Lương thực viện trợ của Trương Huyễn nửa tháng sau mới có thể đến, nhưng quân lương của Trương Tu Đà chỉ duy trì được mười ngày, điều này khiến cho trong lòng Trương Tu Đà vô cùng phiền muộn, mặc dù gặp phải chuyện cạn lương thực đe dọa, y vẫn kiên trì không chịu động vào năm nghìn thạch lương thực thu được, đó là chứng cứ phạm tội của Dương Khánh tư thông với quân Ngõa Cương, y tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Vạn bất đắc dĩ, Trương Tu Đà đành phải không ngừng phái người đi Lương quận và quận Tế Âm thúc giục lương thực, nhất là quận Lương, ở huyện Trần Lưu có bảy tám vạn thạch lương thực, hoàn toàn có thể trợ giúp cho mình, đây cũng là ý chỉ của thiên tử, để Lương quận và quận Tế Âm cung cấp lương thực cho mình.
Liên tiếp vài ngày, Trương Tu Đà đều sống trong lo âu, triều đình bên kia không có tin tức, cũng không biết Dương Khánh có động tĩnh gì với triều đình hay không, ngẫm lại Dương Khánh cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nhất định y đã phái người đi mở đường rồi.
Buổi sáng hôm nay, Trương Tu Đà đang xử lý quân vụ trong quan phòng, một tên binh lính vội vàng chạy vào, bẩm báo:
- Tướng quân, quan phủ Lương quận phái người đến cấp báo!
Trương Tu Đà khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Để y vào!
Một lát sau, một gã văn sĩ vội vàng đi vào đại sảnh, khom mình thi lễ:
- Tại hạ là Thương Tào tham quân của Lương quận Lại Hằng, có việc gấp bẩm báo với tướng quân.
- Lại tham quân có việc gì gấp?
- Ty chức phụng mệnh thái thú vận chuyển ba vạn bao lương thực cho tướng quân.
Trương Tu Đà lập tức mừng rỡ, đây quả thực là kịp thời giúp đỡ, y vội hỏi:
- Lương thực đang ở nơi nào?
Lại Hằng cười khổ một tiếng:
- Vấn đề nằm ở đây, lương thực bị người ta chặn lại.
- Cái gì!
Trương Tu Đà khẩn trương:
- Rốt cuộc vì sao lại như vậy?
- Chúng ta trực tiếp mang lương thực ở kho hàng quận Trần Lưu lên thuyền, dùng kênh Thông Tế đi đến ngoài năm mươi dặm của huyện Tuấn Nghi thì chuyển thành đi xe ngựa, từ quan đạo trực tiếp vận chuyển đến Khuông thành, nhưng tướng quân cũng biết, huyện Tuấn Nghi thuộc quận Huỳnh Dương, đội vận chuyển lương thực vẫn chưa đến huyện Phong Khâu đã bị quân đội trinh sát tuần tra của Tuân vương khống chế, nói Tuân vương có lệnh, chỗ lương thực này phải vận chuyển đến huyện Linh Xương, chúng ta xuất trình ra văn thư của thái thú cũng không có tác dụng.
Trương Tu Đà giận tím mặt, việc này hiển nhiên là Dương Khánh trả thù mình rồi. Cướp đi quân lương của mình, khiến quân đội của mình vì cạn kiệt lương thực mà tan.
Y vội la lên:
- Lương thực đang ở nơi nào?
- Ở đồi Bạch Long phía nam của huyện Phong Khâu, nơi đó thuộc quận Huỳnh Dương, đội vận chuyển lương thực của chúng ta và quân đội của Tuân vương còn đang giằng co tại đó, nhưng đối phương là quan cao, e rằng chúng ta không kháng cự nổi.
Tham quân Khương Minh bên cạnh nhắc nhở:
- Tốt nhất là đại tướng quân nên xem qua bản đồ một chút.
Trương Tu Đà cầm lấy bản đồ nhìn kỹ, huyện Phong Khâu nằm ở ranh giới của Đông quận và quận Huỳnh Dương. Còn đồi Bạch Long thì thuộc quận Huỳnh Dương, cách với Khuông thành khoảng 120 dặm, Trương Tu Đà phát hiện trên địa đồ có một đường nhỏ nối thẳng đến đồi Bạch Long. So với đi đường chính thì ít hơn gần hai mươi dặm.
Lúc này Trương Tu Đà nói với Khương Minh:
- Ta dẫn ba nghìn quân đi đoạt lại lương thực, ngươi thay ta truyền lệnh đến chư quân. Ta không ở Khuông thành, tất cả tướng lĩnh không được hành động thiếu suy nghĩ.
