Ngụy Văn Thông thấy La Sĩ Tín gây ra đại họa, hô lớn:
- Nhanh đi cứu Ngự Sử!
Binh lính một loạt đi lên, chặn vài tên quan tuyên chỉ lại, trong hỗn loạn Ngụy Văn Thông vội thấp giọng la lên với La Sĩ Tín:
- La tướng quân chạy mau, nếu không ta cũng không thể giúp đỡ.
La Sĩ Tín lau hết nước mắt, ôm lấy thi thể sư phụ trở mình lên ngựa, hô lớn:
- Theo ta lao ra ngoài!
Hơn năm trăm tên kỵ binh và hơn mười tên thân binh của Trương Tu Đà đều lên ngựa, đi theo La Sĩ Tín chạy ra ngoài Hổ Lao quan, Ngụy Văn Thông trở tay đâm một kiếm vào bắp đùi mình, y nửa quỳ trên mặt đất, hô lớn:
- Bắt La Sĩ Tín lại, đừng để cho y chạy thoát.
Tiếng trống như sấm, trong tiếng gào thét mấy trăm kỵ binh cuốn bụi lướt nhanh.
Ngụy Văn Thông thở thật dài một cái, đây chính là hiện thực tàn khốc, quân công thắng trăm trận vĩnh viễn cũng không bằng mạng lưới quan hệ trên quan trường, thật đáng tiếc rằng trụ cột Đại Tùy cứ như thế này mà sụp đổ, trong lòng của y cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành sai người đỡ quan tuyên chỉ trở lại doanh trại nghỉ ngơi.
La Sĩ Tín chôn cất Trương Tu Đà ở bên trong một sơn cốc ngoài Hổ Lao quan, lại lấy một thân cây làm dấu, y quỳ gối trước mộ phần khóc lớn một trận, lúc này mới đau thương mang kỵ binh chạy về phía quận Bắc Hải.
Tại Đông quận trên sông Hoàng Hà, một đội hơn trăm thuyền chở lương thực chậm rãi đi về phía tây, đây là ba vạn bao lương thực chở từ quận Bắc Hải đến, chuẩn bị cung cấp cho quân đội của Trương Tu Đà giải quyết cấp bách lương thực.
Lương thảo do ba trăm tên lính đưa, nhưng bọn họ cũng không biết rằng ba ngày trước quân đội của Trương Tu Đà đã binh bại, không chỉ có quân đội của Trương Tu Đà binh bại, quân đội của Dương Khánh cũng thối lui về quận Huỳnh Dương, quân đội của Bùi Nhân Cơ ở phía đông thối lui về quận Tế Âm, quân Ngõa Cương ngóc đầu trở lại, chiếm lĩnh toàn bộ Đông quận.
Đội thuyền đi ngược dòng sông, trăm tên kéo thuyền bên bờ dẫn dắt đội thuyền, tốc độ của đội thuyền vô cùng thong thả, đúng lúc này, hơn mười chiếc thuyền từ một khúc ngoặt sông chạy nhanh đến, trong phút chốc liền chạy đến trước thuyền, cách hai trăm bước ngăn cản đường đi của cả đội thuyền.
Binh lính trên đội thuyền của quân Tùy lập tức khẩn trương lên, đều giương cung lắp tên, đầu mũi tên ngắm thẳng vào mười chiếc thuyền khách không mời mà đến này.
Lúc này, người kéo thuyền trên bờ cũng kinh hãi hô lên. Chỉ thấy mấy nghìn quân đội từ trong rừng cây giết ra, ngăn cản đường đi. Nhóm người kéo thuyền sợ đến mức tất cả đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, một chiếc cờ lớn viết hai chữ “Ngõa Cương” đón gió sông bay phấp phới.
Giáo úy quân lương của quân Tùy thấy tình thế không ổn, vội vàng ra lệnh:
- Lập tức quay đầu!
- Giáo úy. Không còn kịp nữa rồi.
Binh lính đằng sau hô to.
Giáo úy liền quay đầu lại, chỉ thấy từ phía sau mấy trăm thuyền nhỏ chạy ra, chở đầy binh lính quân Ngõa Cương, ngăn cản đường lui của bọn họ, mà phía trước bọn họ lại có hơn mười chiếc thuyền lớn ngăn cản đường đi.
Lúc này, một chiếc thuyền lớn trước mặt lái nhanh tới. Cầm đầu là một tên đại tướng trẻ tuổi đầu đội nón trụ bạc, tay cầm một cây ngân thương sáng loáng, thân hình cao lớn khôi ngô. Bộ dạng tư phong cực kỳ oai hùng.
Trường thương của y chỉ ra, lớn tiếng quát hỏi:
- Là quân Tùy nơi nào?
Trong lòng giáo úy quân Tùy nổi lên một chút hy vọng. Khoát tay ngăn lại binh lính muốn bắn tên, cũng cao giọng nói:
- Chúng ta là quân đội Thanh Châu, phụng mệnh Trương tướng quân vận chuyển lương thực đến đây. Không phải là muốn giao chiến cùng với các ngươi!
