- Ngươi….
Dương Vân tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này, mười tên thân binh tiến lên đẩy y đi ra phía ngoài, Dương Vân lảo đảo đi ra ngoài, vẫn như cũ chỉ vào Trương Tu Đà mắng to:
- Trương Tu Đà, ngươi khinh người quá đáng, chúng ta hãy chờ xem!
Nhóm thân binh đuổi Dương Vân ra ngoài, Trương Tu Đà không nói một lời, vẫn tiếp tục cầm bút viết tấu chương, tham quân Khương Minh bên cạnh lại có chút hơi lo lắng, đắc tội Dương Khánh, chỉ sợ đại tướng quân sẽ không có quả ngon để ăn, y thấp giọng khuyên nhủ:
- Đại tướng quân, trong triều đình mạng lưới quan hệ của Dương Khánh rộng rãi sâu đậm, thuộc hạ lo lắng đại tướng quân không đấu lại y.
- Tại sao chúng ta lại phải đấu cùng y, y tư thông với loạn phỉ, chứng cứ vô cùng xác thực, vậy có tư cách gì đấu cùng ta? Lần này nếu không diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh này, ta mãi mãi cũng đừng mong chiến thắng được quân Ngõa Cương.
Khương Minh hiểu rất rõ Trương Tu Đà, y ghét ác như thù, lại cực kỳ bướng bỉnh, nếu y đã quyết định, chỉ sợ chuyện này rất khó xoay chuyển được, trong lòng Khương Minh thở dài, chỉ đành phải chuyển đề tài nói:
- Tướng quân, quân lương của chúng ta chỉ có thể duy trì được mười ngày, nếu chúng ta có thể bổ sung năm nghìn bao lương thực này vào quân lương, có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Trương Tu Đà lắc đầu:
- Đây là chứng cứ Dương Khánh tư thông với quân Ngõa Cương, sẽ cần đến khi triều đình phái Ngự Sử đến điều tra, chúng ta tuyệt đối không được động đến, về phần không đủ lương thực, lại thúc giục thêm Lương quận và quận Tế Âm, yêu cầu bọn họ lập tức vận chuyển lương thực đến, còn phải nói rõ ràng cho bọn họ biết, đây là ý chỉ của thánh thượng, nếu bọn họ còn dám chậm chạp không chuyển lương thực, ta sẽ tâu lên Ngự Sử Đài buộc tội bọn họ!
Nói thật Khương Minh biết rõ lần này đắc tội với người ta, Lương quận và quận Tế Âm càng sẽ không đưa lương thực tới, y trầm ngâm một chút nói:
- Ty chức nghe nói Trương Huyễn đã bị điều đến Hà Bắc, hắn có không ít thuyền nhỏ, quận Bắc Hải bên kia cũng có tồn trữ lương thực, không bằng đại tướng quân mượn ít lương thực của Trương Huyễn để giải quyết khẩn cấp.
Trương Tu Đà ngẫm nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói:
- Được rồi! Ta lập tức viết một phong thư gửi cho Trương Huyễn, nhờ hắn chi viện một chút lương thực cho chúng ta, ta tin tưởng rằng hắn sẽ ra tay giúp đỡ.
…
Buổi sáng hôm sau, Dương Vân chạy về huyện Linh Xương, khóc lóc kể lể với phụ thân chuyện y gặp phải:
- Trương Tu Đà một lòng muốn đưa phụ vương vào chỗ chết. Căn bản không để cho con có cơ hội bàn điều kiện, còn nghĩ mọi cách làm nhục con, y luôn miệng nói phụ vương phản bội triều đình, nói ngay cả binh lính cũng thấy hổ thẹn với hành vi của phụ vương. Nói muốn để cho kẻ ác phải chịu sự trừng phạt, đây rõ ràng là muốn đẩy phụ vương vào chỗ chết mà!
