Đậu Kiến Đức âm thầm cả kinh, gấp rút ra lệnh:
- Mau dẫn y tới gặp ta!
Không bao lâu, một gã quan văn quân Tùy dáng người cao gầy được dẫn tới trước mặt Đậu Kiến Đức, chắp tay thi lễ nói:
- Tại hạ là Kỵ tào tham quân dưới trướng Chiêu thảo sứ, tên là Lý Thanh Minh, phụng lệnh sứ quân nhà ta tới truyền tin cho Đậu công.
Đậu Kiến Đức thấy y không sợ hãi chút nào, từ tốn mà nói, không khỏi cười lạnh bảo:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
- Hai nước đánh nhau không chém sứ, ta có gì phải sợ?
Đậu Kiến Đức hừ một tiếng:
- Vậy cũng chưa chắc, thư đâu?
- Không có thư, chỉ có ta truyền đạt bằng miệng.
- Ngươi nói đi! Trương Huyễn muốn nói cho ta biết điều gì?
- Sứ quân nhà ta nói, làm người phải nhớ ơn, ngài ấy từng cứu mạng Đậu công, vì sao Đậu công lại lấy oán báo ơn, dẫn đại quân xuôi nam quấy rầy lê dân Thanh Châu?
- Nói bậy! Hắn cứu mạng ta bao giờ?
Lý Thanh Minh khẽ cười nói:
- Sứ quân nhà ta nói, ba năm trước trong rừng rậm của Đại Hồ ở Bắc Hải, Đậu công bị Sử Thục Hồ Tất bao vây, mắt thấy tính mạng khó giữ được, là Sứ quân nhà ta đã bắn chết Sử Thục Hồ Tất mới giúp Đậu công thoát được một mạng, Đậu công còn nhớ chuyện này không?
Ánh mắt của Đậu Kiến Đức bỗng dưng trợn tròn, y đương nhiên không quên, ba năm trước y dẫn trăm tên kỵ binh tiến vào Bắc Hải tranh giành lô vũ khí, kết quả bị mấy ngàn quân đội Đột Quyết bao vây, Sử Thục Hồ Tất buộc y phải nói ra tung tích của vũ khí, mắt thấy tính mạng y khó giữ được, một mũi Lang Nha tiễn từ phía sau bắn chết Sử Thục Hồ Tất, y và thủ hạ thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, mấy năm nay y luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã cứu mình?
Nhưng Đậu Kiến Đức thế nào cũng không ngờ chính là Trương Huyễn, lúc này Đậu Kiến Đức chợt nhớ tới một chuyện, năm đó Trương Huyễn cũng vì lập công ở thảo nguyên mới được phong quan, chẳng lẽ chính làở Bắc Hải sao?
Trên mặt Đậu Kiến Đức lúc đỏ lúc trắng, rất lúng túng, Trương Huyễn lại là ân nhân cứu mạng của y. Sau một lúc lâu, Đậu Kiến Đức dịu giọng hỏi:
- Hắn muốn ta làm gì?
- Trương sứ quân hy vọng Đậu công có thể rút quân về bờ bắc Hoàng Hà.
- Đây chính là sự báo đáp hắn muốn sao?
- Không phải!
Lý Thanh Minh khẽ lắc đầu:
- Sứ quân nhà ta xem xét việc đã cứu Đậu công một lần, lại cho Đậu công một cơ hội, lập tức rút về bờ bắc Hoàng Hà. Nếu không sẽ toàn diệt quân ở huyện Lư!
Đậu Kiến Đức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên, y ngửa mặt lên trời cười thật to:
- Thật con mẹ nó buồn cười, hóa ra hắn còn muốn cứu ta một lần nữa.
Tiếng cười của gã vừa thu lại, lạnh lùng nói:
- Hắn nghĩ ta là người thế nào, một tên ăn mày dựa vào của bố thí của người ta mới có thể sống sót hay sao?