Khương Minh khuyên nhủ:
- Đại tướng quân hà tất gì mà tự mình đi, có thể phái một tên thiên tướng đi!
Trương Tu Đà lắc đầu.
- Chỗ lương thực này đối với chúng ta không phải chuyện nhỏ, liên quan đến sinh tồn của quân đội chúng ta. Dương Khánh cũng biết điều này, y nhất định sẽ phái đại tướng đi chặn lại, trừ ta ra, chỉ sợ không ai có thể chống lại áp bức của Dương Khánh, ta phải tự mình đi.
Khương Minh yên lặng gật đầu, đại tướng quân nói rất có lý, lương thực đang ở địa bàn của Dương Khánh, e rằng cũng chỉ có đại tướng quân mới có thể đoạt lại.
- Đại tướng quân nhất định phải cẩn thận, cố gắng không nên phát sinh xung đột với Tuân vương, dù sao y cũng là hoàng tộc.
- Ta biết rồi!
Trương Tu Đà bước nhanh đi ra ngoài quân nha, lạnh lùng nói:
- Quân đội số một lập tức tập kết!
Một lúc lâu sau, Trương Tu Đà dẫn ba nghìn quân đội rời khỏi Khuông thành, quân đội đi dọc theo một đường nhỏ phía tây nam chạy gấp đến quận Huỳnh Dương.
Huyện Phong Khâu là nơi giao giữa Đông quận, Lương quận và quận Huỳnh Dương, vùng này thuộc vùng bình nguyên phía bắc mà sông Hoàng Hà bồi đắp nên, rừng rậm dày đặc, rải rác vô cùng nhiều đồi núi thấp, bởi vì quân Ngõa Cương sinh sống nhiều năm ở vùng này, vì vậy huyện Phong Khâu trực thuộc phạm vi thế lực của quân Ngõa Cương, rất nhiều binh lĩnh Ngõa Cương đều là người huyện Phong Khâu.
Trương Tu Đà đi đường nhỏ, người ở thưa thớt, rừng cây rậm rạp, đa số là sông nhỏ, tuy nhiên con đường này cũng không phải là hoang vu, đã từng vô cùng náo nhiệt, nửa đường còn có một trạm nghỉ chân nổi tiếng, trạm dịch Trần Kiều, trong lịch sử Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào chính là ở chỗ này.
Trương Tu Đà lòng nóng như lửa đốt, một đường dẫn quân chạy gấp, y biết đoàn xe vận chuyển lương thực khẳng định là không chịu được áp lực của Dương Khánh, hơn nữa lại là ở trong địa bàn của Dương Khánh, nhất định lương thực bị Dương Khánh chặn lại rồi, chỉ có điều hy vọng đoàn xe lương thực đi chậm lại một chút, để mình có thể đuổi kịp sớm.
Xế chiều, Trương Tu Đà suất quân đến trạm dịch Trần Kiều, nơi này còn cách đồi Bạch Long ba mươi dặm, quân đội một hơi đi hơn sáu mươi dặm, quả thực đã mệt mỏi rồi.
Lúc này, một gã thiên tướng chỉ vào trạm nghỉ chân phía xa nói:
- Đại tướng quân, đến trạm dịch uống nước đi! Các huynh đệ đều rất khát rồi.
Tuy rằng trong lòng Trương Tu Đà nóng như lửa đốt, nhưng vẫn khá là thương cảm binh lính, liền gật gật đầu:
- Nghỉ uống chút nước đã!
Ba nghìn binh lính lập tức tinh thần lên cao, chạy nhanh về phía trạm dịch, nhưng khi cách trạm dịch chưa tới trăm bước bỗng nhiên trong trạm dịch vang lên một trận tiếng mõ dồn dập, loạn tiễn đồng loạt bắn ra từ hai bên rừng rậm, binh lính quân Tùy không kịp đề phòng đều trúng tên ngã xuống đất.
Biến hóa đột nhiên tới khiến Trương Tu Đà chấn động, gấp gáp ra lệnh:
- Lập tức lui lại!
Lúc này, tiếng trống vang lên từ bốn phía, chỉ thấy vô số quân đội từ bốn phương tám hướng đánh tới, ước chừng trên vạn người, bao vây toàn bộ bọn họ, binh lính hô to:
- Đại tướng quân, là quân Ngõa Cương, chúng ta trúng mai phục rồi!
Trương Tu Đà tỉnh táo lại, y lập tức hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, đây là bẫy do Dương Khánh bày ra, để quân Ngõa Cương mượn đường đến quận Huỳnh Dương mai phục tập kích quân mình, cái gọi là lương thực chỉ là mồi nhử.
