Mặc dù Lư huyện là quận trị, nhưng vì nó tựa vào Hoàng Hà, cho nên nhân khẩu cũng không nhiều, nhân khẩu của huyện thành chỉ có sáu bảy vạn, nhân khẩu thực tế của quận Tế Bắc cũng chỉ bằng hai huyện lớn là huyện Tế Bắc và huyện Trường Thanh của quận Tề, nhân khẩu của hai huyện này đã vượt qua con số hai mươi vạn.
Mặc dù đã là canh hai, nhưng trong huyện thành của huyện Lư lại náo loạn cả lên, nơi nơi khóc cha gọi mẹ, gà bay chó sủa, bốn cổng thành của huyện thành đã mở rộng, nhưng đám người chạy trối chết lại tập trung ỏ trước cửa thành nam và thành đông, nơi này chật ních mấy vạn dân chúng đang chạy ra khỏi thành, đại đa số dân chúng chỉ có chút lương thực và tài sản đáng giá, lưng cõng cha mẹ, ôm con nhỏ chạy trối chết ra ngoài thành.
Hơn mười chiếc xe ngựa chất đầy đồ đạc đã phá hỏng cửa thành, dòng người ra khỏi thành cực kỳ chậm chạp, tiếng chửi bậy, tiếng rống giận dữ liên tiếp, mười mấy tên binh lính tiến lên kéo dây cương những con súc vật liều mạng ra khỏi thành, trong thành động được khơi thông một chút, ước chừng giằng co nửa canh giờ, hơn mười cỗ xe ngựa rốt cuộc mới ra khỏi thành, dòng người lập tức chạy ra ngoài thành giống như thủy triều.
Trịnh Lâm suất lĩnh hai ngàn binh lính chạy gấp đến cách bờ Hoàng Hà ngoài hai mươi dặm, bờ Hoàng Hà tụ tập mấy ngàn quân phản loạn, bởi vì Đậu Kiến Đức chỉ thu thập đủ trăm thuyền nhỏ, một lần chỉ có thể chuyển được hai ngàn binh lính qua Hoàng Hà, ít nhất cần một ngày một đêm mới có thể đưa toàn bộ hai vạn quân đội qua sông.
Lúc này, thám tử trinh sát tuần tra ngoài thành đã phát hiện ra quận binh tới ngăn cản, bọn họ lập tức thổi tù và, tiếng “Tu... tu..” trầm thấp quanh quẩn trên cánh đồng bát ngát.
Đậu Kiến Đức cũng đã qua sông, y lớn tiếng ra lệnh:
- Bày trận, chuẩn bị nghênh chiến!
Bốn ngàn binh lính qua sông trước nhanh chóng tập kết, sắp hàng thành quân trận bên bờ Hoàng Hà, bốn ngàn trường mâu hướng lên giữa không trung, giống hệt một cánh rừng mâu.
Hai ngàn quận binh phủ phục khắp nơi bên ngoài cách bãi đất chừng một dặm, trong lòng run sợ nhìn đội ngũ quân phản loạn bên bờ Hoàng Hà, bởi vì vũ khí của quận binh hỗn độn, có trường mâu, có hoành đao, có cung nỏ, Trịnh Lâm liền biên chế bọn họ thành cung nỏ quân, trường mâu quân và đao thuẫn quân.
Nhưng các quận binh này đều là những tên lưu manh vô lại, chơi bời lêu lổng đến từ các huyện, chuyên dung mánh lưới để trộm cướp. Uống rượu ăn thịt ai cũng tranh trước, để bọn họ diễu võ dương oai trước mặt dân chúng bình thường thì được, nhưng bảo bọn họ ra trận đánh giặc, vậy thì gần như không thể. Cho dù không nhát như chuột cũng là tiếc mạng như vàng. Làm sao có thể vì chút tiền bạc và lương thực mà vứt bỏ mạng sống của bản thân được?
Ngay khi Trịnh Lâm vừa mới quay đầu, mười mấy tên trường mâu binh đã kéo trường mâu nhanh chân trốn mất, ngay sau đó đao thuẫn binh cũng từng lớp từng lớp chạy trốn, gấp đến độ Trịnh Lâm phải hô to:
- Trở về! Trở về cho ta!
Lúc này, xa xa vài tên thám báo của quân giặc đã phát hiện ra tình hình này, lập tức chạy tới bẩm báo với Đậu Kiến Đức:
- Đậu công, binh lính quân địdh chạy trốn rồi!
Đậu Kiến Đức ha hả cười to, chiến đao vung lên ra lệnh:
- Doanh số một đột kích!
Lập tức tiếng kêu như sấm, một chi ngàn binh lính dâng lên, đánh về phía bãi đất, cách bãi đất chưa tới hai trăm bước, hơn một ngàn tên quận binh còn lại sợ tới mức đều đứng dậy chạy trốn. Trịnh Lâm thấy bọn lính sợ tặc như sợ hổ, không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu ngựa lại chạy về hướng đông.