Dương Khánh tức đến muốn ngất ngay tại chỗ. Y tuyệt đối không ngờ chính mình chủ động tỏ ra yếu thế, cầu xin Trương Tu Đà tha cho mình một lần. Nhưng chẳng những Trương Tu Đà không nể tình, ngược lại lời nói ác độc, muốn đẩy mình vào chỗ chết.
- Phụ vương. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Dương Vân lo lắng hỏi.
Dương Khánh đã từ từ tỉnh táo lại, y khoát tay nói:
- Để cho ta một mình trong phòng. Bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy!
Y xoay người đi vào trong thư phòng của mình, phanh một cái đóng cửa lại.
Dương Khánh tự nhốt mình ở trong phòng suy nghĩ kỹ càng. Mặc dù ở phương diện đánh giặc y kém xa Trương Tu Đà, nhưng đấu tranh trong quan trường, ở phương diện mưu mô quỷ kế y cao hơn gấp trăm lần Trương Tu Đà trời sinh tính tình ngay thẳng. Dương Khánh cũng ý thức được Trương Tu Đà không phải là nhất thời xúc động phẫn nộ, mà là muốn lợi dụng chuyện này để diệt trừ mình, thậm chí là muốn thu nạp biên quân của mình, một khi Trương Tu Đà đạt được mục đích thì chính mình sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục, nếu Trương Tu Đà đã không chịu buông tha cho mình, vậy thì đừng trách Dương Khánh y ra tay ác độc.
…
Trương Huyễn trở về quận Bắc Hải đã được năm ngày, thế cục ở Hà Bắc còn ác liệt hơn so với tưởng tượng của hắn, đầu tháng này Dương Nghĩa Thần bị điều về kinh thành, ba vạn tướng sĩ tinh nhuệ phải giải tán ngay tức khắc, kết quả bị Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức phân chia hết, ngắn ngủi chỉ hơn mười ngày, quận Thanh Hà liền bị Cao Sĩ Đạt chiếm lĩnh, Đậu Kiến Đức thì chiếm lĩnh quận Tín Đô và quận Hà Gian.
Cùng lúc đó, bởi vì tháng trước Vương Thế Sung đã bị điều đi, trùm thổ phỉ Lư Minh Nguyệt ở quận Thượng Cốc dẫn mấy vạn quân ồ ạt xuôi nam, không đến một tháng liền chiếm lĩnh quận Bác Lăng, quận Hằng Sơn và Triệu quận, đang tiếp tục xuất phát đi quận Tương Quốc và quận Võ An, những binh lính mà các quận huyện này tự ý chiêu mộ toàn bộ đều bị Lư Minh Nguyệt nuốt hết, số lượng quân đội của Lư Minh Nguyệt tăng lên rất nhanh, đã vượt qua mười vạn người.
Bây giờ Trương Huyễn mới hiểu được, khó trách được triều đình lệnh cho mình lập tức bắc thượng, quân tiên phong của Cao Sĩ Đạt đã uy hiếp đến Thanh Châu, huyện Chúc A của Tề quận đã bị quân tiên phong của Cao Sĩ Đạt chiếm đóng, bởi vì Uất Trì Cung nhanh chóng suất quân đến Tề quận, quân tiên phong của Cao Sĩ Đạt mới bị bức phải rút về bờ bắc Hoàng Hà.
Mặc dù Trương Huyễn được phong là Hà Bắc chiêu thảo sứ và Thanh Hà thông thủ, nhưng Hà Bắc đã không có nơi để cho hắn được sống yên ổn rồi, toàn bộ Hà Bắc ngoại trừ U Châu ở bắc bộ và Ngụy quận, Cấp quận ở Nam bộ ra, còn lại toàn bộ mười hai quận đều bị ba thế lực loạn phỉ lớn phân chia.
Trương Huyễn không thể rời khỏi Thanh Châu để đi Ngụy quận sinh sống yên ổn, hắn cần phải dừng chân tại Thanh Châu, một lần nữa đoạt lại quận Thanh Hà, lấy lại quận Thanh Hà làm căn cơ, lại từng bước từng bước phản kích.
