Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 533 - Chương 490: Mâu Thuẫn Trở Nên Gay Gắt

Chương 490: Mâu thuẫn trở nên gay gắt
Chương 490: Mâu thuẫn trở nên gay gắt

Một đội kỵ binh ở Linh Xương men theo đường nhỏ phía nam chạy trốn, làm dấy lên bụi vàng cuồn cuộn, không bao lâu sau bọn họ đã chạy tới đưới huyện thành Linh Xương, kỵ binh hướng về phía trên thành hô to:

- Chúng ta có quân tình khẩn cấp, muốn gặp Tuân vương điện hạ!

Cửa thành mở ra, đội kỵ binh như gió bay điện chớp vọt vào trong thành.

Huyện Linh Xương ở phía tây núi Ngõa Cương, cũng là cứ điểm của quân đội Tuân vương Dương Khánh vây khốn quân Ngõa Cương, từ sau khi quân Ngõa Cương tiến quân trung nguyên thất bại, bao gồm cả Trương Tu Đà, Dương Khánh và Bùi Nhân Cơ ba chi quân Tùy cùng vây khốn núi Ngõa Cương, giằng co đã gần một năm, trong thời gian ấy đã trải qua ba mươi trận đánh ác liệt lớn nhỏ, quân Ngõa Cương thủy chung không thể đánh bại quân đội Trương Tu Đà, không thể phá vỡ vòng vây của quân Tùy.

Nhưng một năm vây khốn vẫn không đánh bại được quân Ngõa Cương, bởi vì Dương Khánh âm thầm bán lương thực cho quân Ngõa Cương, giúp quân Ngõa Cương vượt qua từng cửa ải khó khăn, quân Ngõa Cương chẳng những không suy sụp, ngược lại sức chiến đầu càng ngày càng hùng mạnh hơn.

Trước mắt quân đội của Dương Khánh khống chế ba huyện Linh Xương, Bạch Mã, Tạc Thành, Trương Tu Đà khống chế hai huyện Khuông Thành và Vi Thành, còn Bùi Nhân Cơ khống chế huyện Vệ Nam, ba chi quân đội sáu vạn nhân mã bao bọc vây quanh núi Ngõa Cương.

Lệnh Thiên tử cần vương khiến sự cân bằng cuối cùng của vòng vây quân Ngõa Cương bị phá vỡ, bởi vì Dương Khánh phái con cả Dương Vân suất mười ngàn quân đi Thái Nguyên cần vương, khiến góc tây nam vòng vây của quân Tùy xuất hiện lỗ hổng, Trương Tu Đà kịp thời phát hiện chỗ hổng này, lập tức phái quân đội bổ khuyết phòng ngự góc tây nam, chính vì hành động có vẻ vượt quyền này khiến cho Trương Tu Đà và Dương Khánh xảy ra mâu thuẫn kịch liệt.

Trước đại sảnh huyện nha, Dương Khánh mặt trầm như nước nghe kỵ binh thám báo bẩm báo xong, hận đến độ chậm rãi siết chặt nắm tay, một đoàn xe lương thực của y đang từ phòng tuyến tây nam đưa lương thực lên núi Ngõa Cương, trên đường bị quân đội của Trương Tu Đà chặn lại, năm nghìn thạch lương thực và trăm tên tráng đinh đưa lương thực bị Trương Tu Đà bắt giam.

- Trương thất phu ép ta quá đáng mà!

Dương Khánh rốt cuộc không nhịn nổi chửi ẩm lên.

Lúc này, con cả Dương Vân nói:

- Phụ thân, con đi đến chỗ Trương Tu Đà đòi lương thực, cũng bắt Trương Tu Đà rời khỏi phòng tuyến của chúng ta.

Dương Khánh cực kỳ tức giận, nhưng vô cùng sợ hãi, xe lương thực bị Trương Tu Đà khống chế chẳng khác nào nắm được căn cứ chính xác y âm thầm thông đồng với Ngõa Cương, một khi Trương Tu Đà tố giác với Thánh thượng việc này, chỉ sợ y cũng không xong.

Mặc dù Dương Khánh cực kỳ oán hận, nhưng y cũng không thể không chịu thua Trương Tu Đà. Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói với trưởng tử:

- Con đi thương lượng ổn thỏa với Trương Tu Đà, bảo y thả người của chúng ta ra, năm nghìn thạch lương thực ta sẽ đưa cho y, chỉ cần y đồng ý thả người, ta có thể cho y năm nghìn thạch lương thực nữa.

