Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 538 - Chương 495: Ngõa Cương Nội Chiến (Hạ)

Chương 495: Ngõa Cương nội chiến (hạ)
Chương 495: Ngõa Cương nội chiến (hạ)

Từ Thế Tích sợ đến mức quỳ luôn xuống, cuống quít nói:

- Xin đại vương bớt giận, xin hãy nghe ty chức giải thích!

- Ngươi nói xem, xem ngươi giải thích như thế nào với ta? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ!

Ánh mắt Địch Nhượng như phóng hỏa nhìn chằm chằm vào Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích chậm rãi nói:

- Năm trước khi chúng ta quyết kế hoạch bành trướng ra trung nguyên, tại đây đại vương từng tuyên bố cho tất cả mọi người, việc ở bờ nam Hoàng Hà là do đại vương phụ trách, việc ở bờ bắc Hoàng Hà là do nhị đại vương phụ trách, đương nhiên nhị ca còn hỏi, chuyện trong sông Hoàng Hà là do ai chịu trách nhiệm? Đại vương nói, chỉ cần rời khỏi bờ nam hoàng hà thì tất cả mọi chuyện đều giao cho nhị đại vương, cái này mặc dù là kế hoạch năm trước, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa hủy bỏ, vì vậy…

- Vì vậy ngươi liền cảm thấy rằng, sự việc này không cần báo cáo lên ta, tất cả đều do nhị đại vương định đoạt, phải không?

Từ Thế Tích thở dài:

- Đại vương, sự tình xảy ra trong sông Hoàng Hà, hơn nữa năm trước đại vương cũng đã nói, không nên trêu chọc Trương Huyễn, tạo nên cường địch, ty chức hoàn toàn là làm việc theo mệnh lệnh của đại vương!

- Tốt lắm! Rất tốt!

Địch Nhượng vô cùng tức giận, ngược lại cười lớn:

- Tam lang, hiện tại ta phát hiện ngươi rất biết cách nói chuyện, nói ra đạo lý rõ ràng, lại khiến cho ta không có gì để tranh luận, đúng vậy, chân thật đáng tin, lời này ta đã từng nói, hiện tại cũng chưa hủy bỏ nó, nhưng ngươi lấy lương tâm mà ngẫm lại, chuyện này có nên báo cáo cho ta hay không?

Từ Thế Tích trầm mặc chốc lát nói:

- Ta cho rằng không cần báo cáo với đại vương!

- Vì sao?

Địch Nhượng vừa bình ổn được một chút lửa giận lại lập tức bốc lên.

- Đại vương, không có quy củ thì sẽ không vẹn toàn, từ trước chúng ta thất bại nhiều lần, chính là chúng ta không có quy củ, tác phong tất cả đều thô kệch qua loa, muốn làm gì thì làm cái đó, thậm chí là muốn đoạt quyền lực, lại không chịu gánh vác trách nhiệm, nhị đại vương nói đúng, chúng ta hẳn là nên thành lập triều đình, người nào chịu trách nhiệm sự việc gì, ai nắm giữ quyền lực gì, phạm sai lầm thì nên trách phạt gì. Tất cả đều nên viết rõ ràng rành mạch. Phân phối xong chức quan, không thể để bên dưới chia năm bè bảy mảng, nếu không chúng ta vẫn sẽ thất bại.

Hồi lâu Địch Nhượng không nói nên lời, y bị chấn động lớn. Không phải là lời nói này của Từ Thế Tích đả động y, mà là y bắt đầu ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Có người muốn dùng pháp luật quy củ để cướp đi triệt để quyền lực của mình, một khi định ra pháp luật, quân Ngõa Cương cũng không phải là quân đội của Địch Nhượng y rồi. Thành quân đội của triều đình Ngõa Cương, như vậy ai nắm giữ triều đình Ngõa Cương, ai nắm giữ quân đội.

Địch Nhượng ý thức được nguy cơ sau khi đánh bại Trương Tu Đà đã đến, có người muốn lợi dụng binh bại ở trung nguyên để tính toán, biến tướng muốn cướp đoạt quyền lực của Địch Nhượng y. Việc của Từ Thế Tích chính là một dấu hiệu rõ ràng.

Nói đến đây, việc Từ Thế Tích tự ý thả đội tàu của Trương Huyễn đã trở thành việc nhỏ bé không đáng kể rồi. Địch Nhượng cũng không còn tâm tư nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt này, y cần bình tĩnh lại tinh thần suy nghĩ lại thật tốt, y khoát tay áo:

- Ngươi lui ra đi!