Tên đại tướng trẻ tuổi này chính là thống lĩnh thủy quân Ngõa Cương Từ Thế Tích, hai ngày nay quân Ngõa Cương đã khôi phục khống chế toàn bộ Đông quận, bao gồm cả thủy quân cũng bắt đầu một lần nữa ra sông, trong đầm nước sông Hoàng Hà phía bắc núi Ngõa Cương bọn họ có giấu mấy trăm chiếc thuyền, Từ Thế Tích lần đầu tiên dẫn thủy quân tiến vào Hoàng Hà, không ngờ tới vừa đúng lúc gặp được đội tàu lương thực của Trương Huyễn.
Từ Thế Tích kinh ngạc nói:
- Là quân đội của Trương Huyễn sao?
- Đúng vậy!
Xác thực Từ Thế Tích có chút khó xử, trước đó lúc vào kinh tại hội Anh Hùng, Trương Huyễn có âm thầm biểu đạt ý thu nhận y, tuy rằng y không đáp ứng, nhưng cũng không muốn đắc tội với Trương Huyễn, chặt đứt một đường lui của chính mình.
Hơn nữa Trương Huyễn trở về Thanh Châu, y càng không muốn thay quân Ngõa Cương trêu chọc đến cường địch này.
Từ Thế Tích trầm ngâm một lát hỏi:
- Các ngươi là vận chuyển lương thực cho Trương Tu Đà.
- Chuyện này…
Giáo úy quân Tùy nhất thời không biết trả lời như thế nào, Trương Tu Đà và quân Ngõa Cương đang lúc giao chiến, vận chuyển lương thực cho Trương Tu Đà, đối với quân Ngõa Cương mà nói chẳng phải là địch sao?
Từ Thế Tích nhìn ra được giáo úy khó xử, liền thản nhiên nói:
- Quân đội của Trương Tu Đà đã bị chúng ta đánh tan, quân Tùy còn lại cũng đã bỏ chạy, các ngươi cũng nên đi thôi! Ta không làm khó dễ ngươi, tuy nhiên hy vọng lần sau đừng để ta bắt gặp các ngươi lần nữa.
Từ Thế Tích quay đầu ra lệnh:
- Rút lui lại mở một con đường, để cho bọn họ đi.
Giáo úy quân Tùy không ngờ đối phương lại thả cho bọn họ đi, vội vàng chắp tay nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tướng quân!
Từ Thế Tích cười cười:
- Nhờ chuyển đến tướng quân nhà các ngươi, Từ Thế Tích gửi lời hỏi thăm đến hắn.
- Đa tạ!
Giáo úy hô to lên:
- Đội tàu quay đầu!
Hơn trăm chiếc thuyền vận chuyển lương thực chậm rãi quay đầu, chúng không cần đến người kéo thuyền, xuôi dòng chạy về hướng đông.
… . . .
Tháng tư năm Đại Nghiệp thứ mười hai, quân Ngõa Cương lợi dụng bất hòa trong quân Tùy đánh bại đại quân của Trương Tu Đà, Trương Tu Đà bi phẫn bỏ mình, thế cục trung nguyên đại biến.
Dương Quảng lập tức lệnh cho Bùi Nhân Cơ tiếp nhận thông thủ Đông quận, tiếp thu tàn quân của Trương Tu Đà, đồng thời thay thế chức vụ của Trương Tu Đà, cùng Dương Khánh tiêu diệt loạn phỉ Ngõa Cương, Dương Quảng lại lệnh cho Tiêu Hoài Nhượng làm giám quân mười hai quận Hà Nam, giám thị nhất cử nhất động của ba đội quân Trương Huyễn, Bùi Nhân Cơ và Dương Khánh.
Trương Tu Đà vừa chết, quân Ngõa Cương hoàn toàn diệt trừ được nguồn họa lớn của mình, Địch Nhượng đắc chí vừa lòng, y căn bản không để quân đội của Dương Khánh và Bùi Nhân Cơ vào trong lòng, bắt đầu suy xét kế hoạch nghiệp lớn của chính mình, nhưng vào lúc này, bên trong quân Ngõa Cương cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất hòa.
Trong nội đường Tụ Nghĩa núi Ngõa Cương, Địch Hoằng nói khẽ với huynh đệ Địch Nhượng:
- Những điều này trước đó ta cũng không nhắc đến, là sợ ảnh hưởng đến binh lính quân Ngõa Cương, ảnh hưởng đến đoàn kết trên dưới, nhưng hiện tại Trương Tu Đà đã chết rồi, có mấy lời có thể nói rõ ràng ra, ta cảm thấy quân Ngõa Cương của chúng ta tất phải chỉnh đốn thật tốt một phen.
- Đại ca là ý chỉ cái gì?