…
Từ Lư huyện châm lửa có thể kịp thời nhìn thấy ở quận Tề, bắt đầu châm từ trạm khói lửa đầu tiên, sau một canh giờ ngắn ngủi, ở huyện Chúc A quận Tề khỏi lửa cũng được đốt lên.
Bởi vì quân phản loạn nam công với quy mô lớn, binh lực của Trương Huyễn cũng không chỉ chú trọng cho quận Bắc Hải, quận Tề cũng thành trọng điểm phòng ngự, Trương Huyễn đã hợp nhất quận Tề và quận binh quận Bắc Hải chiêu mộ, khiến binh lực của hắn đạt tới ba mươi tám ngàn người, trong đó kỵ binh bốn ngàn người, thủy quân năm ngàn người, chiến thuyền mấy trăm chiếc, hắn hoàn toàn khống chế được mặt nước Hoàng Hà của quận Bắc Hải.
Trương Huyễn liền bố trí năm nghìn binh lính ở bờ nam Hoàng Hà quận Bắc Hải, còn lại gần ba vạn đại quân thì đóng quân ở quận Tề, Trương Huyễn vốn trước mắt ở ngay tại huyện Chúc A, nơi này là nơi yếu hại trong phòng ngự quận Tề, bất kể là Lưu Bá Đạo, Trương Kim Xưng, Vương Thế Sung hay quân đội của Đậu Kiến Đức xuôi nam, đầu tiên đều phải đi qua huyện Chúc A.
Trương Huyễn suất lĩnh hai vạn đại quân trú đóng ở nơi này, trên đầu thành, Trương Huyễn dừng tầm mắt ở khói lửa ngoài mấy dặm, khói đặc xen lẫn ngọn lửa trong đêm tối cháy lên hừng hực.
Lý Tĩnh cũng đã đến bên tường thành, nhìn chăm chú khói lửa nơi xa:
- Đại soái, đây là cảnh báo quận Tế Bắc truyền đến.
- Ta biết!
Trương Huyễn cực kỳ tỉnh táo:
- Đậu Kiến Đức đã qua Hoàng Hà ở quận Tế Bắc rồi.
Khóe miệng Trương Huyễn hiện lên một tia cười lạnh:
- Y đã đánh mất ưu thế của mình rồi.
Lý Tĩnh trầm ngâm một lát nói:
- Tướng quân không nên một mình đối mặt với sự uy hiếp của hai trăm ngàn đại quân, hẳn là nên tìm kiếm viện trợ.
Trương Huyễn khẽ lắc đầu:
- Ta không tin quân lực của Quách Huyến.
- Nhưng tướng quân có thể thử, chỉ cần y xuất binh phía sau lưng quân phản loạn, áp lực của chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều, thậm chí còn có thể lên Hà Bắc.
Lúc này, bên cạnh Phòng Huyền Linh cũng đi lên trước nói:
- Lý tham quân nói rất có lý, sứ quân hẳn là nên thử một lần.
Trương Huyễn thở dài:
- Ta chỉ sợ Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt xuôi nam quy mô lớn, chính là để dẫn dụ Quách Huyến, Bột Hải sẽ bày ra sau lưng!
Sau một lúc lâu, Phòng Huyền Linh hạ giọng nói:
- Đây kỳ thật không phải là điều sứ quân chờ mong đó sao?
Trương Huyễn bỗng quay đầu lại nhìn thẳng Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh không sợ hãi chút nào chăm chú nhìn hắn:
- Người làm nên chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết!
Trương Huyễn hồi lâu không nói gì, hắn chậm rãi quay đầu lại, dừng ở khói lửa nơi xa như trước, đồng tử đã từ từ biến thành một đường kẻ:
- Mời Lư tham quân tới gặp ta!
Hắn rốt cuộc lạnh lùng ra lệnh cho thân binh.
…
Trong một vùng Thủy Đãng vô cùng bí mật ở bờ bắc Hoàng Hà thả neo mấy trăm chiếc thuyền nhỏ, đây là những con thuyền Cao Sĩ Đạt đã thu thập được trong mấy tháng, những chiếc thuyền này để tập kết và vận chuyển tám vạn đại quân của gã xuôi nam tới quận Bắc Hải, nuốt chửng lương thực và của cải mà quận Bắc Hải đã tích lũy mấy năm nay.
Chỉ tiếc gã vẫn chậm mất một bước, đại quân Trương Huyễn kịp thời xuôi theo sông Hoài chạy về quận Bắc Hải, khiến kế hoạch xuôi nam của gã sụp đổ một cách nghiêm trọng.
Mặc dù như thế, Cao Sĩ Đạt vẫn không cam lòng như trước, gã đem mấy trăm thuyền nhỏ giấu đi, chờ đợi cơ hội xuôi nam.
