Từ một đoạn tường thành sụp xuống ở góc đông nam, thành trì cũng tiếp tục không thể phòng thủ, hai vạn năm nghìn quân của Đậu Kiến Đức bị buộc phải bỏ thành rút lui.
Nói là rút lui, chi bằng nói là chạy trốn thì đúng hơn, hai vạn năm ngàn người liều mạng chạy trốn trên cánh đồng bát ngát, mục tiêu của bọn họ là huyện Đông A cách đây sáu mươi dặm, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để cùng quân Tùy quyết một trận tử chiến, nghĩ tới quân Tùy đuổi theo phía sau, nghĩ tới quân đội hùng mạnh của Trương Huyễn, trong lòng từng binh lính quân phản loạn đều như tường thành đã sụp vậy.
Cách một dặm phía sau đội ngũ quân phản loạn, hai vạn quân Tùy đuổi theo không rời, tinh kỳ che khuất bầu trời, tiếng trống trận ầm ầm vang như đòi mạng, càng khiến quân giặc chạy trốn run như cầy sấy.
Ước chừng chạy được hai mươi dặm, rất nhiều binh lính đều cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, Đậu Kiến Đức cũng ý thức được không ổn, quay đầu nhìn lại về hướng đông nam.
Chỉ thấy hướng đông nam bụi vàng cuồn cuộn, một dải dài màu đen chạy về phía này, càng lúc càng gần.
- Là kỵ binh!
Bọn lính sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
Đậu Kiến Đức sợ tới sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, gã thì thào tự nhủ:
- Xong rồi, thật sự xong rồi!
Bốn ngàn kỵ binh quân Tùy được Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh đánh tới che trời phủ đất, khoảng cách với quân phản loạn chạy trốn càng lúc càng gần, hai vạn quân Tùy cũng theo sát phía sau.
Binh lính quân phản loạn chợt trở nên hoảng sợ, bọn chúng nối tiếp nhau, liều lĩnh chạy trốn, chạy vào ruộng lúa mạch, đi về phía rừng cây xa xa, chạy như điên về Hoàng Hà ở phía bắc, đội ngũ đã hoàn toàn rối loạn, giống như bầy ong mất đi mục tiêu, bốn phía tan tác.
Đám thân binh hô to với Đậu Kiến Đức:
- Đậu công, mau chạy đi giữ mạng! Không còn kịp rồi.
Đậu Kiến Đức thở dài một tiếng, sớm biết thì gã nên đầu hàng, gã vừa oán giận bản thân, vừa phóng ngựa chạy như điên về hướng tây, mười mấy tên thân binh cưỡi ngựa chạy trối chết theo gã.
Không bao lâu, kỵ binh quân Tùy đuổi kịp quân phản loạn chạy tán loạn, giống như cuồng phong gió lớn vọt vào trong đội ngũ quân phản loạn, chiến đao linh hoạt, sắc bén bổ chém, đầu người quay cuồng, máu văng tung tóe. Binh lính quân phản loạn chạy trối chết không đường thoát, đều quỳ xuống đất khóc la cầu xin.
Nhưng đám kỵ binh như bão táp không để ý đến bọn binh lính quân phản loạn cầu xin tha mạng, bọn họ tiếp tục đuổi theo về phía tây, binh lính cầu hàng để dành lại cho chủ lực bộ binh quân Tùy phía sau.
Không bao lâu, Trượng Huyễn suất lĩnh hai vạn bộ binh đuổi theo quân phản loạn đang chạy trốn. Nhìn từng mảnh thi thể đầy đất cùng những binh linh xin hàng, Trương Huyễn lập tức ra lệnh:
- Chấp nhận đầu hàng!
Bọn lính xông tới, đoạt binh khí của quân phản loạn đầu hàng. lúc này, Bùi Hành Nghiễm chạy lên ôm quyền nói:
- Khởi bẩm chủ soái, Đậu Kiến Đức đã chạy trốn về hướng tây, đoán chừng là bỏ chạy tới huyện Phạm, ti chức nguyện lĩnh một đội kỵ binh đi truy bắt gã.
Trương Huyễn thoáng trầm ngâm một lát, cười nói:
- Làm người phải giữ lại đường lui, làm việc càng phải giữ lại ba phần đường sống. Để hắn ta đi đi!
Bùi Hành Nghiễm ngẩn ra, vội la lên:
- Đại soái, đây là cơ hội rất tốt để bắt Đậu Kiến Đức, thả hắn ta đi chính là thả hổ về rừng đó.
- Ta biết, giữ hắn ta ở Hà Bắc này vẫn còn tác dụng, đừng đuổi theo nữa.
Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ, y không dám vi phạm quân lệnh, chỉ đành ra lệnh:
- Mau đi báo với Vương tướng quân, truy đuổi được đại quân phản loạn là được rồi, chủ tướng quân địch chạy trốn cũng đừng đuổi theo nữa.
