hộ vệ ngồi trong lầu nhỏ trên một chiếc thuyền năm trăm thạch, thuyền chia làm hai tầng trên dưới, mẹ con Lư Thanh ở tầng trên, Vũ Nương và Tân Vũ ở cùng nàng.

Tuy rằng ở cữ phải chú ý rất nhiều, nhưng quan trọng là không để bị trúng gió, tuy nhiên cuộc sống hơn nửa tháng của Lư Thanh trên thuyền, ngày đi đêm nghỉ, không giống như lúc mới đầu chú ý cẩn thận, thậm chí giờ nàng còn có thể tùy ý mở cửa sổ ngắm cảnh.

- Đại tỷ, chúng ta đang đi đâu đây?

Nhìn ra mặt hồ mênh mông gợn sóng ngoài cửa sổ, Vũ Nương ngạc nhiên thán phục cười hỏi.

- Khi xuất phát ta có nghe tướng quân nói, chúng ta sẽ đi qua một cái hồ lớn, tên là Cự Dã Trạch, hẳn là chỗ này rồi.

Lư Thanh ngồi trên đệm lót mềm mại trên khoang thuyền, trong tay bưng chén trà, nhìn cảnh hồ ngoài cửa sổ cười nói.

Vũ Nương khẽ gật đầu:

- Nói vậy thì muội đã tới đây rồi, nhưng muội đi bờ bắc, qua Vận Thành và Lương Sơn, rồi tiến vào quận Tế Bắc.

- Cũng sắp vào quận Tế Bắc rồi, lại đợi năm sáu ngày là tới quận Bắc Hải rồi.

Lư Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tân Vũ phía sau nàng, thấy nàng ngơ ngẩn nhìn hồ lớn, liền dịu dàng hỏi:

- Có phải đang nghĩ về quê nhà không?

Tân Vũ nhẹ nhàng gật đầu:

- Nơi này khiến muội nhớ tới Câu Luân hồ, nhớ tới bầy thiên nga đó, thật sự rất hoài niệm!

- Tương lai có một ngày bảo tướng quân cùng muội về thăm.

- Tướng quân sẽ đi sao?

Lư Thanh khẽ gật đầu cười nói:

- Chàng từng nói với ta, một ngày nào đó chàng có thể sẽ trở về thảo nguyên.

Trong mắt Tân Vũ lóe lên vẻ chờ mong vô hạn, khi nào nàng mới có thể trở về quê nhà của mình, thăm phụ thân và huynh trưởng đây.

Bình Luận (0)
Comment