Trương Huyễn trở lại Ích Đô đã là ngày thứ ba, ba ngày qua hắn xử lý lượng lớn công vụ đọng lại, các loại việc rườm rà thực sự làm hắn đau đầu không thôi. Thật ra Trương Huyễn không biết, việc vặt dễ xử lý đám người Tô Uy đã giành trước xử lý, để lại cho hắn đương nhiên đều là một số việc khó giải quyết.
Buổi sáng, Đỗ Như Hối từ lều bên cầm vào mười mấy phần tấu quyển, nói với Trương Huyễn: “Những điệp văn này đều đã dựa theo ý tứ điện hạ ý kiến phúc đáp, mời điện hạ xem qua!”
Đỗ Như Hối là ký thất tham quân của Trương Huyễn, hắn không chỉ thay Trương Huyễn sửa sang lại văn thư, đồng thời cũng trực tiếp tham dự rất nhiều quyết sách công việc trọng đại, ở trên rất nhiều chuyện, Trương Huyễn cũng sẽ nghe một chút ý kiến của hắn.
Lúc này, Trương Huyễn day day huyệt Thái Dương giật giật, cười khổ một tiếng nói: “Ta không cần xem, trực tiếp phát xuống đi!”
“Ty chức tuân mệnh!”
Đỗ Như Hối xoay người vừa muốn đi, Trương Huyễn bỗng nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi hắn lại, “Phần điệp văn Bắc Bình quận để ta xem một chút nữa.”
Đỗ Như Hối lấy ra một phần điệp văn trong đó, đưa cho Trương Huyễn, “Mời điện hạ xem qua!”
Trương Huyễn trải văn quyển đọc kỹ một lần, đây là đề nghị về một lần nữa bắt đầu dùng xưởng thuyền U Châu, là một phần tấu quyển thái thú Bắc Bình quận Triệu Canh viết, đề nghị mở lại xưởng thuyền Trương Huyễn đã đồng ý, lệnh Công bộ thực thi, nhưng Trương Huyễn quan tâm lại là một sự kiện khác, đó là Triệu Canh ở báo cáo nhắc tới Bắc Bình quận thừa thãi gỗ Hồng Trù cùng với gỗ sáp ong thích hợp đóng thuyền, điều này làm Trương Huyễn có hứng thú rất lớn.
Hiện tại vô luận kỵ binh dùng chiến sóc hay trường mâu của bộ binh, đều là dùng cán gỗ chá nhỏ ngâm dầu phơi khô, dùng keo bong bóng cá dính thành, tuy không phải như chế tác mã sóc vài năm chế tạo một cây cán sóc, nhưng trình tự làm việc cũng rất rườm rà, cần tiêu tốn lượng lớn nhân công và vật tư, hơn nữa hiện tại thợ giỏi về làm cán binh khí rất ít, thợ bọn họ hiện có mỗi tháng nhiều nhất làm hai ngàn cán binh khí, căn bản không đủ quân đội tiêu hao.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể tiêu hao binh khí trữ hàng của triều đình trước đây. Nhưng một khi trữ hàng dùng hết, bọn họ sẽ xuất hiện khốn cảnh hết hàng ở trên binh khí dài.
Cho nên Trương Huyễn luôn cân nhắc thay thế cán binh khí hiện có như thế nào, cán binh khí thiên nhiên tốt nhất không thể nghi ngờ là cây gỗ trù. Nhưng gỗ Hồng Trù rất thưa thớt, tiếp theo chính là cán sáp ong. Cán sáp ong bền mà không cứng, mềm mà không gãy, ở sau Tống triều bắt đầu sử dụng lượng lớn.
Đáng địa khu tiếc Thanh Châu, Hà Bắc vô luận gỗ Hồng Trù cùng gỗ sáp ong đều rất ít, hơn nữa gỗ Hồng Trù cực kỳ thưa thớt, ngẫu nhiên có cũng không thành rừng, hiện tại Bắc Bình quận lại thừa gỗ Hồng Trù, điều này làm trong lòng Trương Huyễn rất kinh hỉ. Hắn đem tấu quyển trả lại cho Đỗ Như Hối, lại nói với gã: thỉnh cầu tham quân đi tìm Quân khí giám La thiếu khanh một chút, bảo hắn phái người đi quận Bắc Hải điều tra phân bố gỗ Hồng Trù cùng gỗ sáp ong, xem có thể thay thế cán sóc tẩm dầu của chúng ta hiện tại hay không.”
Đỗ Như Hối gật gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi. Lúc này, một thân binh ở một bên nói: “Đại soái, Vương Thiện cầu kiến!”
Trương Huyễn nhớ ra, hắn là muốn gặp nhân vật quan trọng này của Thái Nguyên Vương thị một lần. Bùi Củ và Lô Trác trước sau đề cử hắn làm tế tửu Quốc Tử Giám, Trương Huyễn cũng đã có vài phần hứng thú đối với người này.
“Để hắn vào!”