Bùi Hành Nghiễm vẫn không yên tâm, chắp tay thi lễ với Trương Huyễn rồi quay đầu ngựa chạy gấp về hướng tây.
Trận truy kích này, quân Tùy giết được gần năm ngàn tên địch, bắt giữ mười tám ngàn tên, số chạy trốn chưa tới một ngàn tên, từng đoàn binh lính quân phản loạn ủ rũ bị quân Tùy áp giải về hướng huyện Lư, hơn mười dặm chiến trường, quân Tùy đang thu thập binh khí vật tư và thi thể.
Đậu Kiến Đức cũng là một trong những người trốn thoát, một hơi chạy trốn tới huyện Đông A gã không dám dừng lại, lại tiếp tục chạy trốn về hướng tây, mãi cho tới khi chạy được ngoài trăm dặm, xác định quân Tùy không tiếp tục đuổi theo, thân binh đi theo phía sau chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Lúc này, một thân binh thông thạo tình hình quận Tế Bắc nói:
- Đậu công, phải qua Hoàng Hà để tới huyện Phạm, bên kia có một bến Hoàng Hà, đến đó mới có thể tìm được thuyền qua sông.
Lúc này trong lòng Đậu Kiến Đức hoảng sợ, nhưng gã đã bị Trương Huyễn đánh cho sợ hãi, chỉ hận không thể mọc cánh bay qua Hoàng Hà, nghe nói huyện Phạm có thể qua sông, gã không chút do dự nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta lập tức tới huyện Phạm!
Đoàn người phóng ngựa chạy gấp về hướng tây bắc huyện Phạm.
Huyện Phạm ở nơi giao giới giữa quận Đông và quận Tế Bắc, cách huyện Lư ước chừng ba trăm dặm, nơi này là bến Hoàng Hà trứ danh, thuộc phạm vi thế lực của quân Ngõa Cương.
Lúc này trong quân Ngõa Cương vừa chia rẽ, không còn rảnh bận tâm tới bến huyện Phạm, bến huyện Phạm có chút náo nhiệt, cũng không bị chiến sự huyện Lư ảnh hưởng, bởi vì đông tuyến của Hoàng Hà phát sinh chiến sự, lượng lớn khách thương qua sông đều chuyển tới vùng huyện Phạm, khiến bến đò này kinh doanh khá thịnh vượng.
Đậu Kiến Đức suất lĩnh hai mươi tên kỵ binh vọt tới bến tàu, sợ tới mức các khách thương đều trốn tránh, bọn lính giữ ở hai bến đò, Đậu Kiến Đức tiến lên nhìn nhìn con thuyền.
Con thuyền đều là thuyền lớn năm trăm thạch đáy bằng, so với thuyền chuyển binh qua sông của gã, hai chiếc đò đủ để hai mươi người ngựa cùng qua sông.
- Thuyền phu, chở chúng ta qua Hoàng Hà, sẽ có trọng thưởng cho các ngươi!
Mấy thuyền phu bị dọa cho nơm nớp lo sợ, nào dám nói một chữ không.
Đậu Kiến Đức vung tay lên:
- Lên thuyền!
Bọn lính đều dẫn ngựa lên thuyền, Đậu Kiến Đức cũng lên thuyền, con thuyền rung động, lảo đảo rời khỏi bờ, chạy về phía Hoàng Hà.
Lúc này, một kỵ binh quân Tùy chạy vội tới, Đậu Kiến Đức và thân binh của gã nhìn gà hóa cuốc, sợ đến sắc mặt thay đổi, đều giương cung lắp tên, đã thấy rõ chỉ có một người, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Kỵ binh chạy tới bờ biển hô lớn:
- Chủ soái nhà ta có chuyện cho Đậu công, thấy Đậu công luôn đối xử tử tế với dân chúng, tha cho Đậu công lần này, nếu quân Hà Bắc dám giết hại lê dân, ức hiếp người lương thiện, chủ soái nhà ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ!
Kỵ binh hô xong, quay đầu ngựa lại chạy về hướng nam, dần dần không còn bóng dáng.
Đậu Kiến Đức nhìn kỵ binh quân Tùy dần xa, trong lòng cảm khái vô hạn, gã nhớ tới bản thân đã để hai vạn tướng sĩ ở lại quận Tế Bắc, trong lòng cực kỳ khổ sở, nói cho cùng, gã vẫn vì tình báo không đủ, nếu biết Trương Huyễn có thủy quân cường đại như vậy, gã sao có thể vất vả qua sông xuôi nam, đây chẳng phải là tự chịu diệt vong sao?