Từ Thế Tích thi lễ lui xuống, Địch Nhượng đứng một mình trong đại sảnh khoanh tay đi qua đi lại, trầm tư, cân nhắc.

Địch Hoằng quay lại viện của mình, vừa vào cửa liền gặp Vương Nho Tín, Vương Nho Tín vốn là quân sư của Địch Nhượng, nhưng bởi vì binh bại ở trung nguyên mà trước mặt mọi người bị Lý Kiến Thành giận dữ mắng mỏ, vì thế bị Địch Nhượng lạnh nhạt.

Nhưng Vương Nho Tín còn có một thân phận khác, y là tai mắt của Bột Hải hội sắp xếp vào quân Ngõa Cương, vài ngày trước y nhận được mệnh lệnh của Cao Tuệ, yêu cầu y khống chế quân Ngõa Cương một lần nữa.

Vì để khống chế quân Ngõa Cương, y đương nhiên sẽ sử dụng người đắc lực như Địch Hoằng này, hai người liền quyết định lợi dụng quyền lực càng ngày càng khó điều hòa của hai vị đương gia làm tiền đề, do Vương Nho Tín bày mưu tính kế sau lưng, Địch Hoằng ra mặt, châm ngòi quan hệ của hai vị chủ tướng này.

Việc của Từ Thế Tích chính là do Vương Nho Tín để Địch Hoằng nói cho Địch Nhượng, y biết rằng chuyện này nhất định sẽ làm Địch Nhượng tức giận.

- Thế nào, đại vương muốn giết người kia sao?

Vương Nho Tín cười hỏi.

- Đại vương rất tức giận, nhưng dường như y còn chưa có ý nghĩ muốn giết người, ta cảm thấy dường như lửa còn chưa đủ lớn.

Vương Nho Tín gật gật đầu, y biết được vấn đề là ở đâu? Xúi giục vẫn chưa đủ, chắc hẳn Địch Nhượng vẫn chưa hạ quyết tâm sống mái với Lý Mật, chỉ dựa vào Địch Hoằng giật dây thì còn xa mới đủ, bọn họ nhất định phải tìm được người có năng lực đi xúi giục Địch Nhượng.

- Ta biết rồi, xem ra không chỉ riêng tướng quân phải ra mặt, còn cần một người khác ra mặt.

- Ai?

Địch Hoằng hỏi.

Vương Nho Tín khẽ mỉm cười:

- Đơn Hùng Tín!

….

Lần đánh bại Trương Tu Đà này quân chủ lực chính là do Đơn Hùng Tín đẫn đầu, Địch Nhượng đích thân dẫn một vạn quân phục kích Trương Tu Đà, mà Đơn Hùng Tín thì dẫn năm vạn đại quân tập kích bất ngờ Vi thành và Khuông thành, một trận đánh tan hai vạn chủ lực của Trương Tu Đà, dựa vào một trận chiến này khiến uy vọng của Đơn Hùng Tín tăng nhanh mãnh liệt, đã trở thành quân thần tiêu biểu trong quân Ngõa Cương, có thể nói như mặt trời ban trưa.

Vì vậy Vương Nho Tín muốn lợi dụng người có danh vọng Đơn Hùng Tín đến thuyết phục Địch Nhượng, phải nói rằng Vương Nho Tín nhìn người rất chuẩn, y biết rằng tâm bệnh của Đơn Hùng Tín là có dã tâm rất lớn, chính là từ đứng thứ hai của quân Ngõa Cương bị đẩy xuống thứ ba, nếu diệt trừ Lý Mật, Đơn Hùng Tín sẽ quay lại được địa vị cao, y cớ sao lại không làm chứ.

Trong phòng, Đơn Hùng Tín sai binh lính mang lên hai chén trà, cười nói:

- Quân sư tìm ta có chuyện gì không?

Quan hệ của Vương Nho Tín và Đơn Hùng Tín không tệ, năm đó chính là Đơn Hùng Tín đề cử Vương Nho Tín với Địch Nhượng, Vương Nho Tín uống một ngụm trà nói:

- Hùng Tín không biết rằng hiện tại quân Ngõa Cương có chút loạn sao?

- Quân sư là ý chỉ cái gì?

Đơn Hùng Tín không hiểu hỏi.

- Rất nhiều tướng sĩ đều rất mù mịt, không biết nên nghe theo mệnh lệnh của ai, là nghe theo mệnh lệnh của đại đương gia, hay là nghe theo mệnh lệnh của Lý nhị đương gia, một thần không thể có hai chủ, tướng không thể có hai soái, ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy quân Ngõa Cương sớm hay muộn cũng sẽ bị chia rẽ.

