Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 536 - Chương 493: Danh Tướng Ngã Xuống

Chương 493: Danh tướng ngã xuống
Chương 493: Danh tướng ngã xuống

- Sư phụ!

- Đại tướng quân!

… . . .

Mọi người nhao nhao chạy tới, băng bó miệng vết thương cho Trương Tu Đà, thật lâu sau, Trương Tu Đà mới chậm rãi tỉnh lại, thở thật dài một cái nói:

- Đại Tùy sắp vong, vong cũng là vì lũ giòi bọ ấy!

La Sĩ Tín vội vàng khuyên nhủ:

- Sư phụ, thắng bại là chuyện bình thường trong binh, khôi phục sức khỏe sau này người vẫn còn có thể chấn chỉnh lại.

Trương Tu Đà lắc lắc đầu, để mọi người đỡ mình đứng lên, quan sát bốn phía một cái rồi hỏi:

- Nơi này là nơi nào?

- Nơi này là đường Trần Lưu!

- Không thể ở tại đường Trần Lưu được, ta muốn quay trở lại Đông quận thu thập tàn binh!

Mọi người lại thay đổi phương hướng đi về phía đông, tiến vào Đông quận, rất nhanh liền gặp từng nhóm bại quân của Trương Tu Đà, binh lính nhìn thấy chủ soái đều lớn tiếng khóc, Trương Tu Đà kiên trì trấn an mọi người, trong nửa ngày liền thu nhặt lại được bốn, năm nghìn quân.

Lúc này, một đội bại binh chạy đến, ước chừng trên nghìn người, lại chính là cấp dưới Hàn Tân Nguyên của Trương Tu Đà và tham quân Khương Minh, hai người nhìn thấy Trương Tu Đà đều không kìm nổi rơi lệ.

- Khương tham quân, rốt cuộc vì sao lại bại?

Trương Tu Đà căm phẫn hỏi.

Khương Minh khóc không ra tiếng:

- Đại tướng quân đi chừng được một canh giờ, một đội quân của Dương Khánh đưa lương thực đến, nói là một chút tâm ý của Tuân vương, bọn họ tra xét quân lệnh, đúng là lệnh tiễn của Tuân vương…

- Không phải ta đã nói, kiên quyết không chấp nhận sao? Vì sao còn để cho bọn họ vào thành?

Khương Minh vẻ mặt xấu hổ nói:

- Ta vốn không muốn nhận, nhưng vài tướng lĩnh đều nói không thể đắc tội với Tuân vương, trước tiên nhận lấy lương thực, chờ đại tướng quân trở về định đoạt, ta cũng có suy nghĩ như vậy, không thể đối đầu quá mức với Tuân vương, vì vậy cũng không có phản đối, hơn nữa đối phương chỉ có vài trăm người, hẳn là không làm gì được, kết quả… kết quả đội lương thực vào thành, bên trong xe lương thực toàn bộ là quân địch, chừng mấy nghìn người, bên ngoài lại có mấy vạn đại quân Ngõa Cương tiếp ứng.

La Sĩ Tín bên cạnh giận dữ:

- Không ngờ đường đường là thân vương Đại Tùy lại cấu kết cùng với loạn phỉ Ngõa Cương, thiên hạ là giang sơn của ai chứ?

Trương Tu Đà thở dài, lại hỏi:

- Vi thành cũng vì như thế mà mất sao?

Khương Minh gật gật đầu:

- Cũng giống như vậy. Bị người của Tuân vương lừa mở cửa thành, đại tướng quân, chuyện này thật đúng là không biết giải thích với triều đình sao cho tốt, người đến đều là quân Ngõa Cương giả trang. Dương Khánh cũng có thể nói là lệnh tiễn bị giả mạo, không có quan hệ gì với y. Chúng ta đều biết là y gây ra, nhưng y vẫn có thể rửa được sạch sẽ.

Lúc này, Hàn Tân Nguyên hỏi:

- Đại tướng quân. Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Sau khi Trương Tu Đà trầm tư thật lâu, nói với Hàn Tân Nguyên:

- Hàn tướng quân, làm phiền ngươi tiếp tục thu thập bại binh, ta sẽ đi kinh thành ngay bây giờ, ta cũng không tin. Đại Tùy ta sẽ không còn vương pháp nữa sao?