Đây là quân Ngõa Cương, Dương Khánh và quan phủ Lương quận ba phương cấu kết khiến cho mình mắc bẫy, Trương Tu Đà tự biết rằng mình hôm nay lành ít dữ nhiều, nhưng bất kể như thế nào y cũng phải dẫn binh lính giết ra ngoài, y không thể để cho binh lính vô tội bỏ mạng trước địch nhân.
Trương Tu Đà lớn tiếng hô to:
- Các huynh đệ, theo ta thoát khỏi vòng vây!
Y thay đổi hướng chạy đến bến tàu phía bắc, chiến mã chạy nhanh, phi nhanh như điện, lao nhanh như chớp, trên tay y cầm đại đao Nhạn Linh sáng lấp lánh, mấy nghìn binh lính quân Tùy chạy theo sau.
Phía bắc quân đội của y cách địch không đến hai trăm bước, có thể thấy rõ ràng áo giáp của quân Ngõa Cương đen nhánh lóe sáng dưới ánh mặt trời, đem lại cảm giác lạnh lẽo, trường mâu giơ ra chằng chịt như rừng rậm, chiến mã của Trương Tu Đà chạy như sấm rền, cách quân Ngõa Cương càng ngày càng gần.
Đã không đến hai trăm bước, trong lúc hỗn loạn quân Ngõa Cương liền bắt đầu bắn tên, ba nghìn mũi tên bắn ra cùng một lúc, trên không trung tạo thành một lưới tên, binh lính quân Tùy một tay giơ cao tấm chắn lên, một tay giơ trường mâu, không ngừng có quân Tùy bị tên bắn trúng ngã xuống, nhưng tiễn chỉ bắn ra được hai đợt, chiến mã của Trương Tu Đà liền xông đến ngay trước mắt. Cung thủ đến cơ hội xoay người chạy trốn cũng không có.
Y hét lớn một tiếng, vung đao chém, bảy tám đầu người bay lên, máu tươi phụt ra. Trương Tu Đà giết mở ra đường máu, dẫn binh lính đánh sâu vào trong.
Lần phục kích này là do Dương Khánh và Địch Nhượng cùng nhau sắp đặt. Dương Khánh muốn mượn tay Địch Nhượng diệt trừ Trương Tu Đà, Địch Nhượng cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này diệt trừ kình địch Trương Tu Đà này của mình, song phương cùng chung mục đích.
Ở trung nguyên Dương Khánh có mạng lưới quan hệ rộng rãi. Y đồng thời cũng là thủ lĩnh của quan trường trung nguyên, y vẫn ngầm lệnh cho Lương quận và quận Tế Âm không gửi lương thực cho Trương Tu Đà. Cuối cùng tạo thành nguy cơ cho Trương Tu Đà, đồng thời cũng là tiền đề để Dương Khánh bày ra quỷ kế.
Y đến Lương quận lấy công văn của quan phủ đi, đồng thời lại lệnh cho Thương Tào tham quân trấn giữ kho hàng Trần Lưu Lại Hằng giả truyền tin tức. Dụ dỗ Trương Tu Đà mắc mưu, để lừa gạt được Trương Tu Đà. Tất cả đều xảy ra rất chân thật, ngay cả huyện Trần Lưu vận chuyển lương thực tới cũng là sự thật, cuối cùng dẫn Trương Tu Đà vào vòng mai phục của quân Ngõa Cương.
Địch Nhượng ở phía xa nhìn thấy Trương Tu Đà muốn phá vòng vây ở phía bắc, ra lệnh:
- Vây kín cho ta, không được để y phá vây!
Y lại cao giọng nói:
- Người nào lấy được đầu của Trương Tu Đà, thưởng năm nghìn lượng hoàng kim thăng quan lên cấp ba!
Khi có lệnh trọng thưởng, quân Ngõa Cương từ bốn phương tám hướng vây quanh quân Tùy, tinh thần Trương Tu Đà cũng phấn chấn lên, không ngừng khích lệ quân Tùy chiến đấu dũng mãnh, tuy rằng binh lực chỉ bằng hai phần của đối phương, nhưng giết được khiến quân Ngõa Cương phải lui.
Nhưng binh lực quân Ngõa Cương rất lớn, chừng một vạn hai nghìn người, lại là do đích thân Địch Nhượng dẫn đầu, quân Ngõa Cương cũng dần dần ổn định lại trận tuyến, phong tỏa đường lui của quân Tùy, chia làm bốn đội cùng quân Tùy chém giết đẫm máu.