Đơn Hùng Tín cúi đầu không nói, y biết rằng lời nói của Vương Nho Tín cũng không sai, hiện tại tướng sĩ ủng hộ đại đương gia và ủng hộ Lý nhị đương gia đã phân biệt rõ ràng, thậm chí ngày hôm qua còn vì phân phối vật tư chiến lợi phẩm mà phát sinh xung đột, đúng lúc bị mình ngăn cản mới dừng lại, loại tình huống này quả thực không nên kéo dài thêm.

Vương Nho Tín đoán ý qua lời nói và sắc mặt, y nhìn ra được đối với lời nói của mình Đơn Hùng Tín không cảm thấy ác cảm, vậy chính là đối với chuyện này Đơn Hùng Tín cũng có cùng suy nghĩ.

Y lại tiếp tục nói:

- Kỳ thật điều ta lo lắng cũng không phải là chia rẽ, mà là sợ có một ngày bùng nổ nội chiến, gà nhà đá nhau, thủ túc tương tàn, đáng thương cho cơ nghiệp mà chúng ta khó khăn lắm mới đánh hạ được, lại bị người của quý tộc Quan Lũng phái tới phá hư, ta tuyệt đối không cam lòng.

Đơn Hùng Tín thở dài:

- Như vậy đi! Ta đi nói chuyện với đại vương một chút, nhìn xem có thể tìm một phương pháp hòa hoãn xử lý chuyện này hay không.

Vương Nho Tín mừng thầm, y không cần Đơn Hùng Tín thuyết phục Địch Nhượng, Đơn Hùng Tín tỏ thái độ của mình chính là một áp lực cực lớn đối với Địch Nhượng, trong lúc vô tình Đơn Hùng Tín liền rơi vào bẫy của Vương Nho Tín.

Đơn Hùng Tín lập tức đã đi tìm Địch Nhượng, Địch Nhượng là một người thường không quả quyết, băn khoăn rất nhiều, y suy tính một ngày cũng không suy ra được kết quả gì, nhưng Đơn Hùng Tín thì không, so với Địch Nhượng y quyết đoán hơn nhiều.

Y tìm được Địch Nhượng liền đi thẳng vào vấn đề, chỉ ra hai nguy hại hiện nay.

- Đại tướng quân, ý tứ của ta rất rõ ràng, hoặc là nghe theo đề nghị của Lý nhị đương gia, tất cả mọi người ngồi xuống phân chia chức quyền rõ ràng, sự tình gì là ai quản, như vậy về sau quân lệnh cũng rõ ràng, huynh đệ bên dưới sẽ không còn mờ mịt không biết đường nào, nếu đại tướng quân không muốn phân quyền, như vậy liền quyết đoán giải trừ binh quyền của Lý nhị đương gia đi, mang quyền lớn đều thu vào tay mình, ta cũng tuyệt đối ủng hộ, ta cảm thấy chiến thắng Trương Tu Đà là một cơ hội, chúng ta nên cải biến.

Địch Nhượng thở dài:

- Không dối gạt hiền đệ, kỳ thật ta đã suy tính chuyện này một ngày, ta không muốn thành lập cái gì mà triều đình Ngõa Cương, nhưng ta cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với quý tộc Quan Lũng, ta muốn lưu lại cho mình một đường lui.

Đơn Hùng Tín trầm ngâm một chút nói:

- Nếu là như vậy, đại tướng quân có thể lựa chọn con đường thứ ba.

Địch Nhượng hiểu được con đường thứ ba Đơn Hùng Tín nói là gì, y do dự nửa ngày liền nói:

- Hiền đệ cảm thấy có thể làm được sao?

Đơn Hùng Tín chậm rãi gật đầu:

- Ta cảm thấy có thể làm được!

Địch Nhượng lại bị dồn đến góc, y biết rằng dù thế nào mình cũng phải đưa ra lựa chọn, giờ khắc này rốt cục y hạ quyết tâm.

… .

Sau bữa cơm chiều, Địch Nhượng mang theo hơn mười tên tùy tùng đi đến chỗ ở của Lý Kiến Thành, nghe nói đại vương đến, Lý Kiến Thành tự mình ra cửa chính đón tiếp:

- Như thế nào mà huynh trưởng lại không phái người đến nói trước một tiếng, thiếu chút nữa là ta sẽ đi ra ngoài, lại khiến huynh trưởng chuyến này đi mất không.

- Nếu hiền đệ vắng mặt, ta trở về là được, không quan trọng gì.