- Ý ta là chỉ quý tộc Quan Lũng!
Tuy rằng Địch Hoằng không tiện điểm danh bọn họ, nhưng y vẫn từ trong gốc rễ đào ra nền tảng là Lý Kiến Thành.
- Đậu Khánh đã chết rồi, Nguyên Mân cũng bị giết, Vũ Xuyên hội đều giải tán, quý tộc Quan Lũng cũng xong đời, ở Đại Tùy bọn họ còn có ảnh hưởng gì chứ? Chúng ta tôn sùng bọn họ là thượng khách, để cho bọn họ có quân đội, tách rời với quân Ngõa Cương chúng ta, tên họ Lý kia phụng mệnh theo chủ công sao? Không có! Y vẫn tự lập, khoét đi bao nhiêu huynh đệ trung nghĩa, ta nói nhị lang nghe, quân đội Ngõa Cương chúng ta không thể một lần nữa chia cắt được, một núi không thể chứa hai cọp, phải để cho các huynh đệ hiểu, quân Ngõa Cương chỉ có một đại vương.
Địch Nhượng cúi đầu không nói, Địch Hoằng hiểu rất rõ đệ đệ của mình, y biết rằng đệ đệ của mình đã bị thuyết phục, y lại cổ động nói:
- Ta nghe nói có một sự việc, Từ Thế Tích bắt được thuyền lương thực của Trương Huyễn đưa đến trợ giúp Trương Tu Đà, không ngờ lại thả cho thuyền lương thực chạy mất, chuyện này nhị lang biết không?
Địch Nhượng sửng sốt:
- Chuyện này là khi nào?
- Việc này phát sinh hôm qua, ta nghe nói Từ Thế Tích bẩm báo với nhị đại vương rồi, nhị đại vương lại chỉ qua loa nói câu lần sau không được làm việc như thế này nữa, chuyện này liền kết thúc, náo loạn cả nửa ngày không ngờ chủ soái quân Ngõa Cương lại không biết chuyện?
Lập tức Địch Nhượng giận tím mặt, chuyện trọng yếu như vậy không ngờ lại không bẩm báo lên mình, liền như vậy mà bỏ qua sao?
- Gọi Từ Thế Tích đến gặp ta!
Địch Hoằng biết đã châm ngòi thành công, y cũng không cần ở lại chỗ này nữa, liền đứng dậy cáo từ, cơn giận của Địch Nhượng vẫn chưa tiêu, huynh trưởng nói một hồi quả thật khiến y kích động rồi.
Đúng vậy! Quý tộc Quan Lũng đã xuống dốc, vì sao mình còn phải tôn sùng quý tộc Quan Lũng như thượng khách? Hơn nữa cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp lại càng chạm đến tự ái của y, trước mắt thế lực nhị đương gia càng ngày càng lớn, có thể đứng ngang hàng cùng mình.
Quan trọng hơn là, rất nhiều chuyện mà mình không biết, đều không phải là do nhị đương gia cố ý giấu giếm mình, mà là sự tình đến chỗ của y, y đương nhiên lại cho rằng đã kết thúc, cho rằng không cần thiết phải bẩm báo lên mình, điều này khiến cho Địch Nhượng thật sự không thể nhịn thêm nữa, hôm nay chuyện của Từ Thế Tích trực tiếp khiêu khích đến chỗ mẫn cảm nhất của y rồi.
Không bao lâu, Từ Thế Tích vội vàng đi tới, khom mình thi lễ nói:
- Tiểu đệ bái kiến đại ca!
Địch Nhượng ngồi ở bên cạnh bàn uống một ngụm trà, ôn hòa nói:
- Tam lang, ta muốn hỏi ngươi một việc.
Mặc dù lửa giận trong lòng Địch Nhượng đã dâng cao vạn trượng, nhưng dù sao Từ Thế Tích cũng là nguyên lão quân Ngõa Cương, mạng lưới quan hệ của y ở trong quân rất sâu, y cũng không nên đập bàn mắng chửi, chỉ đành phải khắc chế lửa giận ngập đầu của chính mình.
Từ Thế Tích vội vàng cười nói:
- Đại ca có chuyện gì cứ việc hỏi.
- Nghe nói ngươi gặp được thuyền lương thực của Trương Huyễn, có chuyện này không?
Trong lòng Từ Thế Tích nhảy lên một cái, quả nhiên chuyện này có biến rồi, nhị đương gia không so đo mình thả người, nhưng chỉ sợ đại đương gia này rất khó nói chuyện.
- Quả thật là có chuyện này!
Từ Thế Tích kiên trì nói.
- Bốp!
Địch Nhượng vỗ mạnh một cái vào bàn, rốt cục không kìm nổi đứng lên rống giận:
- Vậy vì sao ngươi không bẩm báo, chuyện quan trọng như vậy, ta không xứng được biết sao? Trong mắt ngươi còn có đại vương ta không?