Tuy rằng kế hoạch hoàn mỹ, nhưng hắn chỉ có ba vạn quân đội, phải đối mặt với hơn mười vạn loạn phỉ, Trương Huyễn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi tìm cơ hội.
Buổi sáng ngày hôm nay, Trương Huyễn cùng với hơn mười quan viên văn võ ở quận Hà Bắc đi thị sát trên bến tàu Hoàng Hà, bến tàu Hoàng Hà đã được xây dựng xong, quy mô rất lớn, có thể cắm neo Hoành Dương thuyền có sức chứa hai vạn thạch, trong vòng phạm vi mười dặm đã tạo thành một khu vực cảng náo nhiệt, ngoại trừ hơn mười kho hàng, còn có hơn trăm các loại cửa hàng, tửu quán, nhà trọ, thanh lâu cùng với một khu quân doanh có thể chứa mấy nghìn người.
Trước đó Uất Trì Cung dẫn năm nghìn quân đội trú đóng trong quân doanh này, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng quân đội Cao Sĩ Đạt bên bờ kia đánh lén quận Bắc Hải và quận Tề.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, trên bến tàu có vẻ có chút vắng vẻ, thế cục Hà Bắc biến đổi lớn khiến cho rất nhiều thương nhân đều tạm thời ngừng việc qua sông đến đây, trên bến tàu chỉ thả neo hai mươi mấy chiếc quân thuyền trinh sát tuần tra.
Trương Huyễn đi đến bến tàu ngắm nhìn bờ Hoàng Hà xa xôi bên kia, hôm nay thời tiết nắng ráo, mơ hồ có thể nhìn thấy được bờ bên kia.
Trương Huyễn quay đầu lại hỏi Thôi Văn Hàn:
- Thôi tham quân, phụ thân ngươi vẫn còn ở quận Bột Hải chứ?
Thôi Văn Hàn lắc đầu nói:
- Phụ thân cùng một vài đích phòng đã dọn đi kinh thành, Thôi thị của Thanh Hà đã phân tán đi các quận Hà Bắc, quận Bột Hải phỏng chừng chỉ còn có một vài con cháu nhánh nhỏ, nếu sứ quân cần gia tộc thuộc hạ ra sức, thuộc hạ sẽ viết thư cho các tộc nhân.
Trương Huyễn cười cười nói:
- Hiện tại tạm thời không cần, ta chỉ hỏi một chút thôi, vùng Đậu Tử Cương của quận Bột Hải ở bờ bắc Hoàng Hà, vài trăm dặm đều hoang tàn vắng vẻ, ta không có ý định từ quận Bột Hải qua sông, chỉ hoặc là quận Bình Nguyên hoặc là quận Thanh Hà.
Lúc này, Uất Trì Cung tiến lên nói nhỏ vài câu với Trương Huyễn, Trương Huyễn có chút kinh ngạc, liền gật đầu nói:
- Dẫn y tới gặp ta!
Một lát sau, một tên binh lính quân Tùy bước nhanh về phía trước, quỳ một gối trước mặt Trương Huyễn, giơ lên cao một phong thư nói:
- Đây là thư mà đại tướng quân nhà ta tự tay viết, mời tướng quân xem.
Không ngờ Trương Tu Đà viết thư cho mình, quả thực khiến Trương Huyễn cảm thấy bất ngờ, hắn nhận lấy thư nhìn một lần, hóa ra là Trương Tu Đà muốn mượn của mình ba vạn bao lương thực.
Trương Huyễn âm thầm cười khổ một tiếng, từ khi hắn biết Trương Tu Đà đến bây giờ, phát hiện thấy Trương Tu Đà từ trước đến giờ luôn không hề bận tâm đến việc tiết kiệm lương thực, lương thực luôn luôn không đủ, đây chính là chứng minh cho thấy y và quan phủ địa phương có quan hệ không tốt, như thế nào mà quan hệ với quan phủ địa phương không tốt, như thế nào mà lương thực lại không đủ?
