La Thành và Lô Thanh vợ Trương Huyễn thật ra là huynh muội cô họ, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân mật, hơn nữa Lô Thanh cũng rất quan tâm hôn sự của đường muội Lô Vân và La Thành, cho nên nàng ở lúc La Thành nói chuyện liền cố ý vô tình luôn nhắc tới Lô Vân.
“Nha đầu điên kia luôn nói muốn tới thăm ta, ở chỗ của ta một đoạn thời gian, nhưng đường xá không quá an toàn, cho nên người trong nhà không yên tâm nó đến, Ngọc Lang lần này sao không mang theo nó đi cùng?” Lô Thanh cười tủm tỉm nhìn biểu huynh.
Trong lòng La Thành ôm đứa cháu nhỏ mấy tháng tuổi, mặt cười khổ, hắn không thích biểu muội Lô Vân, nhưng sao mỗi người đều hỏi mình về chuyện của nàng, chẳng lẽ mình đối với nàng có nghĩa vụ gì hay sao?
“Cái này... Ta cũng rất lâu chưa gặp Vân muội, tình huống nàng ta không quá hiểu biết.”
“Không thể nào! Vân muội hai hôm trước viết thư đến còn nói vừa gặp Ngọc Lang, Ngọc Lang sao lại nói đã lâu chưa gặp nàng?”
La Thành lí nhí không biết nên nói như thế nào, hắn bỗng linh cơ khẽ động, cười nói: “Suýt nữa quên đại sự.”
Hắn từ trong lòng lấy ra một cái hộp vàng, đưa cho Lô Thanh, “Đây là món quà mẫu thân ta cho đứa bé, là một chút tâm ý của bà.”
Lô Thanh nghe nói là cô cho con mình quà, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng mở ra, nhất thời kinh hô một tiếng, thì ra là một khối ngọc bội hiếm thấy.
Chỉ thấy kích cỡ khối ngọc này xấp xỉ bàn tay đứa nhỏ, cả vật thể vàng óng ánh, không có một chút tỳ vết, mịn nhẵn tựa như quỳnh chi ngọc dịch, nắm trong tay thế mà lại mơ hồ có một tia ấm áp.
La Thành có chút đắc ý nói: “Đây là cực phẩm trong hoàng ngọc, chỉ sợ ngay cả trong hoàng cung cũng không có, là phụ thân mười năm trước chinh phạt Khiết Đan có được, luôn được mẫu thân trân quý, ngay cả ta cũng không nỡ cho, lần này cho cháu họ làm lễ gặp mặt.”
Bản thân hoàng ngọc đã là vật hiếm thấy, cực phẩm trong hoàng ngọc càng khó có thể tưởng tượng, nhưng Lô Thanh xuất thân thế gia, đối với loại tài bảo này nhìn khá lạnh nhạt, chỉ là tâm ý của cô khiến nàng rất cảm động.
“Vậy thỉnh cầu biểu huynh thay ta cảm ơn cô.”
“Không có vấn đề!”
La Thành sợ biểu muội lại nhắc tới việc Lô Vân, vội vàng chuyển hướng đề tài cười nói: “Phu quân ngươi đâu, sao còn chưa trở về?”
“Ta ở đây!”
La Thành quay đầu, chỉ thấy Trương Huyễn cười từ hậu đường bước nhanh đi tới, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ, “Đại ca, xấu hổ quá, ta đến thăm cháu trước.”
“Ha ha! Đều là người một nhà, không nhiều quy củ như vậy.”
Trương Huyễn tùy tay đón lấy con trai, cười nói: “Tiểu mập mạp, để phụ thân ôm một cái!”
Tên nhóc vốn ở trong lòng La Thành ngủ say ngọt ngào, bỗng bị đánh thức, nhất thời khóc lớn lên. Trương Huyễn bị làm cho luống cuống tay chân, “Ta là cha ngươi, ngay cả cha cũng không nhận sao?”
“Chàng đang nói bậy bạ gì đó?”
Lô Thanh hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, đem con bế lấy, tên nhóc tiến vào trong lòng mẫu thân lập tức nín khóc, rất nhanh lại bắt đầu say sưa ngủ.
“Các ngươi tán gẫu đi! Ta mang đứa nhỏ về hậu viện.”
Lô Thanh lại cười đem hộp vàng đưa cho Trương Huyễn, “Đây là món quà Ngọc Lang cho con, phu quân nhìn xem.”
Trương Huyễn mở ra hộp vàng, cẩn thận đánh giá hoàng ngọc trong hộp, liên thanh khen: “Đây thật sự là thứ tốt, đa tạ.”
“Không có gì, đây thật ra là vật hộ thân mẫu thân ta cho trẻ con, có thể xuyên sợi dây đỏ treo trên cổ, có năng lực trừ tà rất mạnh.”