- Sư phụ, ta đi cùng với người?

Trương Tu Đà cười nói:

- Ngươi tới cứu ta đúng lúc. Ta vô cùng cảm kích, nhưng thế cục của Thanh Châu bên kia cũng không tốt, Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt rất có thể tiến đến gần hai đầu Hoàng Hà. Ngươi vẫn nên quay trở về nghênh địch thôi!

La Sĩ Tín lắc đầu:

- Tướng quân để cho ta đến cứu viện sư phụ, bảo ta tạm thời không cần lo việc ở Thanh Châu, đây cũng là quân lệnh của tướng quân, về công về tư ta đều phải theo sư phụ vào kinh!

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Được rồi! Ngươi đi theo ta vào kinh.

Mọi người chia ra hai đường, Hàn Tân Nguyên dẫn tàn quân đi phía nam Đông quận thu thập bại binh, Trương Tu Đà và La Sĩ Tín cùng với Khương tham quân đi vào kinh cáo trạng.

Lần binh bại này khiến Trương Tu Đà cảm thấy khuất nhục sâu sắc, đây là lần thất bại đầu tiên trong đời y, cũng không phải là bị quân Ngõa Cương đường đường chính chính đánh bại, mà bên trong bị quân Tùy bán đứng, thua là ở mưu mô quỷ kế, khiến cho y vô cùng nhục nhã.

Hai ngày sau, đoàn người đến huyện Huỳnh Dương, bọn họ không có vào thành, mà ngủ lại trong một khách điếm, lúc này thương thế của Trương Tu Đà bắt đầu chuyển biến xấu, sắc mặt đều biến thành màu đen, trong lòng La Sĩ Tín nóng như lửa đốt, lệnh mấy tên binh lính đi vào thành mời danh y đến xem bệnh.

- Sư phụ, trước tiên hãy dưỡng thương đã! Dưỡng thương tốt rồi chúng ta hãy vào kinh thành.

Trương Tu Đà suy yếu mà khoát khoát tay:

- Thân là tướng lĩnh trên sa trường, mới trúng tên một chút không đáng nhắc tới, hơn nữa Dương Khánh đã rút quân, ta sợ y độc ác cáo trạng trước.

Hai ngày nay trên đường bọn họ gặp thấy quân chủ lực của Dương Khánh rút về Huỳnh Dương, Dương Khánh hoàn toàn buông tha mặc cho quân Ngõa Cương vây khốn, khiến hơn một năm cố gắng của bọn họ thất bại trong gang tấc, điều này khiến cho trong lòng Trương Tu Đà càng thêm buồn giận.

Không bao lâu, binh lính dẫn về một thầy thuốc trung niên ngoài năm mươi tuổi, nhìn ra được y cũng không muốn đến, mà là bị bọn binh lính cưỡng ép đến.

Đang lúc mọi người nhìn y như hổ rình mồi, thầy thuốc chỉ đành kiên nhẫn chữa thương cho Trương Tu Đà, bôi thuốc băng bó xong, y liếc mắt đưa ý với La Sĩ Tín một cái, La Sĩ Tín đi cùng y ra ngoài gian phòng.

- Tướng quân, ta không ngại nói thật với ngươi, Tuân vương có lệnh, không cho bất cứ kẻ nào chữa thương cho Trương đại soái, nếu không liền đoạt mất bát cơm của chúng ta, nhưng hôm nay ta cũng đã xem bệnh rồi, ta sẽ cố hết sức.

- Cái gì gọi là cố hết sức, tình hình của sư phụ ta như thế nào?

Thầy thuốc lắc đầu:

- Mũi tên trên đùi vấn đề không lớn, là tên Lang Nha bình thường, miệng vết thương không sâu, chỉ là bị tổn thương một chút da thịt, nhưng mũi tên bắn vào lưng kia quá sâu, đoán chừng là xuyên qua cả áo giáp, tâm mạch đã bị tổn thương, hơn nữa miệng vết thương đang chuyển biến xấu, tướng quân hẳn cũng biết.

