Đột nhiên xảy tới biến cố khiến trên Hoàng Hà bắt đầu hỗn loạn, hơn trăm chiếc thuyền nhỏ đều đang chạy trốn về hai bờ sông Hoàng Hà, nhưng chiến thuyền quân Tùy đuổi theo không chút lưu tình, trên thuyền lớn tên bắn ra như mưa, binh lính trên thuyền nhỏ không thể ngăn cản, đều trúng tên rơi xuống nước, thuyền lớn lập tức đụng chạm làm thuyền nhỏ ầm ầm lật nhào.
Đây là một cảnh giết hại không chút lưu tình, hai mươi chiến thuyền quân Tùy đấu đá lung tung trên sông Hoàng Hà, một canh giờ ngắn ngủi, hơn trăm thuyền nhỏ qua sông đều bị hủy diệt tới hơn chín phần, còn lại mười mấy chiếc thuyền nhỏ thì liều mạng chạy trốn, không ngừng lướt đi, không dám dừng lại trên mặt sông huyện Lư.
Bờ nam Hoàng Hà, Đậu Kiến Đức trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy sự việc phát sinh trên mặt sông, ý thức trở nên trống rỗng, có lẽ là vì sống ở phương bắc một thời gian dài, Đậu Kiến Đức cũng không có ý thức trực quan gì với chiến thuyền.
Cho dù kênh Vĩnh Tế thuyền đến thuyền đi, cũng phần lớn là thuyền vận chuyển hàng hóa, không xuất hiện chiến thuyền, càng không xuất hiện chiến thuyền năm bánh hoành hành trên Trường Giang.
Nhưng tình hình trước mắt khiến trong lòng lạnh đi, Trương Huyễn vốn không để cho y bất cứ cơ hội nào, cái gọi là thời gian hai ngày suy nghĩ, cũng chỉ là để y lựa chọn quay về phương bắc, một khi y có dấu hiệu xuất hiện ở phương nam, Trương Huyễn sẽ xuất binh không chút do dự.
Đậu Kiến Đức rốt cuộc cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của đối thủ, y cũng vừa hiều vì sao Trương Huyễn có thể dùng sáu ngàn quân đội đánh bại đại quân một trăm ngàn người của Trương Kim Xưng.
Trong lòng gã bắt đầu bất an không yên, hiện giờ gã chỉ có hai vạn năm ngàn quân đội, có thể đánh bại hai vạn quân của Trương Huyễn hay không?
Gã bắt đầu ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm trong chiến lược.
Đúng lúc này, một gã kỵ binh vội vàng chạy tới, dừng trước mặt Đậu Kiến Đức, kỵ binh xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trình lên một phong thư:
- Đây là thư kỵ binh quân Tùy vừa mới bắn lên thành, thư Trương Huyễn gửi cho Đậu công.
Đậu Kiến Đức vội vàng nhận lấy thư, chỉ thấy trên tấm da viết: “Thanh Hà thông thủ kiêm Hà Bắc chiêu thảo sứ Trương Huyễn gửi Đậu công Kiến Đức.”
Y mở thư ra xem kĩ, trong thư Trương Huyễn lại hạ tối hậu thư với y, yêu cầu quân đội của y phải đầu hàng trong hai ngày, binh lính đầu hàng có thể thả về bắc, trở về quê hương, nếu không hai vạn loạn phỉ sẽ táng thân ở bờ nam.
Đậu Kiến Đức giận dữ, xé thư thành từng mảnh, chỉ vào Đông Phương hô to:
- Tên tiểu tử Trương Huyễn này, ngươi khinh người quá đáng!
Đậu Kiến Đức lập tức ra lệnh:
- Trở về thành!
Y suất lĩnh hơn ngàn tên lính chạy về phía huyện Lư.
~~~~
Hai ngày sau, Trương Huyễn dẫn hai vạn quân tới cánh đồng rộng cách huyện Lư ba dặm về phía đông, lúc này, lúa mì đã bắt đầu vàng ươm, biển lúa mênh mông vô bờ. Mặc dù quận Tế Bắc mùa thu năm trước bạo phát nạn châu chấu, nhưng năm nay lương thực vụ chiêm thu hoạch không tồi.
Trương Huyễn nhìn sóng lúa dập dờn hai bên, trên vai cảm thấy áp lực, hắn quyết không thể để Đậu Kiến Đức hủy đi cây trồng vụ hè thu của quận Tế Bắc, nhất định phải toàn diệt quân đội Đậu Kiến Đức ở bờ nam trước khi lúa mì lớn.