Người đến là thân binh của Trương Tu Đà, Trương Huyễn nhận ra y, liền cười hỏi:
- Tình hình bây giờ của đại tướng quân như thế nào?
Thân binh lắc đầu:
- Khởi bẩm tướng quân, tình hình của đại tướng quân quả thật không tốt, hơn nữa mâu thuẫn với Dương Khánh đến mức ngươi chết ta sống, đành xem lần này thánh thượng có thể giúp đỡ đại tướng quân hay không thôi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không thể giải thích được vì sao, đều là quân Tùy, làm sao lại để đến mức người chết ta sống, đây đích thực là trở thành địch nhân rồi, Trương Huyễn nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thân binh thở dài, kể ra chuyện Dương Khánh tư thông với quân Ngõa Cương, nhân chứng vật chứng đều có, cuối cùng nói:
- Vì chuyện này đại soái vô cùng phẫn nộ nhất định phải mang Dương Khánh ra công lý, không chịu nhận cầu hòa của Dương Khánh, quan hệ hai bên tồi tệ vô cùng.
Trương Huyễn trầm tư thật lâu, sau đó nói với thân binh của Trương Tu Đà:
- Ta viết một phong thư, ngươi lập tức quay trở về, đồng thời nói cho đại tướng quân, ta sẽ cho mượn lương thực, chỉ có điều thuyền chở lương thực còn đang tu sửa ở thuyền trường bên kia, ta trước tiên sẽ điều thuyền đến, sau đó lập tức vận chuyển lương thực, chậm nhất nửa tháng lương thực sẽ đến quận Đông, mong đại tướng quân kiên trì chờ đợi.
Thân binh rơi lệ nói:
- Cảm tạ tướng quân cho mượn lương thực!
Trương Huyễn lập tức quay về doanh trướng của mình viết một phong thư, để thân binh mang về cho Trương Tu Đà, Trương Huyễn lại phái người đến cửa sông Cự Dương, điều trăm thuyền chuyên chở lương thực đến bến tàu Hoàng Hà vận chuyển lương thực.
Tuy rằng sắp xếp xong xuôi việc mượn lương thực, nhưng trong lòng Trương Huyễn vẫn cảm thấy nặng nề, trong lịch sử Trương Tu Đà chết ở trong tay quân Ngõa Cương, tuy nhiên Lý Mật đã chết, Trương Tu Đà vẫn có thể dẫm vào vết xe đổ như trong lịch sử sao?
Trong một thời gian rất dài, Trương Huyễn cho rằng Trương Tu Đà sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia nữa, bởi vì Địch Nhượng căn bản không phải là đối thủ của Trương Tu Đà, quân đội Lý Kiến Thành cũng không đủ thực lực, quân Ngõa Cương không bị Trương Tu Đà tiêu diệt đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhưng đến tận bây giờ Trương Huyễn mới phát hiện, uy hiếp đích thực của Trương Tu Đà không phải là quân Ngõa Cương mà là quân Tùy, lấy việc Dương Khánh cầm đầu quan liêu địa phương, bọn họ mới là ngọn nguồn nguy hiểm của Trương Tu Đà, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Trương Tu Đà không tránh thoát được ám toán của Dương Khánh.
Trong lúc nhất thời, Trương Huyễn rất lo lắng, hận không thể lập tức suất quân đi núi Ngõa Cương, nhưng hiện tại áp lực của hắn cũng rất lớn, không có khả năng phân thân đi trợ giúp Trương Tu Đà.
Sau khi Trương Huyễn trầm tư thật lâu, lúc này hắn viết một mệnh lệnh, cộng thêm cả lệnh tiễn cùng giao cho một gã thân binh, dặn y:
- Ngươi lập tức đi đến quận Đông Bình, mang phong thư này giao cho tướng quân La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín thống lĩnh hậu quân bắc thượng, hẳn còn đang trên đường đến quận Bắc Hải, đành trông cậy xem La Sĩ Tín có thể trợ giúp Trương Tu Đà hay không thôi.