Dương Khánh biết rõ khốn cảnh trước mắt của Trương Tu Đà. Bởi vì phía nam và phía đông của Đông quận xuất hiện nạn châu chấu, đã nuốt chửng mấy ngàn khoảnh quân điền của quân đội Trương Tu Đà đến chẳng còn gì. Quân lương của Trương Tu Đà đã không duy trì được bao lâu, mình cho y mười ngàn thạch lương thực có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

- Nhớ kỹ, thương lượng ổn thỏa với Trương Tu Đà. Thái độ phải cố gắng mềm mỏng một chút, để y hiểu, ta đồng ý thỏa hiệp với y.

- Phụ thân yên tâm, con sẽ thương lượng ổn thỏa với ông ấy.

Dương Vân thi lễ rồi vội vàng đi, Dương Khánh nhìn nhi tử đi xa. Y lại phiền muộn không thôi, đây hẳn là một lần sai lầm của y. Trương Tu Đà lấp chỗ hổng của vòng vây góc tây nam, bản thân lại không báo cho trang viên tạm dừng đưa lương thực, kết quả bị Trương Tu Đà bắt được nhược điểm của bản thân. Chuyện này y chỉ sợ phải phòng ngừa chu đáo, trước số tiền lớn chuẩn bị cho Ngu Thế Cơ, nghĩ vậy, y phân phó:

- Mau đi gọi nhị công tử tới!

Nhị công tử chính là con thứ của Dương Khánh – Dương Tích, phụ trách liên lạc quan hệ kinh thành thay cho Dương Khánh, hai ngày này y vừa lúc trở về báo cáo với phụ thân, không bao lâu, Dương Tích vội vàng tới, khom người thi lễ với phụ thân:

- Con tham kiến phụ thân!

- Ta hỏi con, tiền của Ngu Thế Cơ năm nay đã đưa cho ông ta chưa?

- Con đã đưa đầu năm rồi.

- Tốt lắm, con lập tức trở lại kinh thành, lại lấy từ kho ở kinh thành ba ngàn lượng hoàng kim đưa cho Ngu Thế Cơ, phải lập tức làm ngay!

Dương Tích sửng sốt:

- Nếu Ngu tướng quốc hỏi tới, con nói với ông ta thế nào?

- Người này không cần lo lắng, ta sẽ viết phong thư cho con đưa tới cho ông ta, con chỉ cần đưa hoàng kim cho ông ta, nên nói gì thì trong thư đã viết cả rồi.

- Con nhớ kỹ!

Dương Khánh lúc này viết một phong thư, giao cho Dương Tích chạy về kinh thành đi tìm Ngu Thế Cơ.

Trước mắt trong tay Trương Tu Đà có hai vạn đại quân, chia ra trú đóng ở Vi Thành và Khuông Thành, hơn một năm đọ sức với quân Ngõa Cương, y thắng nhiều bại ít, giết cho quân Ngõa Cương kinh hồn táng đảm, tuy rằng y cũng muốn vào núi diệt phỉ, bất hạnh là binh lực không đủ, mà Dương Khánh cũng không đồng ý phối hợp với y, y đành áp dụng phương pháp vây khốn lâu dài, làm cho lương thực của quân Ngõa Cương đoạn tuyệt là lúc bọn chúng tự nhiên khó có thể chống đỡ tiếp.

Trong khoảng thời gian này tâm tình của Trương Tu Đà thực sự tồi tệ, hai chuyện liên tiếp phát sinh khiến cho y bị đả kích trầm trọng, một là huyện Vi Thành bùng nổ nạn châu chấu, gặm sạch sẽ mấy ngàn khoảnh quân điền trồng lúa mạch non, quân lương của y vẫn tương đối khó khăn, trông cậy vào cây trồng vụ hè này để bổ sung quân lương, nhưng lần này nạn châu chấu hoàn toàn chặt đứt hy vọng cây trồng vụ hè của y, gieo lại cũng không kịp, quân lương của y chỉ có thể duy trì hai mươi ngày, chuyện này khiến Trương Tu Đà lo âu vạn phần.

Nhưng vào lúc này, quân đội y phái đi bổ sung lỗ hổng ở tây nam khi trinh sát tuần tra bắt gặp đội ngũ vẫn âm thầm vận chuyển lương thực cho quân Ngõa Cương, ước chừng thu được năm nghìn thạch lương thực, khiến Trương Tu Đà phẫn nộ vạn phần chính là, đội lương thực này không ngờ là người của Dương Khánh.

Mặc dù Trương Tu Đà đã sớm nghe nói Dương Khánh âm thầm đưa lương thực cho quân Ngõa Cương, nhưng y không có chứng cứ, y cáo trạng với triều đình, cũng bởi vì không có chứng cứ mà bị triều đình lên án mạnh mẽ, hiện giờ y đã lấy được tang vật rồi.

Hơn nữa trong quá trình thẩm vấn y mới biết, Dương Khánh một năm nay ít nhất vận chuyển cho quân Ngõa Cương một trăm ngàn thạch lương thực và tổng số ngàn cân sắt thô, cũng âm thầm chiêu mộ mấy ngàn binh lính ở quận Huỳnh Duong cho quân Ngõa Cương, toàn bộ đều đi theo hướng Tạc Thành mà Dương Khánh khống chế để tiến vào núi Ngõa Cương.