- Mời huynh trưởng vào!

Lý Kiến Thành đưa Địch Nhượng vào trong nội đường, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý Kiến Thành lại sai người lên kính trà, Địch Nhượng khoát tay cười nói:

- Không cần, hôm nay đã uống quá nhiều trà, có chuyện cần nói với hiền đệ.

- Mời huynh trưởng nói, tiểu đệ chăm chú lắng nghe!

Địch Nhượng thản nhiên nói:

- Ta nghĩ hẳn là Từ tam lang cũng đã báo cho hiền đệ rồi đi.

Lý Kiến Thành hiểu Địch Nhượng muốn nói gì, áy náy nói:

- Chuyện này là ta sơ sót, không kịp thời nói cho huynh trưởng, thật sự không thể trách tam lang.

- Đương nhiên ta sẽ không trách y, bất quá gần đây ta suy nghĩ một sự việc, chính là sau này hiền đệ sẽ như thế nào bây giờ?

Lý Kiến Thành không nói một lời, y biết Địch Nhượng đã nói vào mấu chốt rồi.

Địch Nhượng thở dài, đứng dậy dạo bước một hồi, đi đến hiên phòng nhìn dãy núi nói:

- Năm đó hiền đệ đi vào quân Ngõa Cương, khiến cho cục diện cao thấp của quân Ngõa Cương chúng ta đổi mới hoàn toàn, nhưng bởi vì hiền đệ vừa tới, rất nhiều chuyện ta không buông tay để hiền đệ làm, lần này công phá Trương Tu Đà, rút cục ta có thể tĩnh tâm suy xét cho tương lai của Ngõa Cương, ta cảm thấy tài năng và sự quyết đoán của bản thân đều kém xa không bằng hiền đệ, vì sự phát triển của Ngõa Cương, ta tính đem chức vị trại chủ của quân Ngõa Cương tặng lại cho hiền đệ, hiền đệ nghĩ như thế nào?

Lý Kiến Thành đã sớm không còn là Lý Kiến Thành của năm đó, vài năm tôi luyện khiến y trở nên trầm ổn mà cơ trí, càng có tâm cơ, cũng có quyết đoán, y lập tức nghe hiểu được Địch Nhượng đang lấy lui để tiến, Địch Nhượng chỉ đưa ra hai lựa chọn, giữa hai người bọn họ chỉ có thể giữ lại chức vị của một người, người còn lại nhất định phải rời khỏi, hoặc là Địch Nhượng, hoặc là mình, trên thực tế Địch Nhượng chính là muốn mình rời khỏi Ngõa Cương.

Lý Kiến Thành đã sớm bắt đầu nảy sinh ý định muốn lui, phương án của Địch Nhượng cũng phù hợp với ích lợi của y, y có thể giữ lại quân đội của mình, mà không phải sống mái cùng với Địch Nhượng.

Lý Kiến Thành chậm rãi nói:

- Ta vẫn kiên trì kế hoạch như lúc ban đầu, ta phụ trách đi tấn công nhà kho Lê Dương, sau khi đánh hạ nhà kho Lê Dương, ta sẽ phân chia cho đại ca một nửa lương thực, sau đó ta lại về quận Hà Nội xây dựng Ngõa Cương, nếu không phải vì trung nguyên bất lợi, lúc này hẳn là ta đang ngồi dưới đèn ở quận Hà Nội viết thư cho đại ca.

Địch Nhượng nheo nheo mắt lại, y vươn một bàn tay:

- Hy vọng một chưởng này đánh xuống, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ!

Lý Kiến Thành cũng giơ tay lên:

- Địch đại ca vĩnh viễn là đại ca của ta!

Song trưởng hai người đánh thật mạnh vào nhau.

Hai ngày sau, Lý Kiến Thành suất lĩnh hai vạn đại quân rời khỏi núi Ngõa Cương, qua sông Hoàng Hà bắc thượng, Địch Nhượng đứng trên đỉnh núi nhìn Lý Kiến Thành đi xa, đây chính là con đường thứ ba của y, không đắc tội với quý tộc Quan Lũng, đưa Lý Kiến Thành rời đi.

Lý Kiến Thành đi lần này, là dấu hiệu quân Ngõa Cương chính thức chia rẽ, Từ Thế Tích, Ngụy Trưng, Vương Quân Khả, Vương Bá Đương, Tạ Ánh Đăng, Vưu Tuấn Đạt và một số văn võ tinh nhuệ đều đi theo Lý Kiến Thành bắc thượng.

Bình Luận (0)
Comment