Trương Huyễn gật gật đầu, đem hộp vàng đưa cho Lô Thanh, cười nói với La Thành: “Chúng ta đi ra ngoài đi một chút!”
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi phủ trạch, đi mãi hướng ngoài thành, mười mấy thân binh xa xa đi theo bọn họ. Hai người tới ngoài thành, sóng lúa mạch mênh mông vô bờ đã không còn sót lại chút gì, vô số nông dân ở trên cánh đồng trống trải bận rộn trồng ngô hoặc là đậu.
La Thành chăm chú nhìn cánh đồng hoang một lúc lâu, hắn khẽ thở dài, “Trương đại ca, ta thật sự không muốn trở về nữa.”
Trương Huyễn hiểu nỗi khổ của La Thành, mỉm cười nói: “Nhưng hắn là phụ thân ngươi!”
La Thành không khỏi thở dài một tiếng, hắn là người chính nghĩa rất mạnh, nhưng phụ thân hắn lại là một người có dã tâm không từ thủ đoạn, càng làm hắn không thể tiếp nhận là, phụ thân không chỉ có là thành viên của Bột Hải hội, còn âm thầm có cấu kết với dị tộc Cao Lệ, điều này bảo La Thành sao có thể không thống hận, sao có thể không buồn rầu. Hắn lần này nam hạ, trên trình độ rất lớn chính là muốn rời khỏi U Châu, rời khỏi phụ thân làm hắn xem thường kia.
Trương Huyễn vỗ vỗ vai hắn, chậm rãi nói với hắn: “Hiện tại ta sẽ không khuyên ngươi, chờ có một ngày, ngươi thật sự làm ra quyết định theo ta, ta nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh ngươi.”
La Thành lặng lẽ gật gật đầu. Hắn hiểu thâm ý trong lời nói của Trương Huyễn, đó dù sao cũng là phụ thân hắn, nhưng hắn cũng thật lòng hy vọng ngày nào đó kề vai chiến đấu với Trương Huyễn có thể sớm đến.
***
Lần nhiệm vụ đi sứ này của Trương Công Cẩn trên thực tế chính là đến uyển chuyển từ chối thỉnh cầu xuất binh của Trương Huyễn, nhưng Trương Huyễn đề xuất nếu Thanh Châu quân đánh bại Cao Khai Đạo sau đó sẽ đóng quân ở Liêu Đông, điều này làm hắn chuẩn bị không kịp. Thế lực Trương Huyễn tiến vào Liêu Đông, đây cũng không phải việc La đô đốc muốn nhìn thấy.
Hắn sáng sớm hôm sau liền mang theo tùy tùng chạy về U Châu, La Thành không về với hắn, cũng không ở lại Thanh Châu, mà là mang theo hai gã tùy tùng đi vòng Trung Nguyên. Trong lòng hắn phiền muộn, muốn du lịch khắp nơi để giải sầu.
Trương Huyễn đã không còn thời gian bận tâm các loại công việc vụn vặt của Thanh Châu, hắn lập tức an bài xong quân vụ, liền mang theo một đội thân binh chạy tới cửa sông Cự Dương, hắn cần bắt đầu chuẩn bị bắc chinh Liêu Đông.
Trương Huyễn phải bắt lấy cơ hội lần này ở Liêu Đông thiết lập điểm đặt chân, lấy Liêu Đông, cộng thêm Ti Xa thành trên bán đảo Liêu Đông, thế lực của hắn liền hình thành bao vây hình tam giác đối với địa khu Hà Bắc.
~~~~
Trương Công Cẩn một đường chạy vội, ba ngày đã chạy về Trác quận Kế huyện, hắn ngựa không dừng vó đi vào đô đốc phủ, xoay người xuống ngựa đi lên bậc thang hỏi: “Đô đốc có đây không?”
“Khởi bẩm trưởng sử, đô đốc vừa trở về, ngay trong quan phòng!”
Trương Công Cẩn bước nhanh đi vào trong phủ, đi về phía quan phòng của La Nghệ.
La Nghệ trong khoảng thời gian này rất xuân phong đắc ý, hắn thành người được lợi lớn nhất bởi Quách Huyến chết, không chỉ có tiếp quản quân đội của Quách Huyến, còn được thiên tử chính thức phong làm U Châu đô đốc, Tả Uy vệ đại tướng quân, tử kim Quang Lộc đại phu, đồng thời thêm tước Bắc Bình quận công, tiền thưởng năm ngàn lượng.
Tuy đắc chí hài lòng, nhưng La Nghệ vẫn gặp phải một việc làm hắn rất không vui, đó là thiên tử phong Tây Kinh lưu thủ Lý Cảnh làm võ vệ đại tướng quân, đảm nhiệm thái thú quận Ngư Dương, đồng thời phụ trách trông giữ kho Lộ Thủy Trác quận.