Lý Thanh Minh bình tĩnh nói:
- Sứ quân nhà ta bây giờ đang ở huyện Tế Bắc, thủ hạ có hai vạn đại quân, ngài ấy cho Đậu công thời gian hai ngày rút lui về phía bắc. Nếu Đậu công không chịu rút lui về phía bắc, vậy sẽ không kịp hối hận đâu.
- Ta lại muốn nhìn xem!
Đậu Kiến Đức chậm rãi nói:
- Mời Lý tham quân chuyển cáo tới hắn, ân cứu mạng ngày xưa của hắn với ta, ta sẽ khắc trong tâm khảm, nhưng hai quân trước trận không nói tư tình, Đậu Kiến Đức ta mà chết trong tay hắn, vậy coi như cái mạng này trả lại cho hắn. Nhưng nếu hắn rơi vào tay ta, ta cũng sẽ tha cho hắn một lần, chấm dứt ân oán. Xin mời! Ta không làm khó dễ ngươi.
Lý Thanh Minh chắp tay thi lễ, không nói một lời xoay người mà đi, Đậu Kiến Đức hạ lệnh:
- Thả Lý tiên sinh trở về!
Tuy rằng Đậu Kiến Đức ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng y lại âm thầm kinh hãi, y không ngờ Trương Huyễn đã suất quân giết tới huyện Tế Bắc, không ngờ lại không quan tâm đến đại quân tiếp cận quận Bình Nguyên và quận Thanh Hà, bản thân trước mắt chỉ có hai vạn quân, mà Trương Huyễn cũng có hai vạn quân, binh lực hai quân xấp xỉ nhau, chỉ sợ mình sẽ không chiếm ưu thế.
Đậu Kiến Đức cũng biết Trương Huyễn lợi hại, cùng với Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần được xưng là tam hổ tướng của Đại Tùy, nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách, sức chiến đấu của quân đội hắn rất mạnh, nếu lấy cứng đối cứng, mình thua nhiều hơn thắng.
Hiện giờ rốt cuộc mình rút quân lên phía bắc hay là lệnh cho viện quân mau chóng xuôi nam?
Đậu Kiến Đức nhất thời thấy khó xử, trầm tư thật lâu, y rốt cuộc đưa ra quyết định, bảy vạn đối với hai vạn, mình chưa chắc đã thua.
- Truyền lệnh của ta, quân đội bờ bắc lập tức qua sông!
…
Trương Huyễn đêm qua mới dẫn hai vạn đại quân đuổi tới huyện Tế Bắc, Đậu Kiến Đức từ quận Tế Bắc qua Hà Nam, tạo thành thế giáp công bao vây Trương Huyễn, nếu Đậu Kiến Đức một khi đứng vững gót chna ở quận Tế Bắc, lại tiến vào quận Đông Bình, hô ứng với quân Ngõa Cương ở phía đông và phía tây, bản thân sẽ bị động.
Cho nên Trương Huyễn phải đánh tan Đậu Kiến Đức trong thời gian ngắn nhất, thu phục quận Tế Bắc, bảo đảm sự an toàn của sáu quận Thanh Châu. Tuy rằng hắn là Chiêu thảo sứ mười hai đạo Hà Bắc, Thanh Châu không thuộc phạm vi quản hạt của hắn, nhưng đây chẳng qua là bổ nhiệm của triều đình, sau khi nhìn thấy vận mệnh sup đổ của Trương Tu Đà, hắn tuyệt sẽ không chắp tay nhường lại Thanh Châu.
Huyện Tế Bắc chật chội không chịu nổi, từ huyện Lư mấy vạn dân chúng chạy tới, đại bộ phận đều dũng mãnh tiến vào huyện Tế Bắc, còn có bình dân từ huyện Bình Âm, huyện Đông A trốn tới cũng tiến vào huyện thành Tế Bắc có quân Tùy bảo hộ, khiến nhân khẩu của huyện thành tăng vọt, chật chội không chịu nổi.
Trương Huyễn cùng huyện lệnh Tôn Giản đi xuống, thị sát trên đường cái chật ních người dân chạy tới, trên đường lều trại san sát, trong một đỉnh trướng có mấy gia đình cùng chung sống.