Một lát sau, thân binh đem một lão giả dáng người nhỏ gầy dẫn vào đại trướng. Lão giả quỳ xuống hành lễ, “Vi thần Vương Thiện bái kiến Tề vương điện hạ!”
“Vương tiên sinh mời đứng lên!”
Trương Huyễn mời hắn đứng dậy, lại cẩn thận đánh giá hắn một phen. Chỉ thấy Vương Thiện tuổi tầm ngoài sáu mươi, mũi sụp, môi dày, tướng mạo rất xấu xí. Trương Huyễn chưa bao giờ thích trông mặt mà bắt hình dong, như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều người tài, hắn thấy Vương Thiện này tuy bộ dạng vừa gầy vừa nhỏ, nhưng tinh thần rất đầy đủ, một đôi mắt đặc biệt có thần, thoạt nhìn chính là một người khôn khéo có khả năng.
“Ta tìm Vương tiên sinh đến, thật ra là có một việc muốn hỏi tiên sinh một chút.”
Trong lòng Vương Thiện rất khẩn trương, hắn cho rằng Tề vương tìm hắn là vì chuyện tế tửu Quốc Tử Giám. Nghe nói Lô Trác dốc sức đề cử mình, Lại bộ đã đem hắn đưa tên lên, Tô tướng quốc cũng tỏ vẻ đồng ý, mấu chốt là ở chỗ Tề vương Trương Huyễn, y mới là một lời định Càn Khôn.
Trương Huyễn cười cười nói: “Vương gia và Ngu Thế Cơ có phải rất quen thuộc hay không?”
Trong lòng Vương Thiện ngẩn ra, nhưng hắn chợt hiểu, nhất định là vì món tài phú kia Ngu Thế Cơ cất ở Vương gia, chẳng lẽ là Ngu Thế Cơ là muốn đem món tài phú này cho Trương Huyễn sao?
Hắn chần chờ một chút, chậm rãi nói: “Gia huynh cùng Ngu tướng quốc trước kia quan hệ cá nhân vô cùng tốt, lúc trẻ từng là bạn thân.”
“Thì ra là thế, khó trách.”
Trương Huyễn cười gật gật đầu, hắn lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Vương Thiện, “Tiên sinh nhận ra khối ngọc bội này không.”
Vương Thiện tiếp nhận ngọc bội, đây hiển nhiên chỉ là nửa ngọc bội, hắn đương nhiên nhận ra, bởi vì nửa ngọc bội khác ngay tại trong tay huynh trưởng hắn, hắn từng tận mắt thấy.
“Thì ra Ngu Thế Cơ là đem tài phú của hắn để lại cho điện hạ, chúng ta còn tưởng hắn muốn để lại cho...”
Vương Thiện không nói tiếp, Trương Huyễn cười bổ sung thay hắn: “Tiên sinh là muốn nói cho rằng để lại cho Lý Uyên sao?”
Vương Thiện có chút xấu hổ gật gật đầu, “Nhưng chúng ta chưa cho Lý Uyên, hắn chưa lấy ra được ngọc bội trong tay điện hạ.”
“Đặt ở Thái Nguyên cũng không nhất định là cho Lý Uyên, mà là hắn tin tưởng các ngươi, hiện tại đồ ở Thái Nguyên sao?”
“Ở trong một điền trang của Du Thứ huyện, điện hạ có thể phái người tới lấy bất cứ lúc nào.”
“Đa tạ, ta sẽ phái người đi liên hệ với lệnh huynh.”
Nói đến đây, Trương Huyễn lấy ra thư đề cử của Lại bộ, đề cử Vương Thiện làm tế tửu Quốc Tử Giám, bên trên có ba người Vi Vân Khởi, Bùi Củ cùng Tô Uy kí tên, nói cách khác Lại bộ, nội sử tỉnh cùng môn hạ tỉnh đều đã thông qua, chỉ cần mình ký tên, bổ nhiệm sẽ có hiệu lực.
Trương Huyễn đương nhiên biết đây thật ra là Bùi Củ cực lực đề cử, hai nhà Vương Bùi này nhiều thế hệ thông gia, luôn là minh hữu trên quan trường, đây là Bùi Củ muốn nắm chức tế tửu Quốc Tử Giám cho hệ Tịnh Châu, điều này rất có lợi đối với sĩ tử Tịnh Châu, sĩ tử Tịnh Châu không phải môn sinh Vương gia thì là môn sinh Bùi gia, nói đến cùng, Bùi Củ vẫn đang cân nhắc cho lợi ích của bản thân.
Trương Huyễn rất hiểu cách làm người của Bùi Củ, lúc trước hắn cực lực mượn sức mình, cũng là vì lợi ích của chính hắn, từng lúc nào cân nhắc cho lợi ích Đại Tùy?
Tuy một điểm này làm Trương Huyễn rất mất hứng, nhưng hắn quả thật cần mượn sức và tranh thủ Thái Nguyên Vương thị, đặt cơ sở cho mình tương lai tranh đoạt Tịnh Châu.