La Sĩ Tín đương nhiên biết miệng vết thương của sư phụ đã phát ra mùi tanh hôi, vì vậy y mới vội vã tìm thầy thuốc đến chữa trị, y lại vội hỏi:

- Ta chỉ hỏi ngươi, trị được không?

Thầy thuốc rất khó xử, sau một lúc lâu nói:

- Nói thật, ta thật sự không biết, nếu Trương tướng quân nguyện ý nằm tĩnh dưỡng trên giường, tâm bình như gương, không suy nghĩ những việc phiền não kia, có lẽ còn có chút hy vọng, ít nhất ta đã có ba phần nắm chắc chữa khỏi, nhưng nếu…

- Ngươi không cần phải nói nữa, ta đi khuyên nhủ sư phụ.

- Vậy tiểu nhân đi về trước, nếu các người đưa ra quyết định, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, ta cũng đã bất chấp rồi.

Thầy thuốc để lại một chút thuốc trị thương, cũng không chịu lấy tiền liền cáo từ.

La Sĩ Tín quay trở về phòng, đã thấy Trương Tu Đà mặc giáp trụ chỉnh tề, y kinh hãi:

- Sư phụ, chúng ta không thể đi tiếp, nhất định người phải nằm yên dưỡng thương!

Trương Tu Đà lạnh lùng nói:

- Cho dù ta chết, cũng sẽ không chết ở trong địa bàn của Dương Khánh, nơi này chỉ cách Lạc Dương hai trăm dặm, ta có thể kiên trì hai ngày, quay về kinh thành tìm danh y chữa thương.

Thực sự La Sĩ Tín hiểu rất rõ sư phụ, ghét ác như cừu, hơn nữa một khi quyết định chuyện gì, chín đầu trâu cũng không kéo lại được trở về, vạn bất đắc dĩ, La Sĩ Tín chỉ đành mướn một chiếc xe ngựa, để sư phụ ngồi trong xe hồi kinh.

Mặc dù như thế, Trương Tu Đà vẫn không trụ nổi, khi bọn họ đến Hổ Lao quan, chỗ trúng tên của Trương Tu Đà lại chuyển biến xấu, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Chủ tướng của Hổ Lao quan chính là Hoa Đao tướng Ngụy Văn Thông, y mặc dù là thái bảo của Vũ Văn Thuật, sau khi Vũ Văn Thuật chết, y lại nguyện ý trung thành với Vũ Văn Hóa Cập, nhưng Ngụy Văn Thông làm người chính trực, luôn luôn kính nể nhân phẩm và võ nghệ của Trương Tu Đà, y biết được vết thương trúng tên của Trương Tu Đà chuyển biến xấu liền vội vàng sắp xếp tốt cho Trương Tu Đà, lại lệnh cho quân y đến xem bệnh, giằng co suốt ba ngày, thương thế của Trương Tu Đà rốt cục ổn định lại.

Trên tường thành, Ngụy Văn Thông nhìn ánh nắng chiều phía núi xa xa thản nhiên nói với La Sĩ Tín:

- Theo ta biết được, hàng năm Dương Khánh đều đưa vào trong triều đình mấy vạn quan tiền, năm ngày trước, y cũng đi qua chỗ ta để lên kinh thành, ta nói một câu không dễ nghe, đại tướng quân tuyệt đối đánh không thắng lần kiện này.

La Sĩ Tín yên lặng gật gật đầu, y thở dài:

- Ta đương nhiên hiểu được, chỉ là sư phụ của ta tin tưởng thánh thượng, y tin tưởng rằng nhất định thánh thượng sẽ cho y một công đạo, nếu không quay về kinh thành, trong lòng của y sẽ luôn sầu muộn, lại áy náy với các tướng sĩ vô tội bỏ mình, chỉ sợ thương thế của y lại càng không ổn, hơn nữa ta không khuyên nhủ được y, cũng không có ai khuyên được y.