- Khởi bẩm sứ quân, trong huyện thành còn tồn một chút lương thực, có thể chống đỡ trong hai mươi ngày, dân chạy trốn tuy nhiều, nhưng so với huyện Lâm Truy năm đó, ta cảm thấy tình hình đã tốt hơn nhiều, thuộc hạ có đầy đủ kinh nghiệm, dư sức xử lý cục diện này.
Trương Huyễn khẽ gặt đầu:
- Phải phòng ngừa dịch bệnh xuất hiện, chuẩn bị nhiều vôi sống.
- Xin tướng quân yên tâm, thuộc hạ không chỉ chuẩn bị vôi sống, còn chuẩn bị lượng lớn nước xa tiền thảo, để các nạn dân chạy trốn dùng hàng ngày, có thể phòng ngừa dịch bệnh phát sinh một cách hữu hiệu.
Tuy Tôn Giản bị triều đình biếm truất, nhưng y vẫn không có câu nào oán hận, cẩn trọng làm việc như trước, khiến Trương Huyễn cảm động, cũng hơi áy náy, hắn cười cười nói:
- Tôn huyện lệnh xử lý tốt mọi chuyện, chờ ta thu phục quận Thanh Hà rồi, Tôn huyện lệnh có thể đảm nhiệm chức Thanh Hà quận thừa, tay ta chủ quản chính vụ quận Thanh Hà.
- Đa tạ sứ quân tin cậy, thuộc hạ cũng không có lời nào oán giận.
Trương Huyễn cười vỗ vỗ bả vai y:
- Mặc dù ngươi không có câu oán hận nào, nhưng ta lại khó có thể có lời giải thích hợp lý cho phụ lão Thanh Châu.
Lúc này, thái thú Tống Văn Khiêm quận Tế Bắc vội vàng tới, khom người thi lễ với Trương Huyễn:
- Tham kiến Trương tướng quân!
Trương Huyễn biết Tống Văn Khiêm này là môn sinh của Bùi Uẩn, cũng là Bùi Uẩn đề cử y đảm nhiệm thái thú quận Tế Bắc, Trương Huyễn tạm thời không muốn trở mặt với triều đình, hơn nữa danh tiếng của Tống Văn Khiêm này cũng không tệ lắm, làm quan thanh liêm, có thể từ từ lôi kéo y.
- Tống sứ quân không cần đa lễ, ta suất quân tói muộn một bước, khiến Tống sứ quân chịu ủy khuất rồi.
Trương Huyễn rất khách khí với Tống Văn Khiêm, đầu tiên là bỏ ngay trách nhiệm cho y, huyện Lư bị công chiếm không phải trách nhiệm của Tống Văn Khiêm y, mà là do quân Tùy không đuổi tới kịp thời, câu này khiến Tống Văn Khiêm nhẹ nhàng thở ra, y vội vàng kéo một tướng lĩnh phía sau tới, nói với Trương Huyễn:
- Vị Trịnh tướng quân này là người đầu tiên phát hiện ra Đậu Kiến Đức, cũng là y ngăn chặn Đậu Kiến Đức xuôi nam, mới giúp cho đại bộ phận dân chúng trong thành có thể chạy trốn, Trương tướng quân nếu muốn hỏi rõ tình hình thế nào, có thể hỏi vị Trịnh tướng quân này.
Trịnh Lâm sớm giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, âm thầm oán giận Tống Văn Khiêm không biết cách nói, trong miệng y vừa Trương tướng quân, lại Trịnh tướng quân, đặt song song mình và Trương Huyễn như vậy, đây rõ ràng là không tôn trọng Trương Huyễn.
Y vội vàng quỳ một gối ôm quyền nói:
- Ti chức Trịnh Lâm tham kiến đại soái, ti chức có tội, nguyện chịu đại soái trách phạt!
Tống Văn Khiêm hoảng sợ, giờ y mới ý thức được mình nói sai, không nên xưng Trương Huyễn là tướng quân, trên mặt y lập tức có chút không được tự nhiên.