Một trận này đánh từ xế chiều đến đêm khuya, chiến trường dời về phía tây mười lăm dặm, chiến đấu trên quan đạo, lúc này thương vong của quân Ngõa Cương đã hơn bốn nghìn người, mà quân Tùy cũng tử thương gần hai nghìn người, thương vong hơn phân nửa, chính chủ soái Trương Tu Đà cũng bị quân địch loạn tên bắn trúng hai mũi phía sau lưng và đùi, máu tuôn ra như rót, y chỉ băng bó đơn giản một chút, mặc dù đã ba lượt phá vây ra ngoài, nhưng lại bị giết trở vào, nhưng y kiên quyết không chịu một mình phá vây, nhất định phải mang theo binh lính cùng đi.
Lúc này, Địch Nhượng hô lớn:
- Trương Tu Đà, năm vạn đại quân của ta đã xuống núi, giả mạo quân đội của Dương Khánh vào Vi thành huyện và Khuông thành huyện, quân đội của ngươi đã toàn quân tan vỡ, Dương Khánh lại thấy chết mà không cứu, nếu như ngươi không chịu đầu hàng, chết trận trên sa trường, vậy đến cơ hội giải oan cũng không có.
Trương Tu Đà âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ quân đội của mình đã tan vỡ rồi, quân Tùy bốn phía đều hô to:
- Trước tiên đại tướng quân hãy phá vây đi! Bằng không ai cũng đều không thoát được.
Trương Tu Đà lại không chịu vứt bỏ binh lính, muốn chết cùng một chỗ với mọi người, y tuyệt đối không sống tạm bợ một mình, Trương Tu Đà cắn chặt răng, tiếp tục dẫn binh lính phá vây về phía bắc.
Địch Nhượng thấy Trương Tu Đà không chịu đầu hàng, y lập tức giận tím mặt lớn tiếng quát:
- Giết hết bọn họ, một tên cũng không để sót!
Đúng lúc này, phía tây nam bỗng nhiên nổi lên một trận tiếng kêu giết, tiếng trống, chỉ thấy một đội kỵ binh quân Tùy từ hướng tây nam đánh tới, giống hệt một đội trường đao sắc bén, lập tức bổ vào đội ngũ của quân Ngõa Cương, quân Ngõa Cương lại một trận đại loạn.
Ước chừng năm trăm kỵ binh quân Tùy, cầm đầu là một tên đại tướng, tay cầm thiết thương lớn, đúng là mãnh tướng La Sĩ Tín, y hô lớn:
- Sư phụ, phá vây từ đây!
Trương Tu Đà lập tức mừng rỡ, y không kịp nghĩ vì sao La Sĩ Tín lại xuất hiện, lúc này liền dẫn hơn một nghìn binh lính còn dư lại chạy đến chỗ La Sĩ Tín, La Sĩ Tín dẫn kỵ binh giết mở ra đường máu, hộ vệ Trương Tu Đà chạy ra khỏi vòng vây, bỏ chạy theo hướng tây nam.
La Sĩ Tín ở Bái Huyện của quận Bành Thành nhận được tin tức của Trương Huyễn, lòng y nóng như lửa đốt, ngại rằng đại quân hành quân quá chậm, y liền gom đủ năm trăm kỵ binh, một đường chạy đến Đông quận, cũng là cơ duyên xảo hợp, đến đúng lúc cứu Trương Tu Đà đang chỉ mành treo chuông.
Địch Nhượng thấy Trương Tu Đà được La Sĩ Tín cứu đi, y lo lắng đại quân của Trương Huyễn giết tới, liền buông tha không đuổi theo Trương Tu Đà, vội vàng dẫn quân trở về Đông quận.
Quân Tùy một mạch chạy hơn mười dặm, thấy quân Ngõa Cương không đuổi theo mới dừng bước, lúc này, Trương Tu Đà đã sớm không nhịn được, vội hỏi:
- Sĩ Tín, tình huống huyện Vi Thành bên kia thế nào?
La Sĩ Tín ảm đạm, sau một lúc lâu thấp giọng nói:
- Trên đường đi ta gặp mười mấy tên bại quân, bọn họ nói quân Ngõa Cương giả mạo quân Tùy lừa mở cửa thành, huyện Vi Thành và huyện Khuông Thành đã thất thủ, đại quân bất hạnh chiến bại.
Trương Tu Đà cả kinh, can đảm đều mất hết, quát to một tiếng, trước mắt tối sầm, cả người không trụ nổi, từ trên lưng ngựa rơi thẳng xuống đất.