Đúng lúc này, vài tên cưỡi ngựa từ đằng xa vội vàng chạy tới, tức khắc chạy đến dưới thành, không ngờ lại là quan viên triều đình, quan viên cầm đầu nhìn thấy La Sĩ Tín liền cao giọng hỏi:

- Trương Tu Đà có ở trong thành không?

La Sĩ Tín hoảng sợ, vội vàng xuống thành, chắp tay hỏi quan viên:

- Sư phụ ta đang ở trong thành, các ngươi là…

- Chúng ta là Ngự Sử đến tuyên chỉ, phụng ý chỉ của thánh thượng, đặc biệt đến tuyên chỉ cho Trương Tu Đà!

Trong lòng La Sĩ Tín cảm giác thấy một tia không ổn, không ngờ lại gọi thẳng tên của sư phụ mình, y vội hỏi:

- Thánh chỉ nói cái gì?

Quan viên dẫn đầu lắc đầu:

- Chúng ta cũng không biết, thánh chỉ đã phong khẩu, chỉ có thể chính bản thân y biết.

La Sĩ Tín duỗi tay ra:

- Đưa thánh chỉ cho ta, ta mang đi cho sư phụ!

- Lớn mật! Ngươi muốn phạm tội khi quân sao?

La Sĩ Tín lạnh lùng nói:

- Ta không muốn khi quân gì cả, nhưng nhất định ta phải xem trước thánh chỉ viết gì, nếu không thánh chỉ này cũng đừng hòng tuyên được.

Sắc mặt vài tên quan tuyên chỉ đại biến, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, không khỏi cùng nhau lui về phía sau vài bước, tay đè trên chuôi kiếm cả giận nói:

- La Sĩ Tín, ngươi muốn tạo phản sao?

Ngụy Văn Thông liền vội vàng kéo La Sĩ Tín, thấp giọng nói:

- La tướng quân, đừng khiến ta phải khó xử!

Quả thực La Sĩ Tín cảm thấy tâm phiền ý loạn, y cảm giác thấy trong ý chỉ sẽ không có chuyện tốt, quyết không thể để sư phụ biết. Nếu như để sư phụ nghe chỉ, chỉ sợ cũng là nghi ngờ tạo phản, sẽ hủy thanh danh của sư phụ, sẽ khiến sư phụ càng thêm phẫn nộ.

Trong lúc nhất thời, La Sĩ Tín cảm thấy khó xử, đúng lúc này, binh lính phía sau hô lên:

- Đại tướng quân đến rồi!

Chỉ thấy hai tên lính đỡ Trương Tu Đà chậm rãi đến, La Sĩ Tín kinh hãi, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Trương Tu Đà:

- Sư phụ, sao người lại đến đây?

Trương Tu Đà đẩy y ra, tiến lên yếu ớt mà quỳ xuống:

- Thần Trương Tu Đà tiếp chỉ!

Quan tuyên chỉ hừ mạnh một tiếng, lấy thánh chỉ từ phía sau, mở rộng ra, cao giọng đọc:

- Tháng tư năm Đại Nghiệp thứ mười hai, thiên tử viết chiếu, Trương Tu Đà bảo thủ, tham công, liều lĩnh đến nỗi khiến đại quân tan tác, trẫm niệm tình quân công ngày xưa của y, vốn không trách cứ, nhưng y không tự mình suy ngẫm lại, lại hãm hại trung lương, giá họa cho hoàng thất, ý đồ trốn tránh trách nhiệm binh bại, bất trung bất tín, bất nhân bất nghĩa, trẫm tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, đặc biệt xóa bỏ đi quân chức đại tướng quân, lấy lại tước vị, cả đời không thu nhận, khâm thử!

Trương Tu Đà tức giận đến cả người run lên, rốt cuộc y không cầm cự được nữa, vết thương trúng tên sau lưng vỡ ra, tâm mạch bị cắt đứt, dưới thánh chỉ tức chết ngay tại chỗ.

La Sĩ Tín quát to một tiếng, một cước đá bay quan tuyên chỉ ra ngoài, ôm lấy thi thể sư phụ khóc lớn.

Bình Luận (0)
Comment