Trương Huyễn vội vàng nâng Trịnh Lâm dậy cười nói:
- Trịnh tướng quân không cần giải thích, lòng ta hiểu được, chuyện dẫn binh đánh giặc thế này không đơn giản chút nào, nếu Trịnh tướng quân gia tài vạn quan, có lễ kết cục sẽ không giống lúc trước.
Trịnh Lâm hiểu ý của Trương Huyễn, hắn nói mình không phải chủ nhân của quận binh, cho nên mới không quản được việc quận binh chạy trốn, trong lòng y thêm cảm kích, lại càng hổ thẹn, hóa ra Trương Huyễn đã biết quận binh lâm chiến chạy tán loạn, chuyện này y vẫn chưa dám nói chân tướng với Tống Văn Khiêm, chỉ nói là nhân số quận binh quá ít, đánh không lại đại quân của Đậu Kiến Đức.
Y thấp giọng nói:
- Cảm tạ đại soái đã hiểu!
Trương Huyễn cười cười hỏi tiếp:
- Ta muốn biết một chút tình hình Đậu Kiến Đức ở Hoàng Hà, tỷ như gã có bao nhiêu con thuyền, còn cả trang bị của quân đội Đậu Kiến Đức, sĩ khí,… Ta muốn nghe hiểu biết của ngươi một cách tỉ mỉ.
Trịnh Lâm ngẫm nghĩ một chút, đang muốn báo cáo, Trương Huyễn lại cười nói:
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta về quân doanh, ta muốn để Trịnh tướng quân lĩnh một chi quân đội đóng giữ huyện Tế Bắc, hiệp trợ Tôn huyện lệnh thủ thành.
Trịnh Lâm mừng rỡ, lại quỳ một gối:
- Ti chức nguyện vì đại soái góp chút sức mọn!
Tống Văn Khiêm bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, Trương Huyễn cứ như vậy nói ba câu đã lôi kéo được Trịnh Lâm, như vậy sau này quận binh quận Tế Bắc chẳng phải đã bị Trương Huyễn khống chế rồi hay sao?
…
Trên Hoàng Hà, hơn trăm chiếc thuyền nhỏ thu hết lượng lớn quân đội của Đậu Kiến Đức, đưa binh về phía bờ nam Hoàng Hà, thuyền nhỏ một lần chỉ có thể đưa hơn hai ngàn người, Đậu Kiến Đức hy vọng lợi dụng thời gian hai ngày Trương Huyễn cho này, vận chuyển toàn bộ hai vạn đại quân qua Hoàng Hà.
Gã cũng biết thời gian cấp bách, nhưng gã cũng không thể tránh được, gã chỉ có ngần ấy con thuyền, ở quận Tế Bắc, thậm chí ngay cả một con thuyền gã cũng không tìm được, sớm đã bị lệnh cấm thuyền của Trương Huyễn tập trung hết thuyền nhỏ của Hoàng Hà và Tế Thủy về quận Tề cả rồi.
Đậu Kiến Đức chỉ có thể hy vọng trong thời gian hai ngày, có thể vận chuyển đến bốn vạn đại quân, gã có thể cùng Trương Huyễn quyết một trận tử chến rồi.
Nhưng kỳ vọng tuy rất đẹp, sự thật lại hết sức tàn khốc. Hơn trăm chiếc thuyền chỉ chở được hai chuyến, giữa trưa, trên Hoàng Hà bỗng nhiên xuất hiện hai mươi chiến thuyền ngàn thạch tạo thành đội thuyền, đây là thủy sư Bắc Hải do Tề Lượng suất lĩnh đã tới nơi.
Hai mươi chiến thuyền giương buồm, tăng thêm tốc độ đánh tới từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ vận chuyển quân phản loạn, ầm một tiếng, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, chiến thuyền thứ nhất đã đâm cho thuyền nhỏ chở binh lính dập nát, hơn bốn mươi tên binh lính quân giặc rơi xuống nước.