Trương Huyễn còn có kỵ binh, không ngờ gã lại không hề hay biết, Cao Sĩ Đạt lại giấu giếm mình tin tình báo quan trọng này.
Nghĩ vậy, Đậu Kiến Đức không khỏi thở thật dài.
~~~~
Huyện Kế quận Trác, Lư Khánh Nguyên giao thư tự tay Trương Huyễn viết cho đô đốc U Châu Quách Huyến, Quách Huyến quan sát Lư Khánh Nguyên một lát, trong lòng hơi chút không vui, rốt cuộc Trương Huyễn vẫn lấy con gái Lư gia, điều này có nghĩa giữa Trương Huyễn và La Nghệ đã có một quan hệ thông gia.
Dựa vào quan hệ thông gia này vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng tới đại cục, nhưng nếu Lư gia ở giữa phối hợp, La Nghệ và Trương Huyễn có thể ăn ý hay không?
Trong lòng Quách Huyến nổi lên chút hoài nghi, vì sao Trương Huyễn đề nghị mình tấn công Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức?
Y trầm tư một lát, nói với Lư Khánh Nguyên:
- Chuyện này trọng đại, ta cũng cần cẩn trọng suy xét một chút, hiền chất có thể về phủ nghỉ ngơi trước, khi đưa ra quyết định rồi ta sẽ lập tức thông tri cho hiền chất.
- Vậy vãn bối cáo từ!
Lư Khánh Nguyên thi lễ lui xuống.
Quách Huyến khoanh tay đi tới trước bản đồ, nhìn tấm bản đồ Hà Bắc thật lớn trên tường, kỳ thật y biết rõ áp lực rất lớn trước mắt mà Trương Huyễn gặp phải, Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức đồng thời đưa trọng binh vào bờ bắc Hoàng Hà, nhân số binh lực có hơn hai trăm ngàn người, chuẩn bị xuôi nam tới Thanh Châu, mà binh lực của Trương Huyễn chỉ có ba vạn người, kém khá xa, cho dù Trương Huyễn thiện chiến cũng không ngăn được hai mươi vạn đại quân tấn công, chỉ trông vào nơi hiểm yếu của Hoàng Hà để ngăn cản hai mươi vạn đại quân xuôi nam, áp lực này quả thật rất lớn.
Chỉ vì hiểu được áp lực mà Trương Huyễn gặp phải, Quách Huyến cũng không thấy lạ khi Trương Huyễn cầu viện, chỉ có điều Quách Huyến khá lo lắng về La Nghệ.
Trước mắt La Nghệ trú binh ở quận Bắc Bình, bốn vạn đại quân U Châu, La Nghệ chủ quản mười lăm ngàn người, Quách Huyến khống chế hai vạn năm ngàn người, nước giếng không phạm nước sông, y chỉ sợ sau khi mình suất quân xuôi nam, La Nghệ ở phía sau sẽ làm động tác nhỏ với mình, bản thân chỉ sợ sẽ tổn thất thảm trọng.
Lúc này, nhà dưới có binh lính bẩm báo:
- Diêu tiên sinh tới rồi.
Diêu tiên sinh tên đầy đủ là Diêu Khải, là phụ tá của Quách Huyến, Quách Huyến vội vàng nói:
- Mời y vào!
Một lát, Diêu Khải bước nhanh vào đại sảnh, y ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo sáng sủa, nhìn rất có tài, hơn nữa suy nghĩ rõ ràng, thường có thể nhìn thấu vấn đề một cách sâu xa, rất được Quách Huyến tin tưởng.
Diêu Khải tiến lên khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Đô đốc!
- Tiên sinh không cần phải khách khí, tiên sinh tới đúng lúc lắm, ta đang có chuyện không đưa ra được chủ ý.
Diêu Khải khẽ mỉm cười:
- Đô đốc mời nói!
Quách Huyến liền nói qua một lần việc Trương Huyễn mời y xuất binh, Diêu Khải nghe xong liền cười hỏi:
- Đô đốc cảm thấy có gì không ổn?
Quách Huyến do dự một chút nói:
- Thật ra ta lo lắng về phía La Nghệ, y và Trương Huyễn đều là rể của Lư gia, hai người bọn họ có thể nào...
- Nếu đô đốc lo lắng chuyện này, ta lại cảm thấy không cần phải lo lắng. Trương Huyễn này tuy dã tâm bừng bừng, nhưng ta cảm thấy hắn không đến mức cấu kết với La Nghệ, ta tin tưởng hắn chưa chắc đã hy vọng La Nghệ trở thành người đứng đầu U Châu.
- Vì sao?
- Chính như lời đô đốc nói, bọn họ đều là rể của Lư gia, đô đốc cảm thấy Thánh thượng có thể cho phép hai người là rể Lư gia cùng khống chế Hà Bắc hay không?