Trương Tu Đà quả thực sắp tức điên lên rồi, khó trách bọn họ vây khốn quân Ngõa Cương dã hơn một năm mà không hiệu quả chút nào, khó trách quân Ngõa Cương càng đánh càng mạnh, hóa ra là Dương Khánh đứng đằng sau ủng hộ bọn họ, không chỉ cho lương thực, sắt thô, còn thay bọn họ chiêu mộ binh lính, đây là quân đội của triều Tùy sao?

Bản thân cực khổ vô cùng ác chiến với quân Ngõa Cương, số thương vong ngàn người, kết quả là Dương Khánh lại ở sau lưng mình hung hăng đâm một đao.

Chuyện này y quyết không thể bỏ qua, y nhất định phải báo cáo việc này với triều đình, với Thánh thượng, tuyệt không cho phép sâu mọt Đại Tùy này tồn tại.

Trong quân nha huyện Khuông Thành, Trương Tu Đà đang viết thư báo cáo việc này lên triều đình, đúng lúc này, một binh lính chạy tới bẩm báo:

- Đại tướng quân, Tuân vương trưởng công tử cầu kiến!

Trương Tu Đà giận dữ, vung tay lên:

- Không tiếp!

Tham quân Khương Minh bên cạnh khuyên nhủ:

- Dù sao cũng là Tuân vương tiêu diệt phỉ ở tây tuyến, bề ngoài không thể trở mặt, đại tướng quân vẫn nên gặp một lần xem! Xem Tuân vương nói thế nào.

Trương Tu Đà kiềm chế lửa giận trong lòng, ra lệnh:

- Dẫn y tới gặp ta!

Không bao lâu, Dương được binh lính dẫn vào, Dương Vân được phong là huyện công Huỳnh Dương, tương lai kế thừa vương tước của phụ thân, y cũng là người cực kỳ cao ngạo, nếu không phải phụ thân luôn dặn y hạ thấp mình, Trương Tu Đà vô lễ như vậy, y đã phất tay áo bỏ đi từ lâu rồi.

Dương Vân cũng khắc chế bất mãn trong lòng, đi lên khom người thi lễ:

- Tham kiến đại tướng quân!

- Dương công tử tìm ta có chuyện gì không?

Trương Tu Đà gọn gàng dứt khoát hỏi.

Dương Vân nhìn thoáng qua tham quân Khương Minh, Khương Minh lập tức biết điều lui ra, Trương Tu Đà phẫn nộ quát:

- Tại sao phải đi, Trương Tu Đà ta không có gì không thể gặp người ngoài!

Khương Minh cừi khổ một tiếng, đứng một bên, Dương Vân bất đắc dĩ, đành cười bồi nói:

- Phụ vương bảo ta tới xử lý chuyện năm nghìn thạch lương thực kia, phụ vương lo lắng đại tướng quân sẽ hiểu lầm, cho nên ta đặc biệt đến để nói rõ tình hình.

- Chuyện đơn giản như vậy, ngươi muốn nói rõ cái gì?

- Ta muốn nói rõ năm nghìn thạch lương thực kia thật ra là phụ vương viện trợ cho đại tướng quân, chúng ta biết quân lương của đại tướng quân không đủ, cho nên…

- Các ngươi không cần giải thích nữa, ta cũng sẽ không thả người, có tình hình gì đặc biệt các ngươi hãy giải thích với Thánh thượng.

Trương Tu Đà mặt trầm như nước, giọng điệu cực kì kiên định nói:

- Trương Tu Đà ta luôn quang minh lỗi lạc, lương thực quân ta tuy rằng không đủ, nhưng cũng không bán đứng lương tâm của mình, không đến mức bán đứng triều đình, Dương công từ mời về cho!

Duong Vân không ngờ Trương Tu Đà lại không thông tình đạt lý như vậy, y tức giận run cả người, cả giận nói:

- Trương Tu Đà, người đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi, người còn muốn thế nào?

Trương Tu Đà lạnh lùng nói:

- Nhận bổng lộc của triều đình, lại âm thầm làm việc phản bội triều đình, thật uổng cho các ngươi vẫn là hoàng tộc Đại Tùy, ngay cả binh lính của ta cũng thấy trơ trẽn thay cho các ngươi, ta không ngại nói rõ cho các người biết, người ta đã tiễn bước, bây giờ ta đang viết tấu gửi lên Thánh Thượng, tự các ngươi suy nghĩ kĩ xem phải giải thích thế nào với Thánh thượng đi, người đâu, tiễn khách cho ta!

Bình Luận (0)
Comment