Trương Huyễn còn đang đợi tin tức thám báo ở tiền phương, không bao lâu, vài tên kỵ binh thám báo đã chạy lại, bẩm báo với Trương Huyễn:
- Khởi bẩm chủ soái, quân địch đã vào trong thủ thành, cũng không có ý ra ngoài thành nghênh đón.
Trương Huyễn không khỏi cười lạnh một tiếng, quả nhiên mình đoán trúng rồi. Đậu Kiến Đức ngoài mạnh trong liệt, không dám thật sự nghênh chiến, thủ thành có thể phòng ngự được mình sao?
Trương Huyễn quay đầu ra lệnh:
- Tiếp tục đi tới!
Hai vạn đại quân tiếp tục trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía huyện Lư. Thành trì càng ngày càng gần, đại quân cuối cùng dừng lại cách huyện thành chừng một dặm, vùng này đã không còn ruộng lúa mạch, chỉ có một rừng cây và một vài nhà dân, Đậu Kiến Đức thực thi sách lược vườn không nhà trống, chặt hết toàn bộ rừng cây hầu như không còn, nhà dân cũng san thành đất bằng, hơn vạn mẫu lúa mì toàn bộ đều bị gặt hết, trong phạm vi vài dặm đã trụi lủi cả, không có một thân cây cối nào, cũng không nhìn thấy một biển lúa nào hết.
Không chỉ có ngoài thành vườn không nhà trống, cửa thành cũng đã thay đổi, cửa thành cũ bị dỡ bỏ, đổi lại là cửa thành bọc sắt, cực kỳ chắc chắn.
Trên đầu thành đứng đầy binh lính, giương cung lắp tên, sẵn sàng chờ trận chiến, một cây đại kỳ phần phật bay trên cổng thành, trên viết một chữ “Đậu” rất lớn.
Lúc này, Trương Huyễn chỉ bảo hai bên:
- Tìm Lưu huyện úy tới!
Huyện úy Lư huyện là Lưu Tín chính là người huyện Lư, vẫn luôn làm quan ở huyện Lư, từ tiểu lại lên thành huyện úy, có thể nắm rõ tình hình thủ thành của huyện Lư trong lòng bàn tay, lần này Trương Huyễn tiến công huyện Lư, đặc biệt dẫn y theo bên mình.
Lưu Tín ước chừng bốn mươi tuổi, là một viên quan vô cùng khôn khéo, y chạy tới trước thi lễ nói:
- Tham kiến đại soái!
Trương Huyễn giơ roi chỉ vào thành trì:
- Ngươi đã nói huyện thành này có một nhược điểm rất lớn, là chỗ nào?
Lưu Tín chỉ vào góc đông nam tường thành nói với Trương Huyễn:
- Ngay ở góc đông nam, nơi đó tường thành đã hư hại, năm kia đã sụp rồi, lúc ấy trong huyện không có tiền tu sửa, ta chỉ tìm tạm một đầu gỗ để chống đỡ trong tường thành, thành gạch kì thật đã không chịu nổi một kích.
Trương Huyễn khẽ gật đầu, quay người nói với quan truyền lệnh ở phía sau:
- Chuẩn bị máy bắn đá!
Quan truyền lệnh giục ngựa chạy về phía sau, xa xa nghe y hô lớn:
- Máy bắn đá chuẩn bị!
Lần này Trương Huyễn đã mang đến ba máy bắn đá hạng nặng, bệ và các linh kiện cực lớn được dùng thuyền lớn vận chuyển theo Tế Thủy, hơn mười người thợ thủ công cùng trăm tên công sự binh cùng nhau ra tay, chưa tới nửa canh giờ, ba máy bắn đá khổng lồ y hệt những con quái thú đứng sừng sững trên vùng quê.
Hai bên cạnh ba con quái vật này, hai vạn quân Tùy sắp hàng chỉnh tề thành trận hình, nón trụ chiếu rọi dưới ánh mặt trời, trường mâu thành rừng, chiến đao lóe sáng, hơn một ngàn chiến kì tung bay trong gió.
Ở giữa là một cây đại kỳ Thanh Long viền vàng, đây chính là chiến kỳ của Thanh Long quân.
Trước quân trận, máy bắn đá cao tới ba trượng, tay ném đá dài đến năm trượng, bàn tời dùng xích sắt căng ra, có thể quăng tảng đá lớn trăm cân ra xa đến ba trăm bước, cần năm mươi người cùng kéo.
Trương Huyễn lạnh lùng nói:
- Vào vị trí bắn!
Một bánh xe gỗ cao bằng đầu người được binh lính khởi động, máy bắn đá khổng lồ chậm rãi di chuyển về phía trước.