Màn đêm vừa mới buông xuống, một đội thuyền quân Tùy tạo thành từ hai mươi chiến thuyền một ngàn thạch hiện đang ở bên ngoài Thủy Đãng, đây là một trong bốn đội chiến thuyền quân Tùy ở Hoàng Hà, do Thiên tướng thủy quân Tề Lượng thống soái, thủy sư quân Tùy thành lập ở Giang Hoài, sau khi chuyển tới Hoàng Hà đã trở thành thủy sư hùng mạnh nhất phía bắc sông Hoài, có được trăm chiến thuyền đủ loại, thậm chí còn có bốn chiếc thuyền Hoành Dương vượt biển hai vạn thạch.
Bọn họ có được ưu thế tuyệt đối trong Hoàng Hà, hoàn toàn khống chế mặt nước Hoàng Hà của quận Tề và quận Bắc Hải. Mấy ngày nay, một chi chiến thuyền quân Tùy đang tìm kiếm thuyền con của Cao Sĩ Đạt, mãi cho tới hôm nay, một con thuyền là trạm canh gác thủy quân mới phát hiện ra Thủy Đãng ẩn núp vô cùng bí ẩn này.
Thủy Đãng ở nơi hoang tàn vắng vẻ, bốn phía trong vòng trăm dặm không có một gia đình, cũng chính vì nguyên nhân này, quân Tùy không nghĩ đến việc tuần tra vùng này, nhưng bọn họ thật không ngờ thuyền con của Cao Sĩ Đạt lại được giấu trong Thủy Đãng hoang tàn vắng vẻ này.
Vài chiếc thuyền con lái vào Thủy Đãng chật hẹp, tầm mắt mở rộng ra, một hồ nước nhỏ hiện ra trước mắt, trong hồ hơn bốn trăm chiếc thuyền con đủ loại thả neo, đây là công cụ Cao Sĩ Đạt chuẩn bị để qua sông.
Binh lính quân Tùy hạ thuyền lớn, từ bốn phương tám hướng bao vây mấy trăm chiếc thuyền, Tề Lượng cao giọng hạ lệnh:
- Thiêu hủy toàn bộ!
Bọn lính đều tưới dầu khắp các bụi rậm chất đầy thuyền nhỏ, một tên binh lính ném cây đuốc vào đám thuyền nhỏ, mấy trăm chiếc thuyền nhỏ một lát sau đã bị lửa lớn nuốt chửng, trên mặt nước khói đặc cuồn cuộn, xa xa trong cánh rừng có hơn trăm tên binh lính của Cao Sĩ Đạt phụ trách trông coi thuyền đang ẩn núp, bọn họ trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn nuốt hết số thuyền, hai mươi chiến thuyền rời khỏi bờ bắc, chạy về phía bờ nam.
Đội chiến thuyền mới vào Hoàng Hà, một con thuyền tăng tốc lái tới, trên thuyền là một binh lính liên lạc, y ra hiệu thả thang dây xuống, lên thuyền rồi đưa cho Tề Lượng một tờ mệnh lệnh:
- Đây là mệnh lệnh của đại soái!
Tề Lượng mở mệnh lệnh ra nhìn nhìn, lập tức lớn tiếng ra lệnh:
- Đội thuyền quay đầu tiến về phía tây, đi tới quận Tế Bắc!
Hai mươi chiến thuyền giương buồm, quay đầu hướng về phía tây mà đi, trùng trùng điệp điệp đi về hướng quận Tế Bắc.
…
Hai vạn đại quân của Đậu Kiến Đức mất một ngày một đêm đã vượt qua Hoàng Hà, nhưng gã cũng không tiến về phía đông, gã phải biến huyện Lư thành căn cơ ở bờ nam Hoàng Hà này của mình. Hai ngày sau, năm van đại quân của Đậu Kiến Đức đã tới bờ bắc Hoàng Hà phía bắc huyện Lư, chuẩn bị bắt đầu qua sông lần nữa.
Lúc này Đậu Kiến Đức đã đứng vững gót chân ở huyện Lư, chỉ cần năm vạn đại quân tiếp sau toàn bộ qua sông hết, gã liền có được bảy vạn đại quân ở bờ nam Hoàng Hà này, đủ để cùng quân đội Trương Huyễn quyết một trận tử chiến.
Huyện Lư vốn dĩ là một thành trống không, chỉ còn lại có mấy ngàn bình dân già yếu sống không nổi, Đậu Kiến Đức cũng không giết hết bọn họ mà đưa bọn họ tập trung ở lại vùng nam thành, gã hạ lệnh cho hai vạn binh lính san bằng nhà cửa trong huyện thành thành đất bằng, cỉa tạo thành nơi trú đóng cho quân đội.
Trên tường thành, Đậu Kiến Đức nhìn chăm chú vào phương bắc, gã đang mong đợi năm vạn đại quân ở bờ bắc mau chóng qua sông, đúng lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Đậu công, Trương Huyễn phái người tới truyền tin!