Lúc này, trên đầu thành bắt đầu xôn xao, binh lính trên đầu thành kinh hoảng la to, Đậu Kiến Đức thân mặc khôi giáp cũng chạy vội tới bên tường thành, ghé vào lỗ châu mai xem xét phía trước, gã không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tường thành Lư huyện cao hai trượng năm thước, nhưng đối mặt với ba chiếc máy bắn đá như ba tòa tháp cao, còn cao hơn tường thành, hùng vĩ đứng sừng sững nơi xa, dù Đậu Kiến Đức đã trải qua vô số trận chiến, gã vẫn bị ba chiếc máy bắn đá khổng lồ này làm cho rung động.
- Đậu công, làm sao bây giờ?
Bọn lính lo lắng hỏi.
Không có khả năng bắn tên, sàng nỏ còn ở bên bờ kia Hoàng Hà, Đậu Kiến Đức vô kế khả thi, đành cắn răng nói:
- Tận lực tránh né, xem nó có thể kiêu ngạo tới cỡ nào?
Trên vùng quê, một gã giáo úy bẩm báo với Trương Huyễn:
- Khởi bẩm chủ soái, máy bắn đá đã vào vị trí, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công!
Trương Huyễn nhìn chăm chú về tường thành phía đông nam, lạnh lùng nói:
- Công kích!
“Tùng! Tùng! Tùng!”, tiếng trống trận tấn công chợt vang lên.
Cán dài két két được kéo về phía sau, bàn tời quay nhanh, ba chiếc dây thừng được cố định trên cọc sắt, đắt vào cọc sắt một tảng đá nặng tám mươi cân, bọn lính nhanh chóng tránh sang hai bên.
Lúc này, giáo úy hét lớn một tiếng:
- Bắn ra!
Chiến đao chém đứt dây thừng, “Thịch” một tiếng vang thật lớn, ba khối đá lớn bay lên trời, trên không trung hiện lên xếp thành hình tam giác ném tới, hơn trăm binh lính trên đầu thành phía đông nam phát ra một tiếng, đầu ngã ra sau tường.
Hai khối trước sau đập trúng lỗ châu mai, “oanh” một tiếng vang thật lớn, lỗ châu mai bị nện đến dập nát, đá vụn bay tán loạn, hai gã binh lính trốn sau lỗ châu mai bị đâm tới máu thịt mơ hồ, phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai khối đá lớn lập tức quay cuồng bay vào thành.
Nhưng khối đá lớn thứ ba lại đập trúng tường thành, oanh một tiếng vang thật lớn, tường thành bị nện thành một cửa động rộng ba thước, tảng đá lớn rơi vào trong khe tường, không ngờ lại phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Quân coi giữ trên thành ngơ ngác nhìn nhau, trong không ngờ lại trống rỗng, không có bùn đất hay cát, mọi người đồng loạt sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy, tường thành sẽ sụp mất thôi.
Lúc này ba khối đá lớn đợt thứ hai lại bay lên trời, gào thét đập tới tường thành, lần này máy bắn đá điều chỉnh góc độ, ba khối đá lớn đều chuẩn xác nện lên tường thành, trên tường thanh lập tức xuất hiện ba cái động lớn, nối liền với nhau.
Đầu thành bắt đầu lung lay, bọn lính thấy tình thế không ổn, bắt đầu trốn đi ngay nhưng vẫn có binh lính chậm một bước, chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, đầu thành cao chừng một trượng sụp xuống, hai mươi tên lính kêu thảm cùng nhau rơi xuống khe thành tối đen như mực.
Tro bụi tản đi, giữa tường thành bị nứt ra thành một lỗ hổng lớn, giống như một cái miệng rộng tối om, nứt ra trên bầu trời.
Trên tường thành Đậu Kiến Đức tới nhìn tường thành vừa sụp xuống, trong lòng gã thở dài một tiếng, tòa thành trì này căn bản là không thủ được rồi.
Ba khối đá lớn lại gào thét đập tới, lúc này đây vấn đề càng thêm nghiêm trọng, tảng đá lớn liên tiếp đập nát hơn mười đầu gỗ trên đỉnh tường thành, tường thành lung lay sắp đổ, ầm một tiếng, một đoạn tường thành dài hơn hai mươi trượng đã sụp xuống, bụi đất tràn ngập trên bầu trời thành đông.
Đậu Kiến Đức càng không thể bình tĩnh được nữa, gã vội cất tiếng hô lớn:
- Bỏ thành, toàn quân